Quay qua quay lại ấy thế mà cũng đến ngày dã ngoại, các thầy cô tập trung lớp của mình lại điểm danh một lược, vì không đủ xe nên sẽ ghép lớp, trong đó lớp A1 và A2 sẽ đi cùng nhau. Điều này đương nhiên sẽ có người thích và người không, trước mắt thì người thích thì ít người không thì nhiều..."Chậc...". Từ Dĩ Tranh nắm chặt ổ bánh mì trong tay, nhìn chằm chằm vào đôi bạn trẻ ngồi ở hàng ghế trên.
"Lão Từ à...cậu nói không quan tâm mà". Tiểu Mễ ngồi nhịp giò, vẻ mặt vô cùng hóng hớt nhìn biểu cảm ngại ngùng của Lục Mộng Yên cùng với vẻ mặt cay đắng của Từ Dĩ Tranh.
"Mình không quan tâm cậu ấy thích ai, nhưng cậu ấy mê sắc bỏ bạn". Từ Dĩ Tranh dồn hết ổ bánh mì vào miệng nhai ngốn nghiến, coi kìa, họ ngồi với nhau nói chuyện cười đùa vui chưa kìa, sáng nay ấy thế mà Lục Mộng Yên lại chạy đi trước không thèm kêu anh dậy.
Con gái lớn rồi...không giữ được nữa chính là cảm giác này đúng không?.
Xe dừng chân ở dưới một ngọn núi, nhìn từ dưới này lên trên trông có vẻ rất cao và xa. Trước tiên thì vui không thấy nhưng thấy mệt trước.
"Chúng ta sẽ tổ chức leo núi ở đây, liều trại và đồ ăn các thầy cô khác sẽ đem đến chổ cắm trại, các em mau tập trung nhé". Thầy Đàm cầm một cái loa nói thật lớn cho mọi người chú ý, bây giờ tất cả học sinh sẽ tập trung cùng leo núi, đồ ăn và vật dụng sẽ được xe chở đến thung lũng nơi mà họ sẽ nghĩ chân. Lục Mộng Yên vui vẽ cùng Dương Mộc khởi hành, để leo tới đỉnh chắc phải mất vài tiếng, Từ Dĩ Tranh cùng Tiễu Mễ như rình trộm, hai người cứ đi len lén phía sau Lục Mộng Yên.
Đơn nhiên là cô phát hiện ra rồi, được một chốc Dương Mộc ngồi tại phiến đá nghĩ ngơi, Lục Mộng Yên lấy cớ đi coi xung quanh nhưng thật ra đi đến chổ Từ Dĩ Tranh.
"Cậu làm gì vậy?". Lục Mộng Yên nhéo tai anh, Từ Dĩ Tranh đau muốn chết đi sống lại.
"Cậu...cậu bỏ tai mình ra...". Cô buông anh ra, khoanh tay trước ngực nhướng mắt nghe anh giải thích.
"Mình chỉ sợ lỡ tên đó có ý nghĩ xấu xa gì với cậu nên đi theo thôi".
"Ồ...mình định tỏ tình với cậu ấy đấy, lo gì chứ". Chà chà cô gái này thật bạo, Từ Dĩ Tranh cười ngượng, cảm giác sượng trân gì thế này, Tiểu Mễ liền kéo lấy tay Từ Dĩ Tranh.
"Không làm phiền hai cậu nữa, mình dẫn cậu ấy đi chổ khác". Nói xong Tiểu Mễ liền lôi Từ Dĩ Tranh đi, Dương Mộc nghe thấy tiếng động nên đi lại coi có chuyện gì.
"Sao thế?". Lục Mộng Yên xoay người lại, cô mĩm cười.
"Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi". Dương Mộc cười nhẹ, cậu đưa tay ra đỡ lấy cô, cả hai cùng leo đến đỉnh.
Ở bên đây, tâm tình Từ Dĩ Tranh vô cùng không vui, anh cùng Tiễu Mễ leo đến đỉnh rồi lại đi xuống thung lũng nghĩ ngơi, Từ Dĩ Tranh ngồi dọc mấy cọng cỏ, vừa dọc vừa liếc nhìn Dương Mộc không chớp mắt, ngoài đẹp trai ra thì có gì để mê cơ chứ...
