"Bảo Nhi."
Nghe có người gọi tên mình, Hứa Bảo Nhi liền quay đầu lại, ngay tức khắc trên gương mặt xinh xắn của cô gái hiện lên nụ cười rạng rỡ.
"Anh Hoài."
Cô gọi một tiếng rồi nhấc chân chạy về phía anh.
Hai người bọn họ đang đứng trên sân bóng của trường học, khi Hứa Bảo Nhi đang chạy về phía Lục Hoài, bất ngờ giữa đoạn đường có một người khác xuất hiện.
Cô mở to hai mắt, vội vã hét lên.
"Tránh ra."
Nhưng Hứa Bảo Nhi không thắng lại kịp, trực tiếp đâm đầu vào người đó.
"Ai da..."
Lục Hoài hối hả chạy đến, đầu tiên là dìu Hứa Bảo Nhi từ trên đất đứng dậy, lo lắng kiểm tra tay chân cho cô.
Khi nhìn thấy đầu gối cô bị ma sát đến mức chảy máu, anh không kìm được đau lòng quỳ một gối xuống kiểm tra vết thương cho cô.
"Có đau không?"
"Anh lập tức dẫn em đến phòng y tế."
Hứa Bảo Nhi lắc đầu, cô không để ý đến Lục Hoài nữa mà ngẩng đầu nhìn người đã bị mình đυ.ng trúng.
"Bạn học, cậu có sao không?"
Lúc này Lục Hoài mới nhớ đến ở đây còn có một người.
Anh quay đầu lại thì phát hiện.
Người mà Hứa Bảo Nhi đυ.ng trúng chính là đại ca của trường này - Trương Cẩn.
Trương Cẩn là lưu manh có tiếng trong trường, thường xuyên đánh nhau khắp nơi, nhận tiền bảo kê. Hắn cũng có một đám đàn em không ra gì như mình.
Hắn có vẻ ngoài mạnh mẽ, cơ bắp trên tay nổi lên cuồn cuộn, làn da ngâm như đồng thao nhưng lại rắn chắc.
Trương Cẩn có gương mặt rất bình thường, thậm chí có chút hung dữ khiến ai nhìn thấy đều không dám đến gần.
Lục Hoài cẩn thận bảo vệ Hứa Bảo Nhi ra sau lưng mình, nói với hắn.
"Trương Cẩn, Bảo Nhi không cố ý đυ.ng ngã cậu, cậu đừng trả thù em ấy."
"Cậu muốn bồi thường bao nhiêu tiền, tôi thay em ấy trả cho cậu."
Sau khi nói xong Lục Hoài mới phát hiện Trương Cẩn không hề nhìn mình, mà hắn đang nhìn Hứa Bảo Nhi ở sau lưng.
Hứa Bảo Nhi bị ánh mắt hung dữ của hắn làm cho sợ hãi, hai mắt nhắm lại, núp sau lưng Lục Hoài.
"Cô ấy tên Hứa Bảo Nhi sao?"
Trương Cẩn đột nhiên hỏi.
Lục Hoài căng thẳng nói.
"Trương Cẩn, em ấy không cố ý."
Trương Cẩn dời mắt khỏi người Hứa Bảo Nhi, hắn quan sát chàng trai trẻ trước mặt, trong mắt xuất hiện vài tia lạnh lẽo, nói.
"Sao tôi có thể trả thù cô ấy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ làm như vậy."
Một câu nói ẩn ý không đầu không đuôi như vậy khiến cho Hứa Bảo Nhi và Lục Hoài đều ngơ ngác, khó hiểu.