Đệ Nhất Nằm Vùng Ở Nam Tống

Chương 1: Tham Lang Hàng Thế, Nam Tống Lâm An

Nam Tống.

Vũ thấp dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến để phong Nam Tống.

Sau nỗi nhục của Tĩnh Khang, Khâm Huy nhị đế bị Kim quốc bắt làm tù binh, Khang vương Triệu Cấu kế vị hoàng đế Đại Tống. Lấy Tần Lĩnh Hoài Hà làm ranh giới, Đại Tống thiên về một góc ở đông nam.

Trong khoảng thời gian ngắn, đô thành Lâm An quan to hiển quý tụ tập, Tần Hoài phong nguyệt xa xỉ vô hạn. Mà căn cơ cùng tâm huyết của Đại Tống, lại dần dần tiêu hao ở trong ôn nhu hương.

Trong trăm năm triều cục thay đổi, chính sự ngày càng xấu. Khi thiết kỵ Kim quốc bắt đầu mạt mã lệ binh, Mông Cổ dần dần quật khởi. Quốc bản Nam Tống lại điêu linh trong tay hạng người Hàn Quốc - Sử Di Viễn, Tiêu hao trong lệnh cấm Đảng Khánh Nguyên, mở Hi Bắc Phạt. Ở trong những việc tứ mộc tam hung, ngũ quỷ mà hao tổn.

Năm Gia Định thứ mười sáu, Ninh Tông tại vị. Giang sơn Đại Tống đã tràn ngập nguy cơ. Lúc này khoảng cách một trận chiến hủy quốc - vách núi chi chiến chỉ còn có năm mươi sáu năm.

Tại trong vách núi chi chiến kia, hai mươi vạn người dẫm vào biển mà chết. Những người có tâm huyết nhất, có khí khái nhất, có học vấn nhất, có tài hoa nhất của dân tộc Trung Hoa đều chết trong trận chiến này.

Sau đó kéo theo mà đến, chính là ba phần tư hộ tịch người Hán ở Đại Tống bị người Mông tàn sát.

Lịch sử bắt đầu thay đổi từ đây, sau đó nền văn minh Trung Hoa bắt đầu ngày càng điêu tàn. Hoàng đế Chu Minh một triều không phải đang vơ vét của cải thì cũng là làm thợ mộc. Mà người Hán tinh anh thì đã không bao giờ biết khí khái là vật gì, chỉ biết đem đầu gối mềm nhũn quỳ gối dưới chân Mãn Thanh dị tộc.

Sau vách núi chi chiến, không còn Trung Hoa nữa.

Trung Hoa mênh mông, Hoa Hạ huy hoàng, thế gian há không có nam nhi có thể lực vãn thiên khuynh, anh hùng Bổ Thiên Liệt?

……

Một trận mưa rào sáng sớm, ngô đồng xanh biếc như xanh biếc dưới ngưỡng cửa, lê hoa tuyết trắng bên tường bùn mới tinh.

Lâm An thành cuối xuân, chính là thời tiết "Xuân thành vô xử bất phi hoa".

Trong một cái sân nho nhỏ thanh tịnh, trong tay Lục Vân Hoàn đang cầm một cây trâm vàng. Nàng đang cắn răng bạc, vẻ mặt tức giận dùng mũi hậm hừ xuống mặt bàn.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong đêm tân hôn hôm qua. Lục cô nương lại bắt đầu oán hận thầm nghĩ: "Không để ý tới hắn nữa! Tên tiểu tử gian xảo vô lại này!

Vị Lục Vân Hoàn này vốn là nữ nhi nhà quan lại, từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa. Không ngờ năm nàng mười bảy tuổi, khi phụ thân từ quan hồi hương lại lật thuyền quan trên đường đi, cả nhà đều đồng loạt chết đuối. Chỉ còn lại Lục Vân Hoàn và một tiểu nha hoàn chủ tớ gọi là Tiểu Phù.

Đến lúc này Vân Hoàn cô nương thân không một xu dính túi, ở Lâm An thành lại không thân không thích, lập tức liền lâm vào khốn cảnh.

Cũng may bộ dáng Vân Hoàn sinh ra vốn mỹ mạo, chẳng những là dáng người thướt tha linh lung hấp dẫn, khuôn mặt cũng là kiều diễm vô song, có thể nói nhân gian tuyệt sắc. Cho nên mới bị một cái phú thương ở Lâm An coi trọng, cưới làm ngoại thất phu nhân, nuôi ở một cái trong viện.

