"Nè nè, nhìn mặt cậu có vẻ không tốt". Khả Khả chọt vào má của Lục Mộng Yên, cô đang chống cằm buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ."Từ bữa đó đến giờ cậu ta cứ lãi nhãi bên tai mình". Lục Mộng Yên thở dài, bây giờ Từ Dĩ Tranh có cái để trêu chọc nên đắc chí dữ lắm, cứ thấy mặt cô là sẽ nói cậu chưa trả lời câu hỏi của lá bài đó, rốt cuộc cậu thích kiểu gì hả...thật là đáng ghét. Nhớ tới là máu trong mình cô sôi sùng sục, hận không thể đem anh quăng xuống núi.
Lớp của Lục Mộng Yên nằm ở tầng 3, cô lại ngồi ngay cửa sổ, khung cảnh bên ngoài rất tuyệt, trời ngã chiều từng đám mây loang màu hồng tím đan xen. Cô đứng dậy mở cửa sổ ra, làn gió đung đưa thổi qua mái tóc màu hạt dẻ, Lục Mộng Yên nhìn bên dưới sân. Lúc này đám con trai đang cùng nhau chơi bóng rổ rất hăng hái, có cả Từ Dĩ Tranh.
"Chậc...hết năm nay có vẻ mình và cậu ấy sẽ ít gặp nhau nhỉ?". Lục Mộng Yên chống cằm lên khung cửa sổ, Khả Khả bước tới, cô khoanh tay dựa lưng vào một bên cửa sổ không mở.
"Sao vậy, hai cậu không học chung một trường à?".
Lục Mộng Yên im lặng một hồi lâu, thở dài một tiếng mới buồn bã nói.
"Không, mình sẽ học Đại học Z, cậu ấy thích khoa học nên sẽ theo học Đại học khoa học kĩ thuật của tỉnh Y". Khả Khả nhìn cô, lại gần dựa vào vai cô an ủi nói.
"Không sao, mình sẽ thay hiệp sĩ bảo vệ cậu".
Thiếu niên thấm đầy mồ hôi do vận động, nhưng không hề mệt mỏi, Từ Dĩ Tranh ném trái bóng quyết định thắng thua vào rổ, anh cười tươi rạng rỡ ngước lên nhìn. Miệng cười còn tươi hơn lúc nãy vẫy tay hét lớn: "Mình chơi thế nào?".
Ở trên lớp học, Lục Mộng Yên cũng mĩm cười đáp lại: "Dở tệ".
Trên con đường về nhà quen thuộc, luôn có hình bóng của hai người, Lục Mộng Yên luôn đi phía trước, còn Từ Dĩ Tranh lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng. Đột nhiên cô dừng lại khiến anh không chút phòng bị va vào lưng cô.
"Tự nhiên cậu dừng lại làm gì?".
Lục Mộng Yên xoay người lại, cô nhìn Từ Dĩ Tranh, rồi dùng hai tay đập vào vai anh, nghiêm túc nói.
"Cậu sẽ đến tỉnh Y thiệt à?". Từ Dĩ Tranh tròn xoe mắt, tự nhiên cô lại hỏi vấn đề này, anh nhướng mày một cái rồi gật đầu, sau đó liền kẹp cổ cô đùa giỡn nói.
"Sao vậy, không nỡ rời xa mình à?".
Lục Mộng Yên dùng sức đấm vào bụng anh, khiến anh đau đớn buông tay ra, cô hả hê chỉ vào anh.
"Còn lâu nhé, tớ đợi ngày thoát khỏi cậu lâu lắm rồi".
Cả hai cứ đùa giỡn cho tới khi về đến nhà, do cha mẹ của Lục Mộng Yên đi vắng nên cô sẽ tới ăn nhờ nhà của Từ Dĩ Tranh, nhà hai người sát vách nên thuận tiện vô cùng.
Từ Dĩ Tranh mở cửa, bên trong đồ đạc quăng khắp nơi, miểng ly vương vãi dưới sàn, cảnh tượng này chính là vừa xảy ra một trận cãi cọ lớn đây mà.
Khuôn mặt của Từ Dĩ Tranh tối sầm, anh để cặp sách lên sofa, tay dắt lấy tay cô kéo đến ghế cao.
"Cậu ngồi yên, đừng bước xuống, cẩn thận miểng ghim vào chân đấy".
Lục Mộng Yên cũng không biết nên nói gì, chỉ im lặng gật đầu ngoan ngoãn ngồi yên một chổ, cảnh tượng này cô đã thấy không ít lần, chắc là cha mẹ của anh lại có mâu thuẫn.
Từ Dĩ Tranh đi vào phòng của cha mẹ anh, bước chân dừng trước cửa thở một hơi dài, rồi mở cửa bước vào trong, bên trong cô Từ đang nằm đắp chăn khóc.
"Được rồi, ông ta đi rồi, mẹ không cần phải vì sai lầm của ông ta mà hành hạ bản thân". Anh đặt tay lên vai cô Từ, nhẹ nhàng an ủi, cô Từ mở chăn ngồi dậy ôm chằm lấy con trai, lau hết nước mắt rồi cười trừ.
"Xin lỗi con, lại để con trông thấy dáng vẻ này của mẹ".
Từ Dĩ Tranh dùng tay lau vài vệt nước mắt còn sót trên má của mẹ anh.
"Bây giờ thì mẹ mau nấu gì đó cho con và tiểu Lục ăn đi, cậu ấy đang đợi ở ngoài đó, mẹ quên rồi sao?". Hai chữ "tiểu Lục" vừa thoát ra khỏi miệng anh, cô Từ ngay lập tức ném anh sang một bên chạy thẳng ra ngoài, ngoài phòng khách lúc này đã được quét dọn sạch sẽ miểng ly.
"Trời ơi, tiểu Lục con cứ ngồi yên đó để tiểu Tranh làm". Cô Từ vội vàng ném chổi qua cho Từ Dĩ Tranh, anh ngơ ngác nhìn hình bóng hai người cùng nhau vào bếp nấu ăn mà không khỏi cảm thán, rõ ràng anh mới là con trai nhà này.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, một người thì đắc chí ngồi ăn như chủ nhà, một người thì chủ nhà nhưng lại như giúp việc, phải dọn dẹp rửa chén các kiểu nhìn người kia ngồi xem ti vi ăn trái cây.
Cũng đã tối mẹ của Từ Dĩ Tranh đi ngủ rất sớm, chỉ còn cô và anh ngồi xem ti vi...không khí lẽ ra rất bình thường nhưng bây giờ cứ kì quái chổ nào đấy.
"Cậu nhìn mình chằm chằm làm gì?".
Từ Dĩ Tranh nhìn thật kĩ khuôn mặt cô, sau đó nhăn mặt, không hài lòng nói.
"Rõ ràng là không có chút đáng yêu nào, nhưng sao mẹ mình lại đối xử với cậu còn tốt hơn cả mình nhỉ?". Đây là lâu rồi không bị ăn đòn nên anh kiếm chuyện nhỉ?, nói người khác không đáng yêu với biểu cảm nghiêm túc này sao. Lục Mộng Yên nhéo má anh thật mạnh, khiến má anh sưng phồng lên.
"Cậu mới không đáng yêu".