Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 15-1: Ở chốn địa ngục (1)

Đến ngôi nhà này đã một ngày một đêm, Thẩm Tầm bị nhốt trong phòng, ngoại trừ ăn uống, tắm rửa và đi vệ sinh, thời gian còn lại đều bị còng một tay vào khung giường. Trong khoảng thời gian này, chỉ có hai người tiếp xúc với cô, một người là một phụ nữ khoảng 50 tuổi, ngoại hình người Hoa, chuyên đưa cơm cho cô. Người còn lại là một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen, công việc chính của anh ta là mở còng và đeo còng cho cô. Cả hai đều không giao tiếp với cô, chỉ là thái độ của họ vẫn lịch sự.

Thẩm Tầm đêm đó ngủ không ngon, trời chưa sáng đã tỉnh. Hai cánh tay bị còng hơi tê do giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài. Cô nhìn chằm chằm vào những hoa văn phức tạp trên trần nhà, trông giống như hoa anh túc. Những hình ảnh trong đầu quay vòng như đèn kéo quân, hết hình ảnh đến hình ảnh khác. Từ khi đến Vân Nam, tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng, cô chưa từng trải qua cảm giác ngọt ngào sâu sắc như vậy, cũng chưa từng cảm thấy thất bại khổ sở như thế. Nói không sợ thì là nói dối, trong lòng cô biết rất có thể giây lát nữa mình sẽ chết ở nơi này, hoặc là bị ép nghiện m a túy, như thế thì còn tệ hơn cả cái chết. Cô cũng đã tính toán vô số lần, theo tình hình hiện tại, khả năng một mình cô trốn thoát là con số không.

Có ai phát hiện cô mất tích không? Nếu có, ai sẽ phát hiện ra đầu tiên? Là c ậu nhỏ hay Trịnh Thư Xuân? Về phần Thẩm Tấn Sinh... cô nhếch mép cười tự giễu. Năm 15 tuổi, cô bị tên bi3n thái kia bắt được, nhốt hai ngày hai đêm, cuối cùng khi được cứu ra, ông cũng không hề xuất hiện trước mặt cô. Cô nhìn thấy từ tin tức thời sự lúc đấy ông có việc bận trong người. Từ "cha" đối với cô là một từ xa xỉ.

Trong phòng không có đồng hồ, Thẩm Tầm cũng không thể biết chính xác thời gian. Khoảng một giờ sau, cửa được mở từ bên ngoài, người đàn ông đến cởi còng cho cô, người phụ nữ mang bữa sáng vào.

"Mặc dù tôi không biết mình có thể sống ở đây bao lâu, nhưng nếu các người không ngại, sao không nói cho tôi biết tên của mấy người." Cô xoa xoa cổ tay tạm thời được thả tự do của mình, nhìn họ nói.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt cô hai giây, anh ta khẽ nói: "Liêu Sinh."

Người phụ nữ không trả lời cô, đặt bữa sáng xuống và đi ra ngoài.

"Bà ấy gọi là dì Mạn." Lúc Thẩm Tầm đang rửa mặt, Liêu Sinh đột nhiên nói: "Con trai dì ấy bị bắt quả tang buôn bán m a túy ở Trung Quốc và bị kết án tử hình."

Động tác của Thẩm Tầm khựng lại trong giây lát.

Bữa sáng này, cô hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng, giống như không động đũa.

Lúc dì Mạn bưng mâm đồ ăn trở lại bếp, gặp Trình Lập trên cầu thang. Anh liếc nhìn đ ĩa đồ ăn rồi hờ hững đi xuống lầu.

Diệp Tuyết muộn hơn một chút mới dậy, đi xuống phòng khách dưới lầu, nhìn thấy Trình Lập đang dựa vào trên sô pha xem TV, cô liếc nhìn màn hình, là một bộ phim Myanmar cũ đề tài gia đình.

"Anh bắt đầu thích đề tài này từ khi nào vậy?" Cô rót một ly nước, ngồi xuống bên cạnh anh.

"Luyện tiếng Myanmar." Trình Lập trả lời.

"Thật định ở lại đây sao?" Diệp Tuyết hỏi.

"Trừ khi chú Ngụy đồng ý để em tự do." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Anh tính đi hỏi xem ông ta muốn điều kiện gì."

Diệp Tuyết do dự một chút: "Khả năng rất nhỏ."

"Bởi vì ông ta là cha em à?" Trình Lập giọng nói đều đều.

Bàn tay cầm cốc của Diệp Tuyết run lên, trong mắt lộ vẻ khϊếp khϊếp sợ: "Anh... làm sao anh biết?"

