Xuyên Qua, Ta Dứt Khoát Ôm Nữ Chủ Về Phủ

Chương 3: Gặp Lại

Bầu trời tối sầm, báo hiệu một con bão. Mà Tần Thiên lúc này vận hắc bào, đang ung dung đi về phía Hầu phủ.

Thật ra cô không muốn làm kẻ dở người, xâm phạm địa bàn bất hợp pháp trong điều kiện như thế này đâu, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, bắt buộc phải hoàn thành thôi. Hôm nay có phân cảnh nam chủ ra lệnh cho gia nhân ném nữ chủ quỳ trước sân nhà, mưa to đến nhiễm phong hàn, thập tử nhất sinh. Mà tiền kiếp của cô lại rất cẩu, còn muốn cô cứu nữ nhân đó.

Hừ, nể tình ngươi là tiền kiếp của ta, ta liền giúp ngươi hoàn thành di nguyện! Vậy mà ngươi còn muốn lấn lướt!

Chìm trong sự bực bội, chẳng biết tự lúc nào trời đã đổ mưa to, Tần Thiên không biết, cứ mãi tiếp tục đi về phía Hầu phủ. Vết thương sau lưng gặp nước, đau nhói lên từng hồi, nhưng mặc sức, cô cứ đi. Từng này không hề gì cả.

Lính canh cổng phủ nhìn thấy cô, liền biết đây là Trấn Quốc đại tướng quân, người mà thiên hạ đang ồn ào xôn xao dư luận đó, vì bởi thứ đặc biệt mà chỉ gia chủ nhà họ Tần mới có. Họ không dám ngăn cản, bèn mở cổng cho Tần Thiên bước vào.

Vừa bước vào sân, Tần Thiên liền nhận ra bóng dáng của mục tiêu nhiệm vụ.

Bóng thanh y thấp thoáng trước thềm nhà, ngấm ướt nước trông rất đáng thương. Từ bên trong thư phòng vẳng ra những tiếng kêu thật ái muội, Tần Thiên biết rõ bây giờ nữ chủ cảm thấy đau lòng thế nào. Bóng dáng nhỏ con kia quỳ dưới cơn mưa to như vậy, run lẩy bẩy vì lạnh.

Bỗng chốc, cô cảm thấy thương xót người này vô cùng. Mỹ nhân này đẹp băng thanh ngọc khiết như vậy, còn là đích nữ của Thái sư, là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, tên cẩu Hầu vương cũng dám phạt.

"A Hinh, ngươi yêu đương đến ngốc rồi à?"

Tần Thiên xốc con người đang run rẩy vì lạnh kia dậy, tiện thể kéo ngoại bào của mình che chắn luôn cho cô ấy. Nhiệt độ cũng lạnh thật đấy, nhưng tâm hồn của cô còn lạnh hơn. Nhìn nữ chủ thế này, chẳng hiểu sao cô thấy rất đau lòng.

Người kia sốt hừ hừ, đột nhiên bị xốc lên tay, nhận thấy hơi ấm, bèn rúc sâu hơn vào l*иg ngực của cô, ngoại bào thấm nước, nhưng ít nhiều che chắn được cho nàng ta.

Bây giờ, trước mắt Nhược Hinh thật mờ nhạt, nàng chỉ nghe thấy văng vẳng một giọng nói thật trầm, thật ấm nhưng có vẻ đang trách móc. Sau đó, nàng tựa như bay bổng lên không trung, rơi vào cái gì đó thật ấm áp làm sao. Nhược Hinh biết đây không phải Lục Văn, nhưng vô lực phản kháng, chỉ có thể để cho người kia ôm lấy bước đi.

Sau đó, nàng ngất đi dưới làn mưa lạnh buốt, cùng với người kia.

*****

Lúc Nhược Hinh tỉnh lại, nàng mơ màng nhận thấy mình đang nằm trên giường của người khác. Nàng quấn lấy chiếc chăn bông ấm áp, luyến tiếc hơi ấm này. Trên cơ thể cũng thập phần thoải mái, ai đã thay thanh y cho nàng?

Có lẽ nào là Lục Văn cho gia nhân đem nàng vào đây, chuẩn bị cho nàng chứng kiến màn ngọt sủng giữa hắn và hôn thê? Nàng cảm thấy chua xót cho phận mình, đem lòng trao cho một tên tra nam.

Nhược Hinh vội vàng muốn bước xuống giường, vì nhớ tới trận roi đầu tiên của hắn dành cho nàng. Lúc đó là vì nàng không chịu bước xuống giường cho hắn cùng kỹ nữ trèo lên ân ái.

Bên ngoài có tiếng động, Tần Thiên bước vào, bắt quả tang vẻ mặt lúng túng cùng đau đớn của con người kia, bất quá, cô vẫn lại gần, ma xui quỷ khiến chốt cửa lại, gạt đi giọt nước mắt chực chờ lăn dài trên má. Lúc này, bộ dạng của nữ chủ vẫn là hoa lê đái vũ, khiến người ta muốn yêu thương.

"Tỉnh?"

Tần Thiên học qua diễn xuất, có thể khiến biểu cảm trông rất tự nhiên. Tất sẽ không bị lộ chút gì dáng vẻ khác lạ, huống hồ đây còn là vị thanh mai trúc mã của nguyên chủ đã 3 năm không hề gặp.

Nhược Hinh ngước lên theo giọng nói trầm trầm, nhận ra ngay được đây là người đã đem mình trở về. Trong ánh mắt hiện lên tia cảm kích, lập tức muốn xuống giường bái tạ.

Mà Tần Thiên thừa biết ý định đó. Cô cởi ngoại bào, bước

Nhưng nữ chủ lùi lại phía sau, trên mặt hiện lên tia cảnh giác cùng lo sợ, dù vành tai đã đỏ ửng.

"Ân nhân, ta sẽ cảm tạ người thỏa đáng nhất có thể, phụ thân của ta là Thái sư, ngài có thể tìm ông ấy lĩnh thưởng. Nhưng đừng dùng cách này có được không?"

Cô miễn cưỡng ép nàng tới bên tường, dùng một tay chắn lối thoát. Cô lại dùng ngữ khí kích động, muốn tự nhiên xuất hiện trong mắt nữ chủ hết sức có thể.

"Kim tiền, chức phận ta không thiếu. Ngược lại, ngươi thực sự không nhận ra ta?"

Nữ chủ tựa như rơi vào hồi ức, cuối cùng lắc đầu.

"Người là Trấn Quốc đại tướng quân, tiểu nữ đã mạo phạm rồi..."