Từ xa nhìn lại, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, cô thanh tú yêu kiều, hai người đang nói cười với nhau, bầu không khí thật đẹp.
Trình Lập không nói gì, dưới đôi kính râm màu đen, cũng không thấy biểu cảm nào trên khuôn mặt.
"Chúng ta qua chào hỏi nhé?" Trương Tử Ninh không khỏi hỏi.
"Không rảnh." Trình Lập lạnh lùng nói.
"TruyenHD nhỏ, cháu hỏi mượn chú một chiếc xe nhé," đang định chào tạm biệt Lâm Duật, Thẩm Tầm lại nhớ tới một chuyện khác, "Cháu có một đối tượng cần phỏng vấn, ở trấn nhỏ gần đây."
"Có an toàn không? Cậu phái người đưa đi?"
"Không cần, không có gì nguy hiểm đâu, hơn nữa cháu làm việc đã quen đi lang bạt một mình rồi, nhiều người đi cùng không được tự nhiên." Thẩm Tầm xua tay.
"Được." Lâm Duật gật đầu, "Khi nào cần dùng xe thì nhắn tin WeChat cho cậu."
"Cám ơn." Được lợi, Thẩm Tầm vui vẻ cười với anh, đút túi đi về phía tòa nhà văn phòng, nhưng khi nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.
Phản ứng của cô cũng trực tiếp rơi vào trong mắt Trình Lập, đôi mắt đen sau cặp kính râm hơi trầm xuống.
Chỉ trong vài giây, Thẩm Tầm đã quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt của anh.
"Cuộc sống của tôi liên quan gì đến cô?"
Đêm qua, những lời tàn nhẫn của anh rõ ràng vẫn còn vang vọng bên tai.
Nếu nói không có cảm giác bị tổn thương là nói dối.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ phải trải qua sự đối xử khắt khe và coi thường như vậy từ người khác giới. Nhưng con người vẫn luôn đáng khinh như vậy, càng khó khăn lại càng muốn nhiều.
Không nói một lời, cô lướt qua anh. Lúc đó, trong lòng bỗng nhói lên tia đau đớn.
"Chị Tầm?" Trương Tử Ninh vẫy tay chào hỏi ngừng giữa không trung, bị người ta phớt lờ khiến cậu bối rối, cậu quay đầu nhìn bóng lưng Thẩm Tầm, lại nhìn sườn mặt có chút âm trầm của Trình Lập — đây là tình huống gì vậy?
Trình Lập nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt khó hiểu của Trương Tử Ninh, tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng cục trưởng mới lại quay đầu sang bên này, cười gật đầu: "Trình đội?"
Lâm Duật nhìn cấp dưới đối diện, anh đã lật xem hồ sơ nhân sự, mặc dù đối phương đeo kính râm nhưng khí chất vẫn phóng túng như trong ảnh sơ yếu lý lịch. Chà, cậu ta cao 1m85, chỉ riêng vẻ ngoài dũng mãnh đã đủ khiến người ta kinh sợ, lại còn 2 bằng thạc sĩ, vừa dũng cảm vừa thông minh nên đã lập được rất nhiều chiến công.
Anh cẩn thận như vậy, vừa rồi thấy Thẩm Tầm và Trình Lập lướt qua vai cũng không chào hỏi nhau. Không thể nào, Thẩm Tầm đến đây làm chuyên đề đưa tin đặc biệt chống m a túy, lẽ thường người quen thuộc nhất nên là vị đại đội trưởng này, lý do gì khiến cô cháu gái không sợ trời không sợ đất của anh lúng túng như một con nhím nhỏ?
"Chào ngài, cục trưởng Lâm." Trình Lập tháo kính râm xuống, bắt tay với anh, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
"Trăm nghe không bằng một thấy." Lâm Duật cười cười, lòng bàn tay chạm nhau, chỗ cứng rắn là một vết chai dày, dấu vết mài mòn sau những trậm tắm trong biển máu.
