Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Alpha yếu nhất trong lịch sử
Tác giả: Trầm Ái
Chương 36: Đau lòng
======***======
Sáng hôm sau ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, Siren mở mắt ra, vẻ mặt lười biếng sảng khoái, đôi mắt nheo lại mệt mỏi nhìn xuống, alpha nhỏ của hắn đang cuộn tròn trên khuỷu tay hắn, giống như một con thú nhỏ ôm lấy eo hắn, gương mặt trắng nõn vẫn còn ửng đỏ, trông cực kỳ dễ thương!
Đôi mắt Siren không khỏi tối sầm lại, "Ưm, không muốn." Mộ Thanh bị quấy rầy không khỏi ưm ư một tiếng, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, toàn bộ gương mặt đều biến thành bánh bao.
Nghe người yêu oán giận lẩm bẩm, Siren dừng bàn tay đang tác loạn của mình lại, cẩn thận dịch góc chăn, nhẹ nhàng trao cho cậu một nụ hôn rồi đứng dậy rời giường.
Vẻ mặt Siren vô cảm nhìn căn phòng trống rỗng, không thấy bóng người đâu, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ.
Chúa tể thành phố ác ma, ngài Siren vĩ đại thân mến:
Tôi đã phát hiện ra một loại thực vật cực kỳ quý hiếm ở lam sắt tinh, vấn đề rất cấp bách, tôi đã rời khỏi u linh hào, hy vọng ngài Siren sẽ tha thứ cho tôi! (ps: Alpha nhỏ hương vị không tồi đi, xin hãy vì sự lao lực này mà buông tha cho cấp dưới của ngài nhé ^ - ^)
Thuộc hạ trung thành nhất của ngài, Ellen
Trân trọng
Sau khi hoàn toàn xé nát tờ giấy, Siren không khỏi cau mày, hiện tại hắn chắc chắn Ellen nhất định đang có chuyện giấu mình. Sự việc đêm qua chưa đủ để khiến tên đen tối này trốn thoát chỉ sau một đêm, chắc chắn gã đang che giấu chuyện gì đó quan trọng hơn. Thật là khốn nạn!
Sắc mặt Siren ngưng tụ lại bật hình chiếu ba chiều, liên kết đến đường dây nội bộ của phó thành chủ. Murphy đang nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm thì nhìn thấy thành chủ trăm năm không liên lạc với mình gọi tới, hắn sợ đến mức phun hết chỗ trà vừa uống ra, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp đỏ bừng, nhanh chóng đứng thẳng, tay run rẩy tiếp nhận cuộc gọi.
Siren nhìn Murphy có vẻ đã tăng cân rất nhiều, nghi ngờ nói: "Murphy, sao ta cảm thấy như ngươi đang đi nghỉ mát ở thành phố ác ma vậy?"
Trên mặt Murphy thoáng chốc không còn một giọt máu, vội vàng hét lên: "Ngài Siren, ngài phải tin tưởng tôi, một trăm năm qua tôi vẫn luôn tận tâm làm việc cho Versailles, không có một tia lười biếng, ngài nhất định đã hiểu lầm."
Vừa nói, hắn vừa dùng vạt áo lao nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, "Ngài Siren, từ khi ngài rời đi, không có ngày nào là tôi không nhớ ngài, ngài không biết…..."
"Được rồi, đừng tâng bốc nữa." Siren ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Gửi lệnh truy đuổi vũ trụ, mang Ellen đến đây cho ta."
"Là ngài Ellen sao?" Murphy trợn mắt kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Nhưng nhìn vẻ mặt sát khí đó của Siren, hắn lại vội vàng sửa miệng: "Được, được, tôi nhất định sẽ ra lệnh bắt giữ Ellen ngay lập tức."
Siren bực bội tắt liên kết, không hiểu vì sao lại có chút bất an. Sau khi thiền định một lúc mới xua tan đi những cảm xúc tiêu cực của mình, hắn không muốn lộ ra vẻ mặt không tốt của mình trước mặt Mộ Thanh.
Khi trở về phòng thì thấy alpha bé nhỏ của mình vẫn còn đang ngủ, vẻ mặt ngọt ngào. Hắn khịt khịt mũi nhẹ nhàng ngửi mùi pheromone của chính mình, hài lòng ngửi thấy pheromone của Mộ Thanh đang nhẹ nhàng bao quanh mình. Pheromone của Mộ Thanh cũng giống như của hắn, mềm mại ấm áp, xen lẫn mùi hương nhẹ nhàng, không giống những alpha khác chút nào.