Vân Hoàn vốn nghĩ cả đời này nên trôi qua như vậy. Nhưng chưa từng nghĩ đêm tân hôn liền xảy ra một chuyện phiền toái.

Trách cũng trách Vân Hoàn quá mức xinh đẹp, nguyên bản người phú thương kia cũng đã là người hơn sáu mươi tuổi, vốn chính là độ tuổi người già sức yếu. Lúc này hắn cưới vợ mới, bị thân thể thanh xuân xinh đẹp của Lục Vân Hoàn hấp dẫn. Lão nhân gia vì muốn hùng phong không rơi, khó tránh khỏi sưu tầm rất nhiều dược vật thuốc bổ.

Kết quả uy lực của những thứ thuốc hổ lang kia, cộng thêm ở tiệc cưới uống thêm mấy chén. Tiểu lão đầu đáng thương này còn chưa đợi đi vào động phòng liền đã đi đời nhà ma ở tiệc cưới.

Kết quả sau khi phú thương này chết, đại phu nhân nhà hắn nghe tin, lại dẫn theo một đám mãnh phụ đánh tới cửa.

Đám người này vừa đánh vừa mắng Vân Hoàn cùng Tiểu Phù, đem các nàng từ trong tiểu viện vừa mới an ổn này mạnh mẽ đuổi đi, thậm chí còn đem một chút tài vật trên người các nàng đều lấy đi.

Đôi chủ tớ lập tức trở thành người không có một xu dính túi, lại làm cho trên không có tấm ngói che thân, dưới không có mảnh đất cắm dùi. Vân Hoàn rơi vào đường cùng đành phải làm mai cho bà mối, muốn tái giá với một gia đình thành thật an phận.

Hôm qua nàng cho gả thiếu niên này, tên là Thẩm Mặc, chính là người mà Vân Hoàn nhận định là “người an phận” muốn ủy thân cả đời.

Thẩm Mặc này tuy gia cảnh bần hàn, nhưng xưa nay cũng nổi tiếng thành thật. Trước khi Vân Hoàn tân hôn với hắn, nàng đã sống chung với Thẩm Mặc trong một con hẻm, đi ra đi vào khó trảnh khỏi sẽ thấy nhau.

Nàng biết Thẩm Mặc là một thiếu niên chất phác ít nói, mang theo vài phần ngượng ngùng. Hơn nữa Thẩm Mặc này ở trong công môn có một công việc, là một bộ khoái trong Lâm An phủ, coi như là có một người có biên chế.

Lúc này đây vừa vặn có người làm mai, Lục Vân Hoàn cũng coi như quen biết Thẩm Mặc, biết hắn tuy rằng không có gia sản gì, nhưng cũng là một thiếu niên lang cần cù và chân thành giản dị. Vì thế Lục Vân Hoàn liền mang theo Tiểu Phù vội vàng vàng gả tới.

Không ngờ đêm tân hôn lại xảy ra chuyện như vậy!

Nhớ tới đêm hôm qua, Vân Hoàn chính là vừa thẹn vừa tức, tức đến nghiến răng ngứa ngáy, hận không thể cắn tiểu tử kia một ngụm để trút giận!

Đêm tân hôn, Vân Hoàn lúc này mới kinh ngạc phát hiện. Cái tên Thẩm Mặc này làm sao còn là là cái thiếu niên ngượng ngùng kia, hắn dĩ nhiên lại là một lão tướng thâm niên trong tràng Phong Nguyệt tràng, tuyệt đỉnh cao thủ bên trong trận son phấn!

Một đêm này, khiến cho cô nương vừa xấu hổ vừa tức giận, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mặc đã đến nha môn ứng phó, Vân Hoàn mới ở trong viện này không ngừng phát ác trong lòng.

Cô nương này nửa đời trước vận mệnh nhiều thăng trầm, lần này vốn muốn tìm một người thành thật an cư cả đời, không nghĩ tới lại gả cho một tên giả heo ăn thịt hổ như vậy. Chuyện này khiến cho trong lòng người vợ mới này là vừa chua xót vừa xấu hổ.

Thật sự là hết sức tức giận và thẹn thùng cùng nhau xông lên trong lòng nàng.