"Lúc em buộc tóc lên, phần tóc sau gáy của em giống hệt của ông ấy." Trình Lập cầm lấy chiếc cốc trong tay cô và đặt nó lên bàn cà phê, "Còn tay em, móng tay và các khớp xương đều giống ông ta như đúc."

"Gien thật lợi hại đúng không?" Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô vô thức xoa xoa ngón tay, "Người khác nhìn không ra, sao anh có thể nhìn không ra?"

Diệp Tuyết nhìn anh, thân thể căng thẳng không tự nhiên, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Em không định nói thật với anh sao?" Trình Lập chậm rãi hỏi.

"Anh đoán không sai." Diệp Tuyết hít sâu một hơi, bắt gặp ánh mắt đen láy sắc bén của anh, "Lúc đầu em cũng không biết."

"Anh chỉ muốn xác nhận một điểm này, về phần mặt khác, anh cũng không ép buộc em, đó là chuyện riêng tư của em." Trình Lập thu hồi ánh mắt, nhìn về màn hình TC.

"Em đã kể với anh nhỉ, em không gần gũi với mẹ. Không, phải nói rằng mẹ không gần gũi với em. Em được bà ngoại nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Khi những đứa trẻ khác nắm tay cha rồi gọi papa, em thậm chí còn không dám nhìn." Tiếng TV hơi ồn ào, giọng nói của Diệp Tuyết chậm rãi vang lên, "Em hâm mộ bọn họ vì có một đôi cánh tay rắn chắc có thể nâng họ lên cao, hoặc ôm vào lòng để che mưa chắn gió. Mẹ em dành phần lớn thời gian nhốt mình vẽ tranh, hơn nữa cũng không bao giờ cho em đặt chân vào phòng vẽ của bà. Có một lần em lén xông xông vào, nhìn một bức lớn vẽ hoa anh túc tầng tầng lớp lớp, trong đó cất giấu một khuôn mặt ác ma."

Nghe vậy, Trình Lập khẽ cau mày.

"Em không biết ác ma đó là ai, nhưng em nghĩ khi mẹ nhận được giấy chẩn đoán ung thư, bà chắc hẳn đã cảm thấy như trút được gánh nặng. Căn bệnh nan y mà người khác không thể tránh khỏi trong mắt người khác là một sự giải thoát đối với bà. Lúc bà bệnh tình nguy kịch, thần trí không còn tỉnh táo, bà đều không muốn nhìn thấy em. Từ ánh mắt hoảng sợ đó, em thậm chí còn tự hỏi mình trông gớm ghiếc lắm sao mới có thể khiến bà nhìn mình như nhìn thấy quỷ. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một khả năng, rằng em trông giống như ác ma trong lòng bà ấy." Diệp Tuyết tự giễu cười, "Bà ngoại em khi còn trẻ học tại Đại học Liên kết Tây Nam, có lẽ vì bà đã nhìn thấy nhiều và trải nghiệm nhiều, so với những người già khác cũng thông suốt hơn. Bà nói với em, "Mỗi người có số mệnh của mình, có cuộc đời của mình, đừng để người khác anh hưởng đến con, ngay cả khi đó là mẹ con.""

Cô kể đến đây thì dừng lại, bọn họ đều hiểu rõ về nhau, nếu tiếp tục nói chính là sao cô và chú Ngụy nhận ra nhau.

Trình Lập biết cô đang giãy giụa, cũng không thúc giục cô, đứng dậy lấy một điếu thuốc trên bàn cà phê, đi đến bên cửa sổ châm lửa.

Diệp Tuyết giật lấy điếu thuốc trước khi đưa lên miệng, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay cầm điếu thuốc khẽ run lên.

"Làm sao vậy?" Trình Lập ánh mắt thâm trầm hỏi.

Hốc mắt Diệp Tuyết đột nhiên đỏ lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Trình Lập đã vươn tay vuốt v e khuôn mặt cô, buộc cô phải nhìn mình.

Cô không chịu được nữa, vùi đầu vào ngực anh, nước mắt giàn giụa trên mặt. Anh nhàn nhạt nói: "Nói đi."

Trong vụ nổ đó, Trình Lập đã tính toán sai thời điểm và để cô bị kẻ buôn m a túy bám lấy. Nhưng cô không bị nổ chết, chỉ bị gãy xương nhiều chỗ. Sau khi bị nhóm buôn m a túy còn sót lại bắt đi, một thủ lĩnh tên là Ngô Côn đã bắt và tra tấn cô bằng nhiều cách khác nhau.

Ngày cô rốt cục cũng có thể đứng lên, cô đã gϊếŧ Ngô Côn. Cô đã sử dụng một con dao gọt trái cây mà mình đã bí mật giấu đi, hơn 60 nhát đâm, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt. Khi cô bị thủ hạ của Ngô Côn kéo vào hành lang, trên người còn dính máu của Ngô Côn, để lại một vệt máu dài trên mặt đất.