Siren mê mẩn nhìn Mộ Thanh, đêm qua còn dụ dỗ bé con tạm thời đánh dấu hắn, không biết sau khi tỉnh lại sẽ trở nên xấu hổ thế nào, dù sao bạn trai của hắn da mặt mỏng, còn rất hay ngại ngùng, ôi chúa ơi, sao lại có một người dễ thương như vậy, Siren càng nhìn Mộ Thanh, trái tim càng run rẩy vì sự dễ thương của cậu.
Nghĩ nghĩ liền cởϊ qυầи áo rồi lại trèo lên giường, một lần nữa ôm lấy alpha nhỏ vào trong ngực. Đôi tay mảnh khảnh vuốt ve mái tóc mềm mại của Mộ Thanh hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Cáp Văn ngày hôm qua, hắn không khỏi cười lạnh, không biết biểu cảm của y sẽ ra sao khi biết được Mộ Thanh đã đánh dấu hắn, chắc hẳn là giận tới biến dạng.
Siren vui vẻ nghĩ, ngày hôm qua hắn hóa thú một phần là do bị Mộ Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phần lớn hơn là do gen trùng tộc của hắn lại trở nên mất ổn định, sự tức giận và ghen tuông cực độ đã khiến cảm xúc của hắn trở nên sa sút nghiêm trọng, dẫn đến việc mất kiểm soát.
Nhưng mà, Siren khẽ mỉm cười, không phải là không có lợi, ít nhất hắn cũng có được người yêu bé nhỏ của mình. Trong nháy mắt suy nghĩ, Siren quyết định xử lý nhân tố không ổn định này, dù sao cũng thật khó chịu khi xung quanh kho báu lúc nào cũng có một bãi rác.
Suy nghĩ một hồi, Siren không chú ý tới Mộ Thanh đã mở mắt ra, cậu ngơ ngác nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Siren, mất một lúc mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra tối qua, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Cậu, cậu, cậu đêm qua thực sự đã cùng Siren ở bên nhau!!
Sau khi tỉnh lại, trong đầu Mộ Thanh đều tràn ngập cảnh tượng không phù hợp với trẻ con tối hôm qua. Đưa tay che mặt, Mộ Thanh cảm thấy nhiệt độ có thể chiên chín một quả trứng.
Cậu không muốn thừa nhận tối hôm qua người khóc đầy mặt là nước mắt lại chính là mình, quan trọng nhất là cậu khóc vì thoải mái!
Hu hu, tại sao lại thế này, cậu là công a, Mộ Thanh nước mắt lưng tròng lên án, trong hoàn cảnh bình thường tình huống này hẳn phải ngược lại mới đúng.
Siren buồn cười nhìn chằm chằm vào người yêu toàn thân đều biến thành màu hồng, hôn lên vành tai hồng hào lộ ra ngoài, không có gì bất ngờ khi thấy bé con lại run rẩy. Mộ Thanh có bao nhiêu điểm mẫn cảm tối hôm qua Siren đều cảm nhận được, chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi, Siren mỉm cười hài lòng: Thật sự ngon vô cùng!
Đột nhiên, Mộ Thanh hoảng sợ nói: "Siren, Ellen muốn hại anh, ngày hôm qua chắc chắn gã đã cố tình đưa quái thú vào, người đâu rồi? Chúng ta hãy bắt gã tống vào ngục giam đi." Siren nghe thấy từ quái thú, ánh mắt không được tự nhiên lóe lên.
Mộ Thanh hoảng hốt nhảy ra khỏi giường, kéo Siren đi về phía trước. Siren trở tay nắm lấy cánh tay người yêu, ôm lấy người yêu ngây thơ trẻ con của mình: "Gã đã trốn thoát rồi, đừng lo, anh đã phát lệnh truy nã." Nói xong sờ sờ cái bụng nhỏ của Mộ Thanh, ấm áp nói: "Em đói không, sáng giờ còn chưa ăn gì, chúng ta..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mộ Thanh lớn tiếng ngắt lời, đây là lần đầu tiên Mộ Thanh mất bình tĩnh với Siren, vẻ mặt hiếm thấy cứng rắn, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, con ngươi tràn ngập đau đớn, chứa đầy nước mắt: "Anh có biết đêm qua anh suýt chết không? Suýt nữa đã bị quái thú ăn thịt! Tại sao anh lại không thèm quan tâm? Anh có thể nói cho em biết tại sao không? Hả?"
Siren trầm mặc nhìn người yêu đang kích động, mím mím môi. Hắn phải nói với cậu thế nào? Nói quái thú gầm thét dưới tầng hầm thực chất là hắn! Nói bạn trai cậu thực sự không phải là con người, mà là một con trùng tộc lai kinh tởm.
Tuy rằng Mộ Thanh rất thích Nhã Quang, cũng rất tốt với Cáp Văn.
