Hai ngày sau, Tần Thiên nhận lệnh của Hoàng thượng, truy bắt phản tặc Lục Văn. "Ngươi sẽ đi trong bao lâu?"
Nhược Hinh tiến đến từ phía sau, ủy khuất chỉnh lại đai áo cho cô.
"Chứ nàng muốn ta ở lại đây sao?"
Tần Thiên phì cười, khóe miệng nhếch lên một vòng cung mỏng, hoàn toàn chỉ muốn trêu trọc Nhược Hinh thêm một chút. Truy bắt gì đó á? Cô hoàn toàn vứt ra sau đầu luôn rồi đi!
"Ngươi! Đăng đồ tử!"
Nhược Hinh né tránh ánh nhìn nóng rực của cô, kháng cự trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa l*иg ngực.
"Đùa một chút thôi, chỉ một ngày mà, đừng có lo lắng như vậy. Sau này ta trở lại biên cương, không phải nàng sẽ tự sát luôn sao?"
Tần Thiên ung dung không vướng bận rời khỏi phủ, ngược lại không biết người nào đó kia đã hỏi thăm từ tổ phụ đến thân mẫu nhà mình vài chục lần.
Lục Văn rất thông minh, nơi hắn lựa chọn ẩn náu là tại một ngọn núi hoang vu, khỉ ho cò gáy. Tiếc rằng, cô đã xem kịch bản từ trước.
Tần Thiên không vội vã thét quân truy bắt hắn ngay, mà còn muốn mèo vờn chuột thêm chút ít nữa. Cô lệnh cho dựng trại qua đêm dưới chân núi, lại cho người âm thầm đặt bẫy hắn. Muốn bắt nam chủ, quả thực là không dễ dàng gì.
"Bẩm Đại tướng quân, có Thái sư tới!"
Từ bên ngoài lều có tiếng thưa đầy kính trọng của binh sĩ, sau đó bức trướng che cửa được vén lên, Thái sư Giang Bạch Hoàn tiến vào một cách thận trọng. Một sợi gân trên thái dương của ông phập phồng.
"Nào, mời Thái sư ngồi. Có chuyện gì mà đại nhân ngài lại để một thân trang nghiêm ủy khuất tới nơi hoang vu này? Hoàng đế có thay đổi gì chăng?"
Tần Thiên lễ phép kéo ghế. Giang Bạch Hoàn lắc đầu, ông im lặng ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chế ra từ một khúc cây khô. Không khí trong lều vô cùng căng thẳng, cuối cùng, vẫn là ông lên tiếng trước:
"Đại tướng quân... Nghe nói rằng ngươi cùng đích nữ của quả nhân có quan hệ?"
Tần Thiên giật mình, vô tình đánh rơi cây bút lông sói trên tay. Cố che đi vẻ ngượng ngùng, Tần Thiên quay đầu đi không trả lời, rót trà ra một chiếc chén trên bàn.
Giang Bạch Hoàn không nói gì, chỉ cẩn thận nhìn động tác của cô. Một khắc sau, ông ngập ngừng: "Qủa nhân muốn gả đích nữ cho ngươi, không biết ý của Đại tướng quân là như thế nào?"
Thì ra là chuyện này, Tần Thiên thầm nghĩ, song cô vẫn ôn hòa trả lời, giọng nói pha trộn chút vui vẻ:
"Thái sư, hạ quan chỉ là một thất phu lỗ mãng, nay được Thái sư gả con gái cho, là phúc của Đại tướng quân ta. Vậy chuyện này ngài định như thế nào, xin Thái sư, à không đúng, là nhạc phụ cho ý?"
Giang Bạch Hoàn nhấp một ngụm trà, nói một cách trịnh trọng: "Qủa nhân định tổ chức hỷ sự ba tháng sau, vậy đành phiền ngươi tới phủ một chuyến rồi."
Sau buổi nói chuyện riêng với nhạc phụ tương lai, Tần Thiên có thoải mái hơn một chút. Hôn sự đã định, điều quan trọng là chỉ cần dành được thiện cảm của nữ chủ thôi. Đã một tháng trôi qua từ khi cô đến nơi này, khung cảnh xung quanh có chút quen thuộc, làm Tần Thiên không nỡ rời bỏ. Nhưng mà, có lẽ đợi tới lúc nguyên chủ dự yến với Diêm Vương trở về, cô có thể thử thuyết phục một chút.
"Này, cảnh vệ?"
Binh sĩ đứng gác trước cửa lều lúng túng, định hành lễ với cô, nhưng bị ngăn lại.
"Gọi ba binh sĩ tốt nhất toàn quân tới đây, ta làm đội trưởng. Nội trong ngày hôm nay phải truy bẳt bằng được phản tặc mang về."
Nửa canh giờ sau, tiểu đội bốn người của Tần Thiên lên đường. Ai nấy đều im lặng, không dám hó hé hay làm bất cứ hành động gì gây ra tiếng ồn. Tất nhiên rồi, đội trưởng của bọn họ nổi danh hung thần, ai dám làm trái ý cơ chứ? Hơn nữa đội trưởng còn khó đoán, bọn họ tất phải sợ hãi.
Giờ này, Lục Văn nội thương tất phải ngủ sâu. Người giúp đỡ hắn là nữ chủ trong nguyên tác không xuất hiện, nên là, có lẽ việc này sẽ dễ thôi. Làm nhanh còn về với tiểu miêu tử nha~
Đúng như lời Tần Thiên nói, Lục Văn giờ này vẫn còn trên giường. Trán hắn nóng bừng bừng, vết thương trên cánh tay trái bị nhiễm trùng nặng, đã có dòi. Vốn không phải là người đa cảm gì cho cam, cô chán ghét nâng người hắn ta dậy bằng một tay, tự thân lừng lững trở về chân núi.
Lần này truy bắt dễ hơn Tần Thiên tưởng tượng.