Đến cuối hành lang, người đang kéo cô dừng lại, giống như có người chặn đường. Sau đó, cô nhìn thấy Ngụy Khải Phong. Ông cúi người nhìn cô: "Lợi hại như vậy, gϊếŧ thì rất đáng tiếc, không bằng ở lại hỗ trợ đi. Nhóc con, muốn chết hay muốn làm việc cho ta?"

Lúc người đàn ông này hỏi cô, trên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại giống như dã thú, lúc cô bị ông ta nhìn chằm chằm, giống như bị rắn độc cắn hoặc bị thôi miên. Mà trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn sống sót.

Chờ cô hồi phục và xuất viện, Ngụy Khải Phong đã đến gặp. Ông ta chỉ vào sợi dây thun trên tay cô: "Từ đâu ra?"

"Bà ngoại tôi cho, là mẹ tôi để lại." Cô đáp.

"Mẹ cô không còn nữa?" Ông ta hỏi.

"Tôi được ông bà ngoại nuôi dưỡng, bố mẹ tôi đều là họa sĩ, hai người cùng nhau vẽ phong cảnh thì gặp phải lở đất, không thể thoát ra được." Cô tiếp tục trả lời.

"Mẹ cô là họa sĩ - không sai, nhưng sao cô lại cùng họ của bà ấy?" Ông ta lại hỏi.

"Bà ngoại tôi nói, cha tôi cũng họ Diệp." Cô đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Ông ta cười: "Thật sao?"

Không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, Diệp Tuyết cảm thấy nụ cười của ông ta xen lẫn lạnh lùng cùng châm chọc.

Ngụy Khải Phong nhìn cô chằm chằm, cẩn thận xem xét cô dưới ánh mặt trời. Thật lâu sau, ông ta nhẹ giọng phun ra một câu: "Cũng giống em đấy, Diệp Bạch."

"Làm sao ông biết tên mẹ tôi?" Cô hoảng hốt.

"Mẹ cô là một người phụ nữ ngu xuẩn, lúc trước trăm phương nghìn kế muốn đào tẩu khỏi ta," ông ta cười lạnh, "Kết quả là sao, ông trời chẳng phải cũng đưa cô trở về rồi."

Sau khi kể xong đoạn này một cách đứt quãng, khuôn mặt của Diệp Tuyết đã giàn giụa nước mắt, đôi môi của cô không kiểm soát được đang run rẩy.

Trình Lập thở dài và ôm cô vào lòng. 3 năm qua, tuy anh không tin cô cứ chết đi như vậy, anh cũng đã vô số lần tưởng tượng cô có thể trải qua chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ gặp phải tình huống như vậy.

"Anh Ba, nói cho em biết đi." Diệp Tuyết lùi lại một bước, đặt tay lên ngực anh, "Đôi tay này của em, đã từng gϊếŧ người, đã từng bán m a túy, sao có thể quay lại được nữa đây? Huống chi, cha em là một trùm buôn bán m a túy."

"Những gì bây giờ em làm, hoàn toàn trái với những gì em đã được dạy, em đã từng phản kháng, nhưng ông ấy nói, em chỉ có hai lựa chọn, hoặc tự mình dùng m a túy, hoặc là làm việc cho ông ấy. Bởi vì, ngay cả khi em là con gái ông ấy, ông ấy cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng em."

"Trừ khi em có cùng lập trường với ông ấy." Khóe miệng Trình Lập hơi nhếch lên, "Chỉ cần em chọn đi cùng đường với ông ta, ông ta mới tin em, khó trách em được trọng dụng, khó trách người khác hiểu lầm em và ông ta quan hệ mờ ám. Đúng rồi, tên Nhạc Lôi đó là cấp dưới của Ngô Côn à?"

"Vâng. Bọn họ không biết mối quan hệ giữa em và Ngụy Khải Phong." Diệp Tuyệt tự cười giễu, "Ông ấy như vậy, đã định cả đời cô độc rồi, hà tất gì quan hệ họ hàng lại thêm một cái người thân, chính là thêm một cái nhược điểm. Rốt cuộc thì, ngoài cảnh sát, ông ta còn có những đối thủ và kẻ thù khác, Myanmar tuy không lớn nhưng cũng không phải là lãnh thổ của riêng ông ta. Ngay cả em cũng chỉ là một quân cờ dùng để kiểm tra và cân bằng các thế lực bên dưới mà thôi. Tin em đi, ông ta sẽ không buông tha cho em đâu."

"Nếu vậy, anh cũng ở lại." Trình Lập nhàn nhạt nói.

Diệp Tuyết ngước nhìn anh, ánh mắt chấn động.