Bắt Ánh Trăng Về Giam Cầm

Chương 7: Kỷ luật

Khi nhìn thấy Hứa Bảo Nhi bị mình làm bị thương thì trong lòng Trương Cẩn nghĩ gì

Hắn đã nghĩ đây là hậu quả của việc Hứa Bảo Nhi thân mật cùng với thằng con trai khác

Đau đớn là cô đáng được nhận

Khi Lục Hoài quay trở về thì bên ngoài đã không có ai, anh lo lắng nhìn vào bên trong, thấy bác sĩ đã bắt đầu băng bó của cô

Hứa Bảo Nhi được tiêm thuốc an thần, bây giờ cô đã thϊếp đi trên giường, để yên cho bác sĩ làm việc

Hứa phu nhân vừa nghe tin đã vội vàng chạy tới bệnh viện

Vừa bước vào khu cấp cứu, bà đã nhìn thấy Lục Hoài đang đứng bên ngoài, Hứa phu nhân chạy tới hỏi

"A Hoài, con bé sao rồi"

Lục Hoài chỉ vào bên trong phòng, nói

"Tạm thời đã băng bó xong rồi dì ạ"

"Lát nữa em ấy sẽ được chuyển vào phòng bệnh, e là mấy tháng tới phải đi lại khó khăn"

Hứa phu nhân trước nay luôn ôn hòa, bây giờ cũng phải nổi giận

"Tên đó tại sao lại làm con bé bị thương"

Lục Hoài cúi đầu đáp

"Hôm trước, em ấy không cẩn thận đυ.ng phải tên đó"

"Chắc vì vậy nên cậu ta mới trả thù như vậy"

Vừa nghe Lục Hoài nói xong, Hứa phu nhân lập tức muốn rút điện thoại ra gọi cho trường học để yêu cầu đuổi học học sinh đó

Nhưng đã bị Lục Hoài cản lại

"Dì à, đã là chuyện giữa chúng con, dì đừng xen vào, vả lại vì một chuyện này mà làm ảnh hưởng tương lai của một người thì không đáng ạ"

Biết Lục Hoài đó giờ là người hiền lành nên Hứa phu nhân cũng đành bỏ điện thoại xuống, bà ấy nói

"Có thể không đuổi học nhưng bắt buộc phải kỷ luật trước trường"

"Bạo lực học đường không thể cho qua dễ dàng như vậy"

Lục Hoài gật đầu đồng ý

Đúng lúc này, y tá đẩy Hứa Bảo Nhi đang ngủ trên giường ra ngoài, để chuyển vào phòng bệnh

Hứa phu nhân và Lục Hoài lập tức chạy theo sau

---

Ngày hôm sau Trương Cẩn bị kỷ luật dưới cờ, dù đối mặt với rất nhiều học sinh bên dưới nhưng gương mặt hắn vẫn tỉnh bơ như một người không liên quan

Hứa Bảo Nhi và Lục Hoài không thể nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì cả hai đang ở trong bệnh viện

"Bảo Nhi, há miệng"

Lục Hoài đút một muỗng cháo đến bên miệng cô, nhẹ nhàng dụ dỗ

Hứa Bảo Nhi ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng

Sau đó cô nhìn cái chân đang được băng bó của mình, buồn bã thở dài, chu mỏ nói

"Thật là xấu xí"

Lục Hoài nghe xong thì lập tức đặt to cháo xuống bàn, dùng hai tay ôm lấy mặt cô, nói

"Không xấu, Bảo Nhi mãi mãi là cô bé đáng yêu nhất trên đời"