Editor: SoleilNguyen
Alpha yếu nhất trong lịch sử
Tác giả: Trầm Ái
Chương 21: Cáp Văn
======***======
Bởi vì lo lắng không yên, ngày hôm sau ngay khi trời vừa tờ mờ sáng Mộ Thanh đã tỉnh dậy, tuy buồn ngủ không mở mắt ra được nhưng cậu vẫn cố gắng đi đến phòng điều trị, mang lên đôi dép lông vừa dày vừa mềm mại, Mộ Thanh rón rén bước đi mà không làm cho bất cứ ai phải thức giấc.
Nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, Mộ Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người cây nằm trong phòng điều trị. Sau một đêm trị liệu, không biết có phải là cậu tưởng tượng hay không, nhưng người cây dường như đã khá hơn nhiều so với ngày hôm qua, hơi thở đều đặn.
Đôi tai nhòn nhọn của hắn khẽ run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú trông càng trắng bệch và yếu ớt dưới mái tóc màu ngọc lục bảo, Mộ Thanh khẽ thở dài, một người xinh đẹp như vậy lại bị người đánh đập và kỳ thị, những tên nhân thú đó sao không thử soi gương xem chúng trông như thế nào, vốn đã xấu xí, lòng dạ lại độc ác trông càng thêm xấu xa hơn.
“Mau mau khỏe lại nhé!” Mộ Thanh nhìn người cây nhẹ giọng nói.
Cậu không ngờ rằng giây tiếp theo người cây sẽ mở mắt ra, làm trái tim nhỏ bé của Mộ Thanh run rẩy, đôi mắt sáng như ngọc lục bảo đang chăm chú nhìn mình, Mộ Thanh và người cây ai cũng không lên tiếng.
Cuối cùng phá vỡ sự im lặng lại là câu hỏi nhẹ nhàng thanh thoát của người cây: "Cậu là thiên sứ ư?" Mộ Thanh nhanh chóng lắc đầu, liên tục phủ nhận: "Tôi không phải, không phải đâu." dưới sự phủ nhận của cậu, ánh sáng nhỏ bé trong đôi mắt pha lê xanh trong suốt đó dần dần mờ đi, cả người như thể mất đi toàn bộ sự sống.
Trong lòng Mộ Thanh run lên, vội vàng nói to hơn: "Đúng vậy, tôi là thiên sứ á, vừa nãy tôi chỉ trêu chọc cậu thôi." Aaaa, đáy lòng Mộ Thanh tức muốn điên lên được, chuyện gì thế này, làm gì có ai tự nhận mình là thiên sứ chứ, chẳng phải tất cả thiên sứ đều có tóc vàng mắt xanh ư? Ai lại có tóc đen mắt đen chứ, người cây này có phải bị bệnh mù màu rồi không……
Nhưng dưới sự thừa nhận của Mộ Thanh, người cây dường như đã lấy lại sức sống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cậu, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng có chút đỏ ửng, đôi tai giấu trong mái tóc rối bù để lộ ra sắc hồng nhạt, cả người đều toát ra ánh sáng quyến rũ.
Người cây nhìn cậu không chớp mắt: "Tôi biết mà, tôi biết ngay cậu là thiên sứ!" Mộ Thanh ở trong lòng liên tục xua tay phủ nhận ba lần: Tôi không phải, không phải mà, cậu đừng có nói lung tung.
"Tôi tên là Cáp Văn, thiên sứ ngài tên gọi là gì?" Cáp Văn nhìn thiên sứ trước mặt, trong lòng vô cùng phấn khích, hắn biết ngay mà, hắn biết ngay thiên sứ thật sự tồn tại, cậu đã cứu hắn, hắn chắc chắn cậu chính là thiên sứ chuyển sinh đến.
Chỉ có thiên sứ mới không kỳ thị con lai, trong ánh mắt hắn toát ra sự ấm áp không gì sánh được, hắn có được tâm hồn rực rỡ nhất, linh hồn trắng tinh toát tỏa ra hơi ấm làm say lòng người, xua tan đi nỗi đau đớn trong cơ thể, chúng nó nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của hắn từng chút từng chút một, âu yếm, yêu thương vỗ về.
Mộ Thanh giật mình trước sự sùng bái bất chấp trong ánh mắt của Cáp Văn, nhưng giờ đây cậu đã bị miễn dịch. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhìn người cây tội nghiệp trước mặt, đôi mắt không được tốt cho lắm, ừm, hình như thần kinh cũng có chút vấn đề.
Cậu cẩn thận lựa lời nói: “Ừm, tôi tên Mộ Thanh.” Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Cậu có thể gọi tôi là Mộ Thanh, không cần gọi tôi là thiên sứ gì đó đâu, dù sao thì bây giờ…... Ừm… Tôi cũng không ở…... thiên đường.”