"Cũng thế." Trình Lập giọng nói bình tĩnh, không cao không thấp.
"Cùng nhau hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau." Lâm Duật nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm nghị trước mặt, ánh nắng rơi xuống vầng trán khiến đôi mắt sáng ngời sắc bén — giống như con người trước đây của anh. Những gì họ nói đều là những lời khách sáo bình thường, ít ỏi vài chữ, trước đây có bao nhiêu anh em huynh đệ, thầy trò chiến hữu, đồng đội đã nói với nhau những lời như vậy, nhưng cuối cùng lại không thể cùng nhau đi đến cuối. Ví dụ như người đàn ông trước mặt lập mộ chôn di vật cho người mình yêu không còn mảnh xương, hàng năm đều đến thăm.
Lâm Duật rút tay về: "Đi làm việc đi, lát nữa gặp."
Trình Lập gật đầu, chào tạm biệt anh.
"Vẫn biết anh đã từng vì em rơi nước mắt, đến hôm nay vẫn cảm thấy đau lòng. Mong anh đừng nhớ lại quá khứ xưa cũ, hãy để lòng mình nguôi cơn mê... Bao nhiêu mê đắm hóa hư không, lòng em buồn biết mấy, quá khứ như trĩu nặng, bao nhiêu âu yếm, bao nhiêu ước mơ xin nhẹ nhàng gửi theo gió nước trôi đi..."
Trong tiệm hớt tóc bên đường vang lên những bản nhạc xưa buồn cùng những câu chuyện phiếm bàn tán rôm rả của mấy nhà.
"Nghe nói bị đâm mười mấy dao, chết cũng không nhắm mắt."
"Mười mấy dao á, thảm quá, còn có thể nhắm mắt à.... Haizz, đã nói việc hắn làm kia sao có kết cục tốt, chị xem."
"A Quyên đáng thương quá, tuổi còn trẻ đã phải làm góa phụ."
"Lúc đầu tôi cũng thuyết phục cô ấy đừng gả cho một người đàn ông như vậy, nhưng cô ấy không nghe. A Hồng này, con nhớ kĩ lấy, ngoan ngoãn chăm chỉ đọc sách đi, đừng học chị Quyên của con."
"Cũng may chưa con cái, còn có thể tái hôn."
"Khó mà nói, xem cô ấy mất hồn..."
Thẩm Tầm đi ngang qua 3 bà cô 6 bà vợ đang ngồi buôn chuyện trên đường, đi vào cửa hàng nhỏ: "Một chai nước suối, cảm ơn."
Người phụ nữ ngồi bên trong cúi đầu làm như không nghe thấy. Sau khi Thẩm Tầm nhắc lại lần nữa, cô như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng lấy một chai nước từ hộp các tông trên mặt đất ra đưa cho.
"Một tệ năm đồng," cô nhỏ giọng nói, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tầm vẻ mặt kinh ngạc, "Là cô sao?"
"Có tiện chúng ta nói chuyện chút không?" Thẩm Tầm nhìn chằm chằm khuôn mặt hốc hác của cô hỏi.
"Trả lại cô 3 tệ 5 đồng,"Lý Quyên lạnh lùng nói, "Cô này, số mệnh của tôi đã bị cô định rồi, cô còn muốn nói gì nữa, dự đoán cả đời sau tôi à? Không cần đâu, mấy người bên ngoài đều tính cả cho tôi rồi, tôi đều nghe thấy."
"Xin lỗi." Thẩm Tầm dùng giọng điệu chân thành nhìn cô.
"Không cần nói lời xin lỗi," Lý Quyên ngồi xuống, vẻ mặt tự giễu, "Đường do tôi chọn, người cũng vậy, chuyện đến nước này, thêm hay bớt một người chê cười tôi, tôi cũng không để bụng."
"Không để bụng à?" Một giọng nói khàn khàn cắt ngang, "Nếu không để bụng, tiền thằng đàn ông của cô còn nợ vẫn phải trả."
