Edit: Chân
Gần đây vì chuyện công ty nên Trịnh Hiên bận đến sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian kiếm chuyện với Quý Lương. Nhưng hắn không kiếm chuyện với người khác, người khác lại muốn kiếm chuyện với hắn, ví dụ như ông lão nhàn hạ suốt ngày sau khi giao toàn bộ công việc của nhà họ Trịnh cho hắn.
"Ông à, cháu thật sự rất bận, ông có thể đừng gọi cho cháu vào lúc này không?" Trịnh Hiên thật sự muốn cúp điện thoại ngay và luôn.
"Được, thế định khi nào tổ chức hôn lễ? Sinh cho tôi thằng cháu mập mạp đi, đảm bảo tôi sẽ không làm phiền anh nữa!" Ông lão cả giận nói.
"Ông không thể như vậy, cháu đã nói cháu không thích Quý... Quý... Quý gì nhỉ?" Trịnh Hiên cứ nghe ông lão kêu Tiểu Quý Tiểu Quý, riết rồi đến giờ vẫn chưa nhớ được tên người ta.
"Vậy anh thích ai? Anh nói được không?" Tất nhiên ông lão hiểu rõ, nếu trong lòng Trịnh Hiên đã có omega nào đó thì ông cũng sẽ không một hai bắt hắn cưới theo hôn ước.
"Bây giờ không có không có nghĩa là sau này cũng không có, ông không thể bóp chết khả năng trong tương lai ngay từ bây giờ chứ?"
"Vậy sao anh biết sau này anh sẽ không thích Tiểu Quý?"
"Tuyệt đối không thể!" Trịnh Hiên còn không thèm suy nghĩ, cứ vậy buột miệng thốt ra.
"Người trẻ tuổi, nói trước bước không qua." Ông lão cười ha hả, làm vẻ trầm tư như định nhượng bộ: "Như vầy đi, ông nội cũng không muốn ép anh quá đáng, ông cho anh hai lựa chọn, một là anh kết hôn với Tiểu Quý, hai là anh kết hôn với đứa trẻ nhà họ Bạch, hai ngày nay lão Bạch cứ nhắc tôi chuyện này, ổng nói không phải anh thì không gả cháu đấy! Dù sao kiểu gì anh cũng phải cưới, giờ ông nội cho anh làm chủ, đừng nói ông không thương anh nữa nhé!"
"......" Tình yêu này quá nặng, tổng tài tỏ vẻ hắn không muốn nhận.
Đối với Lý Đống ở biệt thự, hôm nay cũng là một ngày không được may mắn cho lắm, bởi vì mới sáng sớm anh đã nhận được điện thoại của Hạ Lãng —— thật đen đủi. Khi Hạ Lãng nói muốn đến nhà, thậm chí mặt Lý Đống còn muốn chảy xuống.
Trong phút chốc, cành lá đang được tỉa cũng cảm nhận được uy hϊếp.
Quý Lương ăn sáng xong, rảnh rỗi không có gì làm nên đi theo Lý Đống đến vườn, dạo một vòng mới phát hiện sân vườn này còn rộng hơn ruộng rau của cậu hai ba lần! Nhưng mà lại hơi trống trải.
"Cậu Quý, lát nữa sẽ có một alpha cực kỳ phiền phức tới chơi, nếu cậu cảm thấy không tiện thì có thể về phòng xem phim." Hạ Lãng nói muốn đến xem phu nhân tổng tài tương tai, thật sự là quá bậy bạ! AO thụ thụ bất thân, phận sự quản gia đương nhiên anh phải bảo vệ phu nhân thật tốt.
"Không... không tiện lắm hả?" Quý Lương muốn nói cậu không sao, nhưng đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của Lý Đống, cậu lại do dự hỏi ngược lại, chắc chuyện này ở trong thành phố là không tiện?
Lý Đống vẫn chưa kịp trả lời, chuông cửa đã vang lên, hoá ra Hạ Lãng nói "lát nữa sẽ đến" tức là đã tới cửa rồi hả?
"Đống Đống, em nhớ anh muốn chết!" Hạ Lãng mang theo một đống nguyên liệu nấu ăn tới, trong đó có mẻ thịt dê thịt bò tươi rói, Lý Đống ngoài cười nhưng trong không cười, cứng ngắc nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, không muốn cho tên này vào chút nào.
