Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm

Chương 16: Vạn Mộ Ngôn biết chuyện

Huân Lăng Sở trong bóng tối trải qua không biết bao lâu tìm kiếm, chỉ thấy rằng tay của y đã rơm rớm màu đỏ của máu, là do cọ xát với đất đá đào bới quá nhiều, khiến cho phần móng tay của y đã bám đầy đất bẩn, hơn nữa nhiệt độ ở dưới hang càng ngày càng thấp, nhưng Huân Lăng Sở hắn vẫn không hề mảy may quan tâm. Sự chú ý của hắn giờ đây toàn lực đặt vào chiếc vòng tay mà sư tôn đã tặng cho hắn. Hắn có chết cũng phải tìm ra nó, sư tôn nhất định vì làm ra chiếc vòng tay kia mà tốn rất nhiều tâm tư công sức, y nhất định phải giữ gìn trân quý thật cẩn thận. Nghĩ một hồi, Lăng Sở cánh tay lại mò mẫm lên rồi mò mẫm xuống tìm kiếm. Nếu như đối với người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ cảm thấy y nực cười, chỉ vì một thứ đồ vật cỏn con liền liều mạng đi tìm đến như vậy, nhưng có ai nào biết rằng, hắn là kẻ một mực trân quý nàng, trong lòng hắn, nàng mãi mãi giống như ánh dương cứu rỗi lấy tâm hồn hắn. Dù bất kể chuyện gì liên quan đến nàng hắn đều toàn lực để ý.

Chỉ là, ánh dương ấy trong lòng hắn từ lâu đã khiến hắn nảy sinh một tâm tư khác, tâm tư không nên có giữa đồ đệ và sư phụ. Nhưng bản thân hắn lại không hề nhận ra phần tình cảm đó có nghĩa là gì, hắn chỉ có suy nghĩ rằng ánh dương như nàng chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, cũng không thể đứng cạnh, bởi vì nàng quá xuất chúng cả về tâm hồn lẫn năng lực. Giữa nàng với hắn giống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hắn nghe, cảm nhận và học hỏi được rất nhiều điều từ nàng, nên hắn biết nàng giỏi như nào, cao quý như nào, mạnh mẽ như nào. Vì thế, hắn có tư cách gì để ở bên nàng? Suy nghĩ này đã xuất hiện từ lúc hắn sống với nàng được nửa năm, cái gì nàng cũng đều muốn tốt nhất cho hắn, muốn truyền đạt cho hắn. Vậy hắn bao giờ mới xứng bên nàng? Lúc đó hắn chỉ có tâm tư rằng, phải nhanh chóng đuổi theo nàng, mạnh hơn nữa để xứng đáng đứng ngang với nàng. Huân Lăng Sở chợt dừng hoạt động tìm kiếm lại, suy nghĩ về nàng lại dấy lên bên trong đầu hắn, có lẽ đó chính là cảm giác trân quý nàng vô hạn phát ra trong lòng hắn, chứ không hề có tâm tư không nên có nào. Nhưng hắn nào biết, hắn đang từng chút, từng chút dấn thân vào nàng, không thể dứt ra được.

Nói đoạn hắn buông lỏng suy nghĩ, cũng như buông lỏng cảnh giác. Trong không gian tĩnh mịch nơi hang đá ẩm thấp lạnh lẽo sâu thẳm, Huân Lăng Sở nghe thấy tiếng động của mặt nước.

Tách..

Giọt nước nhỏ xuống cái hồ khổng lồ kia làm gợn lên từng cơn sóng nhỏ, khiến cho thính giác của hắn bị tác động. Y quay sang hướng có tiếng động, chăm chú tập trung nghe xung quanh tiếp theo, bây giờ hắn mới để ý kỹ tới, cái hồ này rộng lớn như vậy, khẳng định là rất sâu. Có thể là sâu đến hàng trăm vạn trượng. Nhưng thế nào dưới nhân gian này lại có nơi vừa lạnh vừa sâu như vậy? Hắn cho đến giờ chưa từng nghe qua có nơi nào kì lạ giống như ở đây nằm ngay dưới Không Đạo. Bỏ đi, bây giờ điều hắn cần làm là phải mau chóng thoát khỏi nơi này, không biết bên ngoài đã là canh bao nhiêu rồi. Không biết rằng sư tôn của hắn có lo lắng cho hắn hay không, hắn ở bên trong nơi đây đã không thể xác định được thời gian trôi qua chậm hay nhanh nữa. Huân Lăng Sở cúi gầm xuống, bộ dạng sầu não biểu hiện trên khuôn mặt hắn, rồi mớ suy nghĩ về Vạn Nguyệt Tâm lại xâm chiếm lấy tâm trí của hắn. Sư tôn.. ta rất nhớ người..