"Bạn học...mình có thể làm quen với cậu không?". Giọng nói nữ giới vang lên bên cạnh, Từ Dĩ Tranh ngước lên nhìn, bạn gái xinh đẹp này đang đứng che mất tầm nhìn của anh. Từ Dĩ Tranh cau mày, anh ngồi sang một bên.
"Xin lỗi, tôi có người yêu rồi". Câu nói dứt khoát không cần suy nghĩ, bạn nữ liền ngồi xuống bên cạnh anh, cố chấp nói.
"Mình theo dõi cậu lâu lắm rồi, cậu có bạn gái bao giờ chứ?". Từ Dĩ Tranh im lặng, anh ngừng động tác dọc cỏ, nghiêm túc nhìn vào mắt bạn gái bên cạnh.
"Người yêu tôi tên là Tiểu Mễ".
"Tiểu Mễ là bạn nữ nào cơ chứ....???". Dứt câu Tiểu Mễ cầm hai xiên thịt nướng chạy tới khoát lấy vai của Từ Dĩ Tranh, vui vẽ đưa cho anh một sâu.
"Cho cậu". Từ Dĩ Tranh cầm lấy xiên thịt, chỉ vào mặt Tiểu Mễ.
"Đây chính là Tiểu Mễ, mình thích con trai".
bạn nữ bên cạnh: "...".
Tiểu Mễ: "Phụttt---". Thịt nướng trong miệng cứ thế phun ra hết, Tiễu Mễ toát mồ hôi vội né sang một bên nhưng bị Từ Dĩ Tranh kéo lại ôm vào lòng. Bạn nữ bên cạnh cảm thấy sốc đến độ cứng họng không còn gì để nói, khóc lấy khóc để chạy đi..
"Nè...lão Từ à, buồn đến mấy cũng không thể phát tiết lên đồng đội". Tiểu Mễ đẩy anh ra, phủi phủi đồ ngồi xuống bên cạnh.
"Đừng hiểu lầm, mình chỉ lấy cớ từ chối cô ta thôi".
"Ồ...mình còn nghĩ cậu đang thất tình cơ". Tiểu mễ hất vai Từ Dĩ Tranh, rõ ràng khuôn mặt đang muốn ăn tươi nuốt sống Dương Mộc ở đằng kia. Từ Dĩ Tranh bị Lục Mộng Yên cho ra rìa thiệt rồi, cả ngày cô còn không thèm đếm xỉa đến anh.
"Chậc, mình không có cảm giác với nhỏ đàn ông, mình chỉ cảm thấy bực bội thôi". Rõ là cứng miệng.
Lục Mộng Yên cùng Dương Mộc đang đứng nướng thịt cùng nhau, trông vui vẻ cực, cô đột nhiên dừng việc nướng thịt lại, xoay mặt đối diện với Dương Mộc.
"Mình có chuyện này muốn nói". Lục Mộng Yên e ngại, trước giờ cô chưa bày ra biểu cảm này với bất kì ai, ấy thế mà....Từ Dĩ Tranh nắm chặt lấy bàn tay dõi theo họ.
"Sao vậy Mộng Yên?". Dương Mộc cũng dừng lại, cậu ta nhìn cô gái trước mặt, Lục Mộng Yên lấy hết can đảm nói lớn.
"Mình thích cậu". Dương Mộc ngạc nhiên, cậu chần chừ vài phút sau đó xoa gáy mình cười ngượng...biểu cảm này là sao đây.
"Xin lỗi...mình thích người khác rồi, mình chỉ xem cậu là bạn thân thiết với mình thôi". Lời từ chối hết sức nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên Lục Mộng Yên cảm thấy thích ai đó, cũng là lần đầu tiên tỏ tình... vậy mà bị chối rồi, cô có chút buồn nhưng không cảm thấy đau lòng cho lắm. Chưa kịp nói tiếng nào thì một bóng lưng cao lớn đứng chắn trước mặt cô, Lục Mộng Yên nhìn bạn nam này vô cùng thân thuộc.
"Vậy phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Lục nhà mình". Những bạn học xung quanh nhìn họ, đang định bàn tán gì đó thì bị Khả Khả và Tiểu Mễ xua đuổi giải tán đi chổ khác.