"Sao nhiều đồ thế? Để tôi giúp anh!" Quý Lương nãy giờ luôn đi theo sau Lý Đống, tất nhiên muốn giúp đỡ.
"Không cần, để tôi là được, nặng lắm." Lý Đống từ chối, nhưng vài giây sau đồ đạc trên tay đã bị Quý Lương xách đi, anh và Hạ Lãng - một A một B đứng trân trân ở cửa nhìn theo một O xách túi nguyên liệu nấu ăn nặng 20 kg bằng một tay bước đi như bay vào phòng bếp.
"Để tôi xác nhận lại cái, cậu ta thật sự là omega đúng không?" Hạ Lãng kinh ngạc chuyển hướng sang Lý Đống.
"Nói chung là chắc chắn không phải A hay B." Lần đầu tiên Lý Đống và Hạ Lãng nhất trí với nhau, rất nhanh sau đó anh lại nhớ trước đó Quý Lương có nói sức mình rất lớn, thì ra là sự thật.
"Òa, nhiều thịt bò với thịt dê thế?" Quý Lương xách đồ đến phòng bếp rồi thuận tay giở ra sắp xếp, thịt dê thịt bò ở chỗ cậu rất quý, chỉ có ngày lễ tết mới được ăn, lấy để hầm canh, xào với rau hoặc là nấu lẩu đều tuyệt hảo.
Alpha hoàn toàn là động vật ăn thịt, đặc biệt là alpha cấp càng cao thì yêu cầu đối với chất lượng thịt cũng càng cao. Trịnh Hiên cũng vậy, bữa sáng bắt buộc phải có bít tết, sườn dê, thịt cá, cho nên nếu có thì thỉnh thoảng Hạ Lãng sẽ gửi cho hắn một ít nguyên liệu cao cấp.
"Cậu thích ăn thịt bò và thịt dê sao? Vậy cơm trưa tôi làm sườn dê cho cậu nhé?"
Quý Lương nghĩ đến đĩa bít tết ăn với ông Trịnh đêm đó, lắc đầu theo bản năng.
"Vậy cậu có thích ăn kiểu nào không?" Đối với Lý Đống mà nói, đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu phu nhân tương lai.
Kiểu thích ăn? Đối với thịt bò và thịt dê, ấn tượng sâu sắc nhất của Quý Lương chính là mỗi lần ăn tết, cậu và ông nội sẽ quây quần bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút, nhúng một miếng thịt thái lát mỏng vào nước lẩu đỏ rực đang sôi sùng sục, chờ vài giây là có thể ăn được, vừa nóng vừa cay vừa tê, ăn một miếng vào là ấm cả người.
"Lẩu?" Quý Lương không phát hiện mình đã nói ra suy nghĩ của mình, tuy Lý Đống và Hạ Lãng không hiểu tại sao trời nóng mà chọn ăn lẩu, nhưng biểu cảm khát khao của Quý Lương lại làm họ cảm thấy —— lẩu chính là món ngon nhất thế giới!
Cuối cùng lẩu vẫn để đến tối mới ăn, bởi vì quản gia yêu cầu cao —— nước dùng phải hầm đủ tám tiếng, như thế cũng vừa lúc Trịnh Hiên đi làm về, có thể cùng ăn.
Quý Lương đặt địa thịt đã cắt lên bàn xong mới nhớ ra trong cặp mình có đồ tốt, vội vàng chạy lên lầu.
Qua một ngày tiếp xúc, Hạ Lãng càng lúc càng cảm thấy hứng thú với vị hôn phu của anh em mình, thật không biết ông Trịnh tìm tên hài hước này ở đâu ra mà cho Trịnh Hiên, rất thú vị!
"Nước dùng xong chưa? Đây là đặc sản tôi mang từ nhà đến, thêm một chút vào nước dùng sẽ cực kỳ thơm!" Quý Lương hưng phấn cầm túi đồ chạy vào bếp đưa cho Lý Đống xem.
Đó là một cái túi plastic màu đỏ, bên trong có một lớp túi plastic màu trắng, bên trong nữa lại có thêm một túi giữ tươi, tất cả bọc kín cốt lẩu đỏ rực, túi chưa mở mà Lý Đống cũng đã ngửi được vị cay cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Cái này..." Đây là lần đầu tiên Lý Đống thấy hai mắt Quý Lương tỏa sáng như thế, anh không muốn từ chối yêu cầu này, nhưng mà...
"Tiên sinh không ăn cay."