Hai người đàn ông một béo một gầy bước vào cửa, đứng bên cạnh Thẩm Tầm, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại hung ác: "Tổng cộng 2 vạn tệ, hôm nay nếu cô không đưa, bọn anh sẽ dỡ cửa hàng này xuống."
Lý Quyên đột ngột đứng dậy, sắc mặt tái nhợt: "Trong nhà không còn gì, các anh để cửa hàng lại cho tôi, tôi có thể từ từ trả."
"Cô từ từ trả lại?" Gã mập cười lạnh một tiếng, "Được, tháng sau trả thành 3 vạn, cô có đồng ý không? Thằng đàn ông của cô em đã chết, không phải còn nhà mẹ đẻ hay sao?"
"Các người không được phép quấy rối nhà mẹ đẻ tôi!" Lý Quyên hét lên, kích động như thể bị cắn.
"Vậy trả lại nhanh đi—"
"Tôi có 2 nghìn tệ đây." Thẩm Tầm từ trong túi lấy ra một xấp tiền đưa cho tên mập, "Các người cầm trước đi, được không?"
"Không—" Lý Quyên chưa kịp nói lời nào, tên mập đã giật lấy tiền trong tay, dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá Thẩm Tầm, sau đó liếc nhìn Lý Quyên, "Vẫn còn có người chi tiền sao, được, hôm nay như này, sau tao lại đến tìm cô em, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Khi cả hai đi khuất tầm nhìn, Lý Quyên vẫn còn run lên vì tức giận. Cô chán nản ngồi xuống, tay che mặt, nước mắt chảy dài trên kẽ ngón tay.
Thẩm Tầm yên lặng đứng ở một bên, chờ cô bình tĩnh lại.
Tiếng hát ở cửa hàng đối diện vẫn còn lơ lửng: "Gió thổi ngang qua trong lòng gió lạnh, thổi tan giấc mộng, chuyện còn chưa qua đã cuốn trôi... Lòng xưa hừng hực như lửa đốt, hôm nay đã đóng băng..."
Cô lấy bật lửa, châm một điếu thuốc và đưa lên miệng.
Sau khi Thẩm Tầm hút hết điếu thuốc của mình, Lý Quyên cũng ngừng rơi lệ, mở ngăn kéo, đếm ra một xấp tiền lẻ rồi đưa cho: "Đây là 900 tệ, tôi trả lại cho cô trước, cô để lại số điện thoại cho tôi, khi nào đủ tôi sẽ trả lại cho cô."
"Không bằng tôi bỏ tiền mua một câu chuyện cũ đi," Thẩm Tầm nhẹ nhàng đẩy ra, "Yên tâm, tôi sẽ ẩn danh."
"Chuyện cũ này cũng đáng giá 2 nghìn tệ sao?" Lý Quyên tự giễu cười, cắn răng cân nhắc, cuối cùng cầm tiền lại, "Cô muốn biết cái gì?"
"Anh ta không để lại chút tiền gì cho cô à?" Thẩm Tầm hỏi.
"Có, trước đó trong nhà cất 7 vạn tệ tiền mặt, chỉ là hắn vừa mất, mấy chủ nợ liên tiếp kéo đến, tất cả thành trắng tay."
"Làm sao có thể nợ nhiều tiền như vậy?" Thẩm Tầm do dự một chút, sau đó hỏi: "Mua m a túy nợ?"
"Mua m a túy sao có thể cho cô nợ chứ?" Lý Quyên lắc đầu, "Mặc dù Quý Bình vẫn là chân chạy vặt giao hàng nhưng anh ấy không chạm vào đâu, hắn đã có hai người anh trai nghiện ngập, vay tiền mua thuốc, anh ấy nổi lòng nghĩa khí, không biết lượng sức mình thay mấy người đó ghi nợ."
"Tôi chỉ còn chỗ bất động sản này, nhưng chắc là bán sạch cũng không đủ để trả hết nợ." Theo tầm mắt của Lý Quyên, Thẩm Tầm cũng nhìn vào ngôi nhà nhỏ hai tầng này, phía dưới là cửa hàng nhỏ, phía trên là chỗ ở hai vợ chồng, đồ đạc đơn sơ nhưng ngăn nắp.