Cùng lúc đó ở bên ngoài, trước cổng Y Tề Niên có đám người đang xúm lại thành một đống hỗn độn. Bởi vì ngay ban nãy bỗng nhiên có thứ gì đó đưa vị Trác sư tôn tính tình phóng khoáng của bọn họ về. Mà đám đệ tử đó kinh ngạc tiến lại gần thì thấy trên người Trác Từ Liêm có vô vàn vết thương, khuôn mặt hắn giờ đây trở nên tái nhợt, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm cả y phục, hô hấp hắn hỗn loạn, hơi thở hắn gấp gáp. Nhưng có lẽ do vì Vạn Nguyệt Tâm trước đó có điểm huyệt không cho máu độc chạy vào tim, nên hắn mới có thể duy trì trạng thái này cho đến khi trở lại Y Tề. Trong đám người kia chạy lại gần đỡ thân thể không còn nhúc nhích dù chỉ một chút của hắn từ trên thần kiếm Vạn Trì xuống dưới đất. Trác Từ Liêm bởi vì cơn đau ập đến mà nhíu mày, y mơ màng yếu ớt mở đôi mắt nặng trĩu, chỉ thấy y nhấp nháy môi như muốn nói điều gì đó. Tên đệ tử kia khó hiểu không biết phải làm thế nào, liền loay hoay một hồi ngắn.

"Có chuyện gì vậy?" Từ đằng xa Thương Đồng đã nhìn thấy ồn ào náo nhiệt ở trước cổng phái, nàng ta chân nhanh thoăn thoắt chạy đến gần. Vừa mới mở miệng nói một câu xong, ánh mắt nàng chợt dừng lại ở trên người vị sư tôn họ Trác kia. Thần sắc Thương Đồng lập tức cứng đờ, tại sao Trác sư tôn lại bị thương nặng đến thế này? Còn sư tôn nhà nàng đâu? Chẳng phải y đi cùng với Trác sư tôn hay sao?

Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức nàng ta nhanh chóng cúi xuống xem xét vết thương trên người của Trác Từ Liêm. Chỉ thấy rằng hắn mồ hôi tuôn ra còn nhiều hơn lúc ban nãy làm ướt toàn bộ y phục của hắn. Thương Đồng trên người hắn băng băng bó bó sơ cứu một hồi, bỗng nhiên ánh mắt nàng bị thứ gì đó thu hút sự chú ý. Một ánh sáng lóe lên đập vào mắt nàng là cây trâm cài của Vạn Nguyệt Tâm được giắt ở thắt lưng của hắn. Nàng ta sửng sốt, đây.. đây chẳng phải là món quà của các chủ tặng cho sư tôn nhà nàng hay sao? Thương Đồng nhanh chóng từ thắt lưng của Trác Từ Liêm lấy cây trâm cài ra, sau đó liền bảo các đệ tử mau đưa Trác Từ Liêm vào bên trong chữa trị.

