Editor: SoleilNguyen
Alpha yếu nhất trong lịch sử
Tác giả: Trầm Ái
Chương 25: Khởi hành
======***======
Sáng sớm hôm sau, Mộ Thanh được Siren cho hay hôm nay sẽ ngồi tinh hạm trở về, hai mắt Mộ Thanh sáng lên, nóng lòng hỏi: “Có phải là loại phi thuyền siêu to khổng lồ, có thể du hành vũ trụ không?"
Siren nhìn vẻ mặt phấn khích của Mộ Thanh, cười nói: "Đúng rồi, trước kia em chưa từng đi à?" Mộ Thanh lắc đầu: "Vậy chúng ta đi đâu?" Siren sờ đỉnh đầu của bạn trai: "Về nhà của chúng ta, hành tinh Versailles."
Cáp Văn ở bên cạnh không khỏi trừng mắt, trong lòng thầm mắng: Hành tinh Versailles gì chứ, chẳng phải là Thành Phố Ác Ma sao. Chỉ biết lừa gạt ngài Mộ Thanh tốt bụng. Mọi người đều không có đồ gì để thu dọn, tất cả đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều được người máy thu dọn xong và đưa lên tinh hạm.
Năm người cùng nhau lên tàu, Mộ Thanh ngồi ở ghế phụ, Siren một tay cầm màn hình điều khiển, tay còn lại nắm lấy móng vuốt nhỏ của Mộ Thanh đặt vào lòng bàn tay, Hòa Quang, Carlos và Cáp Văn ngồi ở phía sau, Carlos không biết bị cái gì, chỉ muốn trêu chọc người cây này một chút, nhìn vẻ mặt lạnh lùng đó của hắn, lúc thì trừng mắt lúc thì giận dữ, trông thú vị cực kỳ, đôi mắt xanh lục dường như đang phát sáng.
Mộ Thanh nghe được tiếng gầm gừ của Cáp Văn, cảm thấy Carlos đang thiếu đánh, quay đầu lại định nói gì đó, Siren đã dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu, toàn thân Mộ Thanh như bị điện giật, trừng mắt nhìn hắn, ngón tay của Siren vẫn đang nguệch ngoạc vào lòng bàn tay cậu, Mộ Thanh đành ngừng lại suy nghĩ, cố gắng nhận thức, cậu có thể mơ hồ cảm nhận được Siren dường như đang viết gì lên lòng bàn tay mình: Cáp Văn chính là…… Sau đó không viết nữa.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Mộ Thanh khiến cậu tò mò muốn chết, rốt cuộc là gì vậy? Trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, nhưng tiếc là Siren đã không còn bất kỳ hành động nào nữa, cậu không khỏi trừng mắt liếc Siren, Siren từ khóe mắt nhìn thấy đôi gò má phúng phính của bạn trai, trong lòng cười thầm.
Tốc độ của tàu không gian rất nhanh, khung cảnh xung quanh dần trở nên hoang sơ thoáng đãng, Mộ Thanh còn chưa ngắm đủ thì Siren đã dừng tàu, "Bảo bối đừng nhúc nhích." Siren ngăn lại động tác của Mộ Thanh, “Sao vậy?" Mộ Thanh khó hiểu nhìn hắn, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao không hạ cánh trên mặt đất?" Tàu không gian dừng lại giữa không trung, Mộ Thanh không hiểu Siren muốn làm gì.
"Bảo bối nhắm mắt." Mộ Thanh nhắm hai mắt lại, cậu có thể cảm nhận được Siren đang đến gần, mùi hương đặc trưng của hắn dần dần nồng đậm, hơi lạnh từ lòng bàn tay bao phủ lên mí mắt cậu.