Aa, Mộ Thanh chán nản muốn cúi người về phía trước, mấy lời này nghe như thể sắp đi gặp thượng đế vậy, cậu ở trong lòng nước mắt tuôn trào, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, rõ ràng cậu chỉ muốn đến xem người cây thế nào thôi mà.
Đôi mắt xanh biếc của Cáp Văn chớp chớp, kiên định nói: "Thiên…... ngài Mộ Thanh, đừng lo lắng nhé, sau này ngài chắc chắn sẽ lên thiên đường, linh hồn ngài tỏa sáng lấp lánh với ánh sáng tinh khiết của một thiên sứ, ngài là một thiên sứ chân chính, tôi..."
Cáp Văn chưa kịp nói xong, Mộ Thanh đã vội vàng cắt ngang lời hắn: "Cáp Văn, ừm, cậu, cậu có đói không, có muốn ăn gì không?" Cáp Văn nhìn khuôn mặt của thiên sứ không hiểu sao lại đỏ lên, ngơ ngác chớp chớp mắt: "Đói…... ư?" Ngài thiên sứ dường như rất hy vọng hắn đói thì phải. Quả nhiên, vừa dứt lời, ngài thiên sứ đã nhanh chóng đứng dậy,
"Tôi đi lấy đồ ăn cho cậu, lát nữa sẽ quay lại."
Mộ Thanh chạy trối chết, đứng ở ngoài cửa đưa tay sờ lên hai gò má nóng hổi của mình, aaa, tại sao lại ngượng ngùng như vậy chứ, cậu vừa được khen ngợi, liền đỏ mặt xấu hổ, bộ thế giới này có thói quen khen ngợi người khác sao, mấy lời xấu hổ như vậy mà cũng thốt ra cho được.
Thiên sứ gì chứ, còn linh hồn tỏa sáng lại là cái gì... Aa, Mộ Thanh mày không được nghĩ đến nữa, dừng lại đi, dừng lại, hít thở sâu, cứ coi như những lời này là đang nói với người khác, đúng, cứ như vậy.
Ngay lúc Mộ Thanh đang ở trong lòng lấy lại tinh thần, một bàn tay to lớn mát lạnh che lại trán của cậu, lời nói êm ái của Siren vang lên bên tai: "Sao mặt bảo bối lại đỏ đến như vậy, khó chịu ở đâu sao?"
Mộ Thanh vừa ngước mắt đã nhìn thấy ánh mắt hơi lo lắng của bạn trai, vội vàng lắc đầu: "Không có, ừm, em định đi lấy bữa sáng cho Cáp Văn, chính là người cây kia á."
Mộ Thanh nắm lấy tay của Siren, lẩm bẩm nói: "Siren ơi, thuật chữa trị của anh thực sự có tác dụng á, chỉ sau một đêm, Cáp Văn quả thật đã khá hơn rất nhiều." Siren dịu dàng nhìn cậu, khi nghe thấy lời này, ánh mắt không khỏi lóe lên, một luồng tối tăm lặng lẽ lướt qua hai mắt.
Không đúng nha, lúc này người cây hẳn là phải…... “Nhưng mà người cây kia, hắn lại luôn nói nhảm, nói em là thiên sứ gì đó, còn nói đã nhìn thấy linh hồn, em nghĩ có thể là hắn đã bị đả kích chuyện gì đó, tâm trí có chút rối bời, hay là lát nữa chúng ta đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Mộ Thanh cũng không quay đầu lại hỏi Siren, hai tay ở trước bàn ăn bưng lên bữa sáng, ừm, cậu muốn lấy một cốc sữa của thú Đô Đô, và một ít trái cây dễ tiêu sau bữa sáng, à phải, còn có mứt trái cây Ida, mứt này ăn rất ngon, không quá ngọt gắt, còn có bánh mì giòn giòn.
"Tất nhiên rồi, đợi hắn ăn sáng xong chúng ta sẽ đưa hắn đến bệnh viện để kiểm tra." Siren mặt không cảm xúc đáp lại người yêu của mình, nụ cười thoáng hiện lên ở khóe môi, để lộ ra một ít hàm răng trắng toát, đôi mắt bạc không tự chủ được biến trở lại thành con ngươi thẳng đứng như dã thú, mang theo một tia lạnh lẽo khát máu, người cây kia dám ngang nhiên kiểm tra linh hồn của Mộ Thanh, đúng là tự tìm đường chết!!!
----------
Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng các thiên thần nhỏ sẽ bình luận nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không bỏ hố, các bạn hãy yên âm nhé, xin cảm ơn!
Đôi lời của SoleilNguyen: Chương này có hơi dài một chút, dạo này tự nhiên có nhã hứng edit, mong sẽ tiếp tục phát huy, à, không biết trình edit này đã ổn chưa nhỉ?