Nói đoạn sau khi khẩn trương đưa Trác sư tôn đến chỗ của An sư tôn - một trong các sư tôn xuất sắc theo tiên phái chữa bệnh của Y Tề xong. Thương Đồng ngay lập tức đem cái vật đẹp đẽ trên tay chạy thật nhanh đến chỗ của Vạn Mộ Ngôn. Mà bên này Vạn Mộ Ngôn vẫn đang nhàm chán thở dài ngáp ngắn nghe đống báo cáo từ các bô lão như thường ngày. Hắn bây giờ chỉ muốn nữ nhi của hắn, không biết ái nữ ở dưới nhân gian kia tình hình như thế nào, hắn thực sự rất nhớ nàng a.. Vạn Mộ Ngôn một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên thành ghế, biểu cảm của hắn thờ ơ bỏ hết ngoài tai đám bô lão nhiều lời đang cãi nhau ở dưới. Suy nghĩ của hắn lại nhớ đến Vạn Nguyệt Tâm, bộ dạng nàng kiên quyết đi tìm tên đồ đệ mù kia khiến hắn nhớ tới nương tử Lan Doãn ngày trước. Đúng là hai mẹ con, đến cả cách nói chuyện cũng giống nhau như vậy. Vạn Mộ Ngôn chợt bật cười, ái nữ nhà hắn vốn xinh đẹp khiến người ta yêu thương, hắn cưng chiều nàng biết bao nhiêu vẫn không thấy đủ.

Một trận ồn ào bên trong cung của các chủ vang ra xa, khiến cho Vạn Mộ Ngôn nhíu mày. Ngày nào hắn cũng bị đám bô lão này đem lỗ tai của hắn ra nói đến ong hết cả đầu. Trong lúc hắn đang chuẩn bị kết thúc cuộc báo cáo thì Thương Đồng xuất hiện từ phía xa xa, nàng nhanh chóng hớt hải chạy tới, đến nỗi hơi thở của nàng ta hỗn loạn một hồi lớn. Điều này làm cho Vạn Mộ Ngôn chú ý, đây chính là nha đầu ở Ngọc Niên Y nơi ái nữ nhà hắn ở.

"Các.. các chủ.. tiểu nữ.. tiểu nữ có cái này.." Thương Đồng ngay lập tức trước ánh mắt của Vạn Mộ Ngôn giơ lên chiếc trâm cài ban nãy của Vạn Nguyệt Tâm. Chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng lại rồi trầm xuống, sát khí lạnh lẽo đột ngột xông lên, áp lực bên trong cung của các chủ đang càng ngày càng thấp, khiến cho đám bô lão kia ban nãy còn nhiều lời nói qua nói lại giờ đây im phăng phắc như tượng đá, không một kẻ nào to gan lớn mật dám hé dù chỉ nửa lời. Bằng không khẳng định muốn tự mình chôn sống mình trước mặt đại tổ tông kia đi.

Vạn Mộ Ngôn đứng dậy, hắn từng bước đi về phía của Thương Đồng, mà nàng ta nãy giờ run rẩy cúi đầu đối diện với mặt đất, hai tay dâng lên cái trâm cài đẹp đẽ kia. Tiếng chân của các chủ ngày càng gần hướng về phía nàng, làm cho nhịp tim của nàng ta rối loạn, nàng có thể cảm nhận được cái không khí áp bức đáng sợ đang phát ra từ người ấy.

Từng bước chân của Vạn Mộ Ngôn từng khắc đi qua, không ai đoán được giờ đây nội tâm của hắn đang nghĩ gì. Chỉ thấy đám người đó đổ mồ hôi hột sống chết yên vị, đến thở còn không dám thở mạnh. Bên này thoáng chốc vị các chủ kia im lặng đứng trước mặt của Thương Đồng, hắn một tay cầm lấy chiếc trâm cài xinh đẹp. Một tay chợt..

Bộp..

Bàn tay to lớn khỏe mạnh tàn nhẫn bóp chặt cổ của Thương Đồng nhấc cả người nàng ta lơ lửng trên không trung. Ánh mắt hắn hằn lên vệt máu như ma vương nhìn thấu vào tâm can của nàng ta, khiến cho nàng không kịp phản ứng liền khó thở đến mức phát khóc. Tiếng thút thít bị kìm nén lại trong cổ họng của nàng không dám phát ra ngoài. Cảnh tượng này khiến cho đám người đằng sau kia bị một phen sợ hãi, các chủ trong bộ dạng tức giận như la sát tinh thế này chỉ có thể có chuyện liên quan đến Vạn ái nữ kia. Bỗng nhiên tiếng gằn giọng âm trầm vang lên, làm cho kẻ nào nghe vào liền cảm thấy như vừa bước vào cửa tử liền bị khối sát khí lạnh lẽo chết người bao phủ.

"Nói. Thứ này từ đâu ra?"