Nhược Hinh run rẩy, sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Lục Văn. Giống như một con dã thú điên cuồng vậy, nàng thầm nhủ. Nàng không biết phải làm gì, chỉ muốn rúc vào l*иg ngực của Tần Thiên.
Cô ôm chặt nàng vào lòng, tay nắm chặt tay và nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Nhược Hinh trước ánh mắt giận dữ của Lục Văn.
"Đừng sợ hãi, đây là phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn không thể làm gì trong lãnh thổ của ta, và ta đang ở đây."
Tần Thiên nói với tông giọng trầm trầm ấm áp. Nhược Hinh cảm thấy an toàn hơn khi được ôm vào trong lòng, và cảm thấy ấm áp khi cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương từ người khác.
Đường cơ bụng của Tần Thiên bị che khuất sau Nhược Hinh, nàng lúng túng, nhưng lại rất muốn sờ mấy khối cơ trước mặt.
Cô cười thầm, nói: "Sao vậy? Muốn sờ đúng không?"
Giọng của Tần Thiên là kiểu trầm trầm ấm áp, nhưng xen lẫn sự quyến rũ. Nhược Hinh thầm nuốt nước bọt, điên cuồng lắc đầu.
Ung dung quay lại với gã Hầu vương đã tức tới đỏ mắt kia, Tần Thiên thủng thẳng châm biếm:
"Ôi, Tuyền Bình Hầu hôm nay đích thân tới phủ của ta cơ à? Sao ngài không tới thanh lâu, hoặc là tới chỗ của Hoàng đế bệ hạ chơi? Chúng ta chỉ là một đám man di mọi rợ, cố gắng kéo lãnh thổ bị các ngài nộp cho Hung Nô thôi mà, có gì đáng để coi?"
Thiên hạ của thực không sai, miệng lưỡi của Tần Thiên rất thâm độc, cô biết đâm đúng chỗ hiểm của tên Hầu vương này. Ba tháng trước, hắn từng muốn hạ bệ nguyên chủ, nên tìm cách nói xấu Tần Thiên trước mặt Hoàng Đế.
Tuy kế sách của hắn không thành công, nhưng từ đó Lục gia và Tần gia kết thù với nhau.
Quan võ không giống quan văn. Quan văn chỉ ăn no rửng mỡ, ngồi nhà mồm mép một chút liền được thăng quan tiến chức, đặc biệt là những người như tên này. Quan võ đánh đổi cả mạng sống của mình ra tận trung với quốc gia, vậy mà bị đám quan văn hạ bệ trong chớp mắt.
Qủa thực, Tần Thiên cảm thấy rất bất công và ngứa mắt đám quan văn.
Lục Văn tức giận tới run người, hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế này, cho dù có là ai đều phải nể hắn đến chín phần, Hoàng Đế lại là cha nuôi của hắn, nên hắn luôn tự cho mình là duy ngã độc tôn.
Giờ thì hay rồi, có người chống lại hắn. Hơn nữa còn cướp đi người phụ nữ mà hắn thích nhất.
Lục Văn hừ lạnh, hắn trả lời, ngữ khí nóng nảy: "Ta tới để xem thông phòng nhà ta, có sao không? Hơn nữa ngươi nửa đêm nửa hôm tới phủ của ta, ngang nhiên mang người đi, thế là sao?"
Tần Thiên hừ lạnh, cô đạp bàn. Tức thì Lục Văn giật mình, sợ điếng người. Trên mặt bàn ấy, in hằn một dấu chân to tướng. Gỗ xung quanh nứt vỡ dần, bàn rung lắc.
"Hầu vương, mong ngài ăn nói cẩn thận. Đây là đích nữ của Thái sư, ngài tổ chức hỷ sự từ khi nào? Thái sư với phụ thân của ta từng là bằng hữu, ta với Nhược Hinh là thanh mai trúc mã, ngươi có tư cách gì chen vào?"
Lục Văn trầm ngâm, quả thực rằng từ khi mang Nhược Hinh về phủ, hắn ta chưa một lần đối đãi tử tế. Những lần hắn gặp nàng đếm trên đầu ngón tay, mà nếu có cũng sẽ là cảnh hắn ân ái trên giường cùng người phụ nữ khác. Đến nàng mặc gì, ăn gì hắn còn không biết, nào có xứng đáng quan tâm. Hơn nữa người ta còn là đích nữ Thái sư, hắn làm như vậy, là đang tự chuốc họa vào thân mình.
Biết rằng không thể lui nữa, Lục Văn tặc lưỡi, cố cãi cho bằng được: "Ta không cần biết ngươi là cái gì, nội trong hôm nay phải trả người về phủ. Hoặc ta sẽ nói với nghĩa phụ về chuyện hôm nay."
Từ nhỏ, Lục Văn luôn được nghĩa phụ của hắn là Hoàng Đế cưng chiều, hắn ta coi trời bằng vung, tùy tiện làm ô uế thanh danh Khải quốc, tất sẽ có người luôn bị hắn hạ bệ.
"Để xem, Hoàng Đế sẽ nghe ai? Ngươi chỉ là một tên công tử mặt trắng, vì cha ông nên mới được phong chức, nhiều lần làm ô uế thanh danh quốc gia. Ta vốn là một Đại tướng quân, có công lập quốc truyền đời, lại lấn át được Hung Nô, trấn an biên cương. Ngươi có công gì mà đòi luận bàn?"
Không để Lục-cẩu-Văn nói thêm một từ nào nữa, Tần Thiên khoát tay, ôm theo con người đang sững sờ trên tay về ngự thư phòng.
"Về đi, đừng làm chướng mắt ta. Ta không đảm bảo Lục gia ngươi còn tồn tại thêm một ngày nếu ngươi còn nấn ná ở lại đây đâu."