"Hít, cái mùi này... Nồng quá đi!" Hạ Lãng cũng ngửi thấy, ngay cả y ăn được cay mà cũng chịu không nổi.
"Được rồi, vậy chúng ta ăn lẩu uyên ương đi!" Quý Lương không định từ bỏ nồi lẩu cay, nhượng bộ lớn nhất của cậu là chừa ra một ngăn nước súp cho Trịnh Hiên, Hạ Lãng muốn cười điên.
Trịnh Hiên đi làm vất vả cả một ngày, về đến nhà không có bữa tối hợp khẩu vị còn chưa tính, lại còn bị mùi hăng cay trong nhà đẩy ngược ra ngoài.
"Hiên, cậu về rồi! Mau tới ăn lẩu!" Hạ Lãng bị cay vội hít một hơi khí lạnh, nhưng tốc độ chọt đũa vào nồi lẩu cay lại không hề chậm đi.
"Bị gì vậy? Trời nóng thế mà còn ăn lẩu?" Trịnh Hiên sắp tức chết rồi, ăn lẩu thì thôi đi, còn ăn cay như thế là sao?
"Tiên sinh muốn ăn gì? Tôi lập tức làm cho ngài." Lý Đống cầm khăn giấy lên lau miệng rồi đứng lên.
"Đừng tức giận đừng tức giận, có để lại cho cậu một ngăn nước dùng, hôm nay thịt vừa mới tới, ăn cùng với nước dùng hầm suốt tám tiếng của Đống Đống, còn có thêm cốt lẩu Tiểu Quý tự chế nữa, tuyệt vời!" Hạ Lãng một bên kéo Lý Đống ngồi xuống ăn tiếp, một bên tiếp đón người anh em của mình.
"À, cậu không ăn cay, không có phúc ăn cốt lẩu Tiểu Quý tự chế rồi, Tiểu Quý, lát nữa múc cho tôi mang về nhá!"
"Không thành vấn đề." Miệng Quý Lương đỏ bừng, cậu thấy Trịnh Hiên vẫn đứng cạnh bàn ăn không nhúc nhích, nghi hoặc nói: "Sao anh không ăn?"
"Vừa cay vừa dầu mỡ, quá hại sức khỏe rồi!" Trịnh Hiên che mũi ghét bỏ nói.
"Anh ăn cái này, để dành riêng cho anh đó." Quý Lương chỉ ngăn nước trong suốt hình tròn nhỏ ở giữa nồi: "Bọn em chưa động vào đâu."
Lúc này Trịnh Hiên mới miễn cưỡng cầm đũa lên ăn một miếng thịt dê, mùi vị quả thật không tồi, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Quý Lương thấy thế lại cầm muỗng của hắn vớt cho hắn hai cục bò viên đã được cho vào nồi từ trước đó, hắn gắp lên chấm với nước sốt đặc biệt thương hiệu Tiểu Quý, bò viên dai giòn nêm nếm vừa miệng, lập tức làm tâm trạng của Trịnh Hiên bay vυ't lên.
"Sao? Ngon không?" Quý Lương chờ mong hỏi.
"Cũng được." Trịnh Hiên vừa nói vừa ăn thêm một viên nữa.
"Ông nội em dạy em làm đó, với lại thịt bò hôm nay cũng rất tươi, xay lên ăn cực kỳ dai! Em làm rất nhiều, không ăn hết có thể trữ đông, có gì lấy ra nấu canh bò viên." Quý Lương cắn đũa nở nụ cười, lúc này Trịnh Hiên mới phát hiện bên má của cậu còn có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt.
Quý Lương vẫn xem nhẹ sức ăn của hai alpha đỉnh cấp rồi. Khi cậu và Lý Đống ngừng đũa, hai tên kia chỉ mới lửng dạ, cuối cùng nguyên liệu bày trên bàn bị ăn hết không còn dư gì, Trịnh Hiên nhìn chằm chằm nồi nước lẩu đỏ chót đang sôi trào, sau đó vẫn ghét bỏ nói: "Quá độc hại!"
_____
Lời tác giả:
Tục ngữ nói, muốn giam cầm trái tim của một người đàn ông thì phải chinh phục dạ dày của anh ta trước!
ps: Sao nói là cưới trước yêu sau mà đến bây giờ vẫn chưa kết hôn?? Hai người đi đăng ký kết hôn lẹ cho tui!(tác giả phát đin)