"Thật đáng chết, ta thật đáng chết." Hang động ẩm ướt bây giờ vang lên tiếng hốc đá vỡ vụn, tiếng động to lớn cùng tiếng nguyền rủa lan ra khắp xung quanh, Huân Lăng Sở mặt mày đen nhẻm, y phục của y cũng vì thế mà lấm lem bùn cát, hai bàn tay y xước thành vệt đỏ tấy cả mảng. Hắn thật là vô dụng, hắn đúng là một kẻ mù vô dụng, đến cả vòng tay sư tôn tặng y cũng làm mất, thật đáng hận.
Huân Lăng Sở bất lực vô vọng ngồi bệt xuống đất, y không xác định được thời gian không gian đã trải qua bao nhiêu lâu, ở nơi đây vừa không có thức ăn, lại vừa không có ánh sáng, lại thêm y còn đang bị thương chưa được chữa khỏi, cơ thể cường tráng như dần bị hút cạn sức sống, y dần bị ăn mòn bởi cái không khí ẩm ướt tối tăm lạnh lẽo tại nơi này, nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ tuyệt vọng gào thét cầu xin trời phật, tìm sự giúp đỡ trong bất lực để có thể thoát khỏi đây.
Nhưng tất thảy những thứ đó dường như đều khiến cho Huân Lăng Sở một chút cũng không để vào mắt, y trong lòng bây giờ chỉ có một loại cảm giác tâm tư, đó chính là Vạn Nguyệt Tâm. Y đã không ngửi được mùi hương bánh quế hoa đọng trên người nàng mấy ngày rồi.
Huân Lăng Sở cau mày, cơn khó chịu dâng lên trong cổ họng, sư tôn, ta thực sự rất nhớ người.
Mặt khác, thời điểm bóng đen kia tóm gọn được Vạn Nguyệt Tâm trong lòng bàn tay đem đến dưới chân Tạ Thành Gia, hắn nhìn thấy vẻ xinh đẹp thanh tao nhã nhặn, đến cả ngất cũng mang vẻ rung động lòng người kia của nàng thì không khỏi cảm thán, thật sự rất đẹp, thật sự rất hoàn mỹ. Nữ nhân này là của hắn, sẽ phải là của hắn, chắc chắn là của hắn.
Bàn tay của Tạ Thành Gia không tự chủ được đem đến lại gần trên gương mặt không chút vết xước của Vạn Nguyệt Tâm, hắn vuốt ve làn da trắng mịn đẹp đẽ đó, một hồi sau tâm tư liền kích động trong lòng. Nàng ấy mang màu sắc như tiên tử sạch sẽ như vậy, thật khiến hắn muốn một phen làm vấy bẩn nhuốm tay vào. Nghĩ tới đây, Tạ Thành Gia ra lệnh cho bóng đen vẫn đang đứng ở bên cạnh đợi mệnh lệnh kia.
"Trói nàng lên kia." Hắn vừa nói vừa chỉ tay lên cây cột hình chữ thập ở trong phòng giam đủ loại dụng cụ tra tấn đằng sau lưng. Cái bóng đen kia cũng tuân lệnh tiến tới, đem thân thể của Vạn Nguyệt Tâm nhấc bổng dậy.
Cốp.
"Đừng có thô bạo, cẩn thận một chút, chỉ có ta mới được phép thô bạo với nàng." Chiếc cốc từ trên tay bay tới đỉnh đầu của bóng đen kia nhắm tới vỡ tan tành, chỉ thấy rằng bóng đen kia im lặng từ từ nâng đỡ thân thể kia lên tư thế thoải mái nhất, sau đó đem khí lực trói buộc tứ chi của Vạn Nguyệt Tâm lên trên cột gỗ hình chữ thập, sau đó mặc kệ nàng có tỉnh hay chưa, nó điểm huyệt đạo không cho nàng sử dụng nội lực thoát khỏi khống chế của nó.
"Tốt lắm, bông tuyết này rất xinh đẹp, nhưng chỉ có thể ở trên tay ta mà nhuốm màu máu thôi, ha ha ha.."
Tiếng cười man rợ của Tạ Thành Gia vang vọng khắp căn phòng, ồn ào đến mức kinh động đến thần trí đang bất tỉnh của Vạn Nguyệt Tâm. Nàng nhíu chặt mày choáng váng mở mắt, tiếng gì thế?
Thời điểm nàng dần ý thức được cảm giác xung quanh thì hai tay cùng hai chân nàng đang bị trói chặt ở trên cái cột gỗ hình chữ thập trong phòng giam nồng nặc mùi máu. Vạn Nguyệt Tâm bị mùi tanh ám vào mũi, cơn choáng vàng lại bủa vây lấy thần trí khiến cho đôi con ngươi xinh đẹp của nàng bỗng mờ đi, mọi thứ trong mắt nàng cứ như ở trong sương mù, cứ mờ mờ ảo ảo làm con người ta phát sinh loại cảm giác khó chịu đến cùng cực.
"Tỉnh rồi sao? Vạn Ái Nữ?" Trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, Tạ Thành Gia điên cuồng cười tươi man rợ lên tiếng. Điều này khiến cho Vạn Nguyệt Tâm đang mờ ảo liền có chút tỉnh táo trở lại, nàng liếc mắt nhìn sang kẻ tâm thần biếи ŧɦái kia.
Đó là thuộc hạ dưới trướng hắn?
Bóng đen ở bên cạnh Tạ Thành Gia ngay lập tức đập vào mắt của Vạn Nguyệt Tâm. Nàng nhất thời kinh ngạc, Tạ Thành Gia thế mà lại là chủ nhân của loại quái vật người không ra người ma không ra ma như thế này?
"Ngươi dám thu hút sự chú ý của nàng?" Tạ Thành Gia liếc mắt thấy Vạn Nguyệt Tâm một chút cũng không nhìn hắn mà chỉ đặc biệt chú ý đến Ma. Điều này làm cho kẻ tâm thần biến dạng như hắn giống như thú dữ, hắn gào lên một tay bóp lấy cổ của bóng đen kia siết chặt thật mạnh.
Nàng ấy chỉ được chú ý đến ta, chỉ một mình ta thôi!
Bóng đen kia hơi gục xuống trên tay của Tạ Thành Gia, nhưng hắn vẫn không có ý định tha cho nó, cánh tay hắn càng ngày càng siết chặt hơn. Mà bên này Vạn Nguyệt Tâm đổ mồ hôi hột ớn lạnh nhìn, tên nam nhân điên này chỉ cần một tay liền có thể uy hϊếp được loại quái vật đen xì không hình dạng kia?
Không phải nó là thuộc hạ của hắn sao? Nó sắp bị hắn siết cổ đến chết rồi kìa?
"Ngươi.. ngươi.. khục.." Vạn Nguyệt Tâm cố gắng đè nén cơn đau nhức trong người lên tiếng hy vọng có thể cứu được bóng đen kia. Nàng không bị trúng độc, cũng không bị thương, vì sao cơ thể lại như muốn nổ tung ra vậy? Thật sự đau quá.
Máu từ trên miệng của Vạn Nguyệt Tâm tràn ra một mảng, khiến cho y phục màu xanh lam của nàng thấm đẫm màu đỏ tươi chết chóc. Điều này đã vừa vặn lọt vào mắt của Tạ Thành Gia, hắn thích thú cười lớn một tay quẳng bóng đen kia sang bên góc phòng. Sau đó tiến lại gần phía nàng.
"Ta chưa nhuốm bẩn nàng, nàng lại muốn tự nhuốm bẩn mình sao?"