Nhưng alpha của loài người luôn có ác cảm sâu sắc về mặt sinh lý đối với những con trùng cái của trùng tộc, hắn không dám đánh cược vào khả năng Mộ Thanh sẽ thích trùng tộc. Tỷ lệ thắng quá nhỏ!
Nhìn người yêu mặt đầy nước mắt của mình, Siren lại bước tới ôm Mộ Thanh, cố gắng mang đến cho cậu sự an toàn nhất có thể, "Anh không sao, ngoan, đừng khóc, chẳng phải anh đã nói với em khả năng hồi phục của anh rất mạnh sao?" Đau lòng lau đi nước mắt, Mộ Thanh mạnh mẽ đẩy tay Siren ra.
Xấu hổ che mặt, cậu thật sự không muốn khóc, nhưng cậu thực sự rất đau lòng, Mộ Thanh khóc nức nở: “Nhưng em đau quá, thực sự rất đau.” Siren sửng sốt, “Cục cưng đau ở đâu?”
Ấn chặt tay Siren lên trái tim mình, nước mắt của Mộ Thanh theo chiếc cằm trắng nõn, nhỏ xuống mu bàn tay của Siren: “Em biết khả năng hồi phục của anh rất mạnh, nhưng… Hic… Nhưng khi bị thương vẫn sẽ đau."
Mộ Thanh không nhịn được bật khóc, "Anh kiêu ngạo như vậy, nhất định phải rất đau mới có thể gào thét ra tiếng, em, em vô dụng, không có cách nào cứu anh, em thật sự rất đau." Vì thế em không thể tha thứ cho Ellen, gã đã khiến anh phải đau đớn như vậy!
Siren cảm thấy như những giọt nước mắt nhỏ giọt trên tay đã biến thành ngọn lửa, đốt cháy mu bàn tay làm hắn đau đớn.
Những giọt nước mắt nhỏ giọt dâng trào, tràn vào trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy ngay cả khi Mộ Thanh muốn xé toạc trái tim mình vào lúc này, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng, bởi vì nó đã được lấp đầy bởi cậu.
Nhưng nhìn alpha nhỏ buồn bã, Siren vẫn ngọt ngào đau khổ, dù sao khóc quá nhiều cũng có hại cho cơ thể: Có cách nào để khiến người yêu cáu kỉnh của mình ngừng khóc được không?
Ánh mắt đảo quanh căn phòng, Siren liếc nhìn một mô hình cơ giáp kim màu hồng, hai mắt sáng lên.
Trong lúc Mộ Thanh đang buồn bã, trước mắt đột nhiên xuất hiện bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Siren, hử? Cậu nghi hoặc nhìn về phía trước, Siren đang chăm chú nhìn mình.
"Cục cưng lại đây, sau này mỗi ngày anh sẽ dạy em cách vận hành cơ giáp, như vậy em học xong rồi có thể bảo vệ anh." Mộ Thanh ngạc nhiên mở to mắt, "Thật sao?"
Siren trịnh trọng gật đầu.
"Nhưng em dường như không có đủ thực lực." Mộ Thanh nhớ lại kiến thức mà Hòa Quang đã dạy trước đây, có chút thất vọng, yêu cầu cơ bản nhất của cơ giáp là một alpha thân thể trưởng thành, đây mới chỉ là bước đầu tiên, đảm bảo alpha có đủ sức mạnh để tự do sử dụng tay cầm.
Siren gật đầu đồng ý, bạn trai của hắn thực sự không đủ sức để vận hành cơ giáp, nhưng không ai quy định rằng đó phải là một cơ giáp thực sự.
Siren cúi đầu, dịu dàng nhìn chằm chằm vào alpha nhỏ của mình, không nhịn được hôn trộm một cái, sau đó chậm rãi nói: "Nếu không có cơ giáp phù hợp với em, vậy anh sẽ làm một cái cho em."
Mộ Thanh nhìn Siren cực kỳ tự tin và khí thế, cuối cùng bật cười: "Tuyệt quá!"
Hai mắt cậu lấp lánh nhìn chằm chằm Siren, đôi mắt trong trẻo đầy nghiêm túc: "Em nhất định sẽ học tập chăm chỉ."
Siren sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Anh cũng sẽ dạy em thật tốt."
"Một ngày nào đó, em sẽ bảo vệ Siren." Mộ Thanh kiên định nói, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy nghiêm túc.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn văn ngắn:
Mộ Thanh bật khóc: Hu, Siren, em không muốn nữa.
Siren mỉm cười: Không, cục cưng, em vẫn muốn!
Tấn Giang thực sự quá nghiêm khắc (cười hay khóc?)