Con ngươi Mộ Thanh không khỏi run lên, mất đi ánh sáng, cậu cảm giác toàn thân đều trở nên nhạy cảm, cánh tay rắn chắc xuyên qua khuỷu chân cậu, một cánh tay khác lại xuyên qua sống lưng trước ngực, sau khi chậm rãi cử động, thân thể đột nhiên mất đi trọng lượng, Mộ Thanh theo bản năng ôm lấy cổ Siren. Cơn gió nhẹ tạt vào mặt, Mộ Thanh bất an cử động thân thể, lại bị Siren ôm chặt không một kẻ hở.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, dường như ngay cả hơi thở cũng thật nóng bỏng, khuôn mặt không kiểm soát được ửng đỏ.
Mộ Thanh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, đỉnh đầu nóng đến mức sắp bốc khói.
Siren mê mẩn nhìn vẻ mặt của người yêu, rõ ràng đang thấp thỏm lo âu nhưng vẫn nhắm mắt dựa vào trong ngực hắn, trông ngon miệng đến mức khiến người ta không khỏi muốn cắn một ngụm. Siren nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của người yêu, hầu kết lăn lộn, không nhịn được mà nhanh chóng liếʍ xuống.
Mộ Thanh giật mình vì cảm giác ướŧ áŧ ở chóp tai, trong đầu nhận ra thứ vừa liếʍ mình là gì thì xấu hổ đến mức ngón chân cong lại, mặt mày ửng đỏ.
“Bảo bối mở mắt ra” Siren nhẹ giọng dỗ dành. Mộ Thanh từ từ mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu kinh ngạc không nói nên lời.
Con ngươi đột nhiên co rút lại, cậu bị Siren ôm vào trong ngực đứng ở giữa không trung, có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó, Mộ Thanh đã từng tự hỏi tinh hạm trông như thế nào, có giống như trong phim điện ảnh hay không? Nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra trí tưởng tượng của mình hạn hẹp đến mức nào.
Con quái vật bằng kim loại màu đen khổng lồ chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn, nó có kích thước rất lớn, lớp vỏ màu đen tuyền bao phủ toàn bộ thân máy, không trộn lẫn bất kỳ màu nào khác, trông như một con quái thú thời tiền sử, ngoại hình mang lại cảm giác kỳ lạ bí ẩn theo hướng khoa học kỹ thuật, Mộ Thanh sững sờ nhìn cảnh tượng này, qua hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Siren hài lòng nhìn Mộ Thanh bị tinh hạm làm cho choáng váng, trong lòng thầm nghĩ: Ha ha, không uổng công hắn cố ý kêu Alice đưa u linh vào, hôm nay cũng khiến bạn trai vui vẻ ~ mỗi ngày lại bày ra một trò mới ~
Cuốn bách khoa toàn thư về tình yêu mà Hòa Quang giới thiệu quả thực không tồi, ừm, mai mốt phải mua trọn bộ mới được! Siren mặt không cảm xúc nhưng lại đang nghiêm túc lập kế hoạch: "Hì hì, eo của bảo bối thật nhỏ, dáng vẻ ngượng ngùng cũng thật đáng yêu, bạn trai của hắn quả là alpha dễ thương nhất cái vũ trụ này!!!
Mộ Thanh hồi thần lại, hai mắt phấn khích sáng lên: "Nó tên là gì?"
"U linh, nó tên là u linh!" Giọng điệu của Siren đầy vẻ tự hào, hắn rất vui vì bạn trai mình cũng thích tinh hạm này. Mộ Thanh nhìn tinh hạm khổng lồ trước mặt, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, cậu lớn tiếng nói với Siren: “Từ giờ trở đi, hành trình của chúng ta sẽ là biển sao trời mênh mông!”
Ah, cuối cùng cũng có thể nói ra câu này, mặc dù có hơi ấu trĩ nhưng nó rất thích hợp với tình huống trước mắt, Mộ Thanh bật cười ha hả, Siren nghe xong hơi suy tư một lúc, ánh mắt bỗng sáng lên: “Bảo bối nói rất đúng, hành trình của chúng ta sẽ là biển sao trời mênh mông!!!”
----------
Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng các bạn đọc xong sẽ chất chứa nhiều hơn, cảm ơn mọi người!