Không đề cập tới Lục Vân Hoàn đang một mình ở trong viện này âm thầm nổi giận, chỉ nói riêng Thẩm Mặc.

……

Thẩm Mặc ra khỏi nhà, một đường hướng bắc đi qua mái ngói, ở phường Hưng Khánh quẹo hướng tây.

Phía trước không xa chính là đại môn Tiền Đường Lâm An, đối diện Phong Ba đình, mười tám năm trước Nhạc Phi chính là chết ở nơi đó. Huyện nha Tiền Đường Thẩm Mặc phải đến ứng phó, ngay ở đối diện đình Phong Ba.

Đi trên đường cái lát đá xanh, hai bên cửa hàng cổ kính. Nữ tử mặc quần áo cổ trang trên đường thanh tú linh động, giống như người trong tranh vậy. Sau tường phấn nhô ra mấy cành hoa hạnh, đang nở đỏ tươi như ráng chiều.

Người đi đường và kiến trúc nơi này, đều mang theo một cỗ ý nhị thanh thản tao nhã. Thẩm Mặc một đường đi tới, cảm giác đầu óc mê say hoảng hốt, như ở trong mộng.

Thẩm Mặc là một cái người hiện đại, hắn là ngay tại lúc tân hôn hỉ yến hôm qua xuyên qua tới.

‘’Vừa đến đã bắt kịp vào động phòng, ông trời cũng thật không tệ với ta. "Thẩm Mặc vuốt mũi, vừa đi vừa dở khóc dở cười thầm nghĩ.

Mặc dù là vừa tới cái thế giới cổ đại này, Thẩm Mặc ngược lại là không có cảm giác không thích ứng gì. Bởi vì kiếp trước hắn chính là nằm vùng, toàn bộ cuộc đời của hắn, kém không nhiều lắm đều là đang giả trang người khác mà sống qua ngày.

Thẩm Mặc là một cô nhi, từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên.

Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường đó, trời sinh đã trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Cho nên Thẩm Mặc được quốc gia tài trợ một đường đi học đến trường cảnh sát tốt nghiệp, trong lòng hắn vốn một lòng muốn làm cảnh sát, hồi báo xã hội.

Ai biết, bình thường Thẩm Mặc biểu hiện ra ngoài là thâm trầm ổn trọng, ẩn sâu ở trong nội tâm lại là linh khí bức người, tính tình điên cuồng không kiêng nể gì ai, đã sớm lọt vào mắt xanh của mấy vị lãnh đạo trong trường cảnh sát.

Vì thế, Thẩm Mặc vừa tốt nghiệp liền trở thành một nằm vùng.

Từ 22 tuổi bắt đầu cho đến 37 tuổi, trọn vẹn 15 năm thời gian, hắn đã từng là dân buôn hàng cấm xuyên quốc gia, sát thủ phát rồ, "Tang Bưu". Đã từng là "Sói điên" trong tổ chức buôn bán súng ống đạn dược. Từng là một nhân viên cấp cao trong một tổ chức lừa đảo chuyên nghiệp, được gọi là ‘’Bruni’’

Hắn từng là người đại ca ở Macao, đã từng là môn đồ công huân trác tuyệt dưới trướng Phật sống giả. Trong mười lăm năm, hắn thay đổi trọn vẹn tám thân phận. Thậm chí có đôi khi hắn còn không biết chính mình là ai khi vừa mới tỉnh dậy.

Cùng lúc Thẩm Mặc đi trên đường, sáng sớm, Tư Thiên Giám, nơi chưởng quản ghi chép thiên văn và lịch pháp. Thiếu giám đang một mặt sắc tái nhợt, tay cầm bút run rẩy len lén ghi chép lại những gì đã quan trắc được tối hôm qua:

Dạ đã xuống, Tử Vi đế tinh tử ngồi ngọ một mình, quang hoa thu liễm.

Thiên Phủ, Thiên Tướng, Long Trì, Phượng Các, Phụ Sính Tứ Tinh ảm đạm không nói nên lời.

Bắc Đẩu Thiên Xu Tham Lang Tinh Quang Đại Thịnh, Mục Dã Lưu Quang, như mây như thác, màu sắc như máu.

Tử Vi phá cung, chẳng lẽ vi thần bất trung, vi tử bất hiếu, liễn dư có dấu hiệu mất sao?

Ngày hàn thực tháng ba năm Gia Định thứ mười sáu.