"Cô chưa từng nghĩ đến việc rời đi sao?" Thẩm Tầm nhìn bông hoa nhỏ màu trắng cài trên tóc cô.
"Nghĩ tới rồi," Lý Quyên khẽ thở dài, "Chỉ là hai ngày nay vẫn như một giấc mộng, cho rằng khi tỉnh giấc có lẽ anh ấy sẽ quay lại. Anh ấy nói muốn có một đứa con, đây cũng là lý do tại sao vẫn luôn cố chịu không dùng m a túy."
"Cô Thẩm này, rốt cuộc cô muốn biết điều gì? Hầu như tất cả đồ đạc của Thẩm Bình đều bị cảnh sát tịch thu, nói là vật chứng, phải kiểm tra xem xét cẩn thận rồi mới có thể xem xét trả lại toàn bộ cho tôi." Lý Quyên ngẩng đầu lên, cố gắng chớp đôi mắt ngập nước "Anh ấy cứ phơi thây nằm chết ở vùng ngoại ô như thế này, ai cũng muốn moi móc thứ gì đó từ cái chết của anh ấy, nhưng tôi thì sao, tôi mới là người cần một lời giải thích nhất."
"Đương nhiên, ai cũng nói rằng tôi đáng bị vậy, chồng là tôi chọn mà." Cô cười, khuôn mặt đầy chua xót, "Năm ấy tôi còn học lớp 12, anh ấy dừng xe ở cổng trường, dẫn theo mấy anh em trong bang đến, miệng ngậm điếu thuốc. Trên miệng ngậm điếu thuốc, cười nửa miệng nhìn tôi... Haha, hồi nhỏ tôi còn chưa hiểu chuyện, xem mấy phim xã hội đen nhiều, nghĩ rằng chỉ cần quẫy đạp trong giang hồ thì sẽ trở thành trùm, hô mưa gọi gió, cơm ngon rượu say. Mà tôi sẽ là chị dâu được nâng trong lòng bàn tay, tên Quý Bình này... có thành ngữ nói sao nhỉ, ngoài mạnh trong yếu. Anh ấy mềm lòng, làm không được chuyện xấu gì cả. Nhưng đây thế giới người ăn người, càng đi càng xa, càng đi càng lún, muốn thoát thân không nổi, quẫy đạp không thấy ngày ra."
Thẩm Tầm dựa vào khung cửa, yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ở cái tuổi váy trắng tung bay dễ bị lẫn lộn. Người kia mang theo một nụ cười xấu xa, cô lại có thể vì hắn vượt lửa băng sông.
Nhiều năm sau, các nữ sinh đã lập gia đình tụ tập lại với nhau, nhắc đến trong câu chuyện phiếm: Mấy người còn nhớ bạn hoa khôi lớp 12 (2) không?
À, cậu nói Lý Quyên hả, nhớ mà, vừa tốt nghiệp cấp 3 đã lấy một tên xã hội đen, nghe nói sau đó chồng bị chém chết.
A, ghê quá. Này, đồ ăn ở nhà hàng này ngon đấy.
Hmm, đúng thật, lần sau mình sẽ đưa chồng đến đây ăn.
Nhân gian đâu ít chuyện cười đùa, nhưng ai sẽ nhớ cô đã từng cố gắng quên mình vì tình yêu.
Ánh mắt Thẩm Tầm lại rơi xuống giày thể thao của mình, cô nhớ hôm đó ở nhà trọ, bàn tay đầy máu của Phùng Quý Bình nắm lấy mắt cá chân cô, làm bẩn giày của cô. Khi đó, người đàn ông này đối với cô chỉ là một khối máu thịt hèn mọn ghê tởm. Nhưng hóa ra, một người dù ngỗ nghịch bất kham đến đâu, trên lưng cũng từng mang một sự mềm mại dịu dàng.