"A a a..." Lâm Nam cảm thấy lỗ sau truyền đến từng cơn đau nhức, cả người run rẩy dữ dội, thịt ruột cũng co rút thật chặt, Trương Lão Hán mới đi được nửa đường đã mắc kẹt, bị kẹp chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
"Con đĩ! Cho em kẹp! Cho em không buông! Đồ thối nát!" Trương Lão Hán thẹn quá hóa giận, dùng bàn tay to đánh bụp bụp bụp vào cái mông mềm của cậu, mông Lâm Nam rất trắng, ngay lập tức hiện lên một cái dấu tay sưng đỏ.
"A huhu..." Lâm Nam bị đánh đến phát khóc, nước mắt lưng tròng cầu xin: "Ô ô... Đau quá... Chú... Chú ơi... Đừng đánh nữa..."
“Vậy có nhả ra không?” Trương Lão Hán lại đánh cậu thêm mấy cái, mông thịt trong tay giống như gợn sóng, bị đánh trào ra từng cơn sóng thịt.
"Nhả ra... Nhả ra... Đừng đánh nữa ... Đau quá..." Lâm Nam vừa đau vừa tủi thân.
Trương Lão Hán dùng bàn tay to xoa lên cái mông sưng đỏ mới bị đánh, chỗ vừa rồi vẫn còn rất đau nhưng khi được Trương Lão Hán quen tay xoa nắn, cơn đau chẳng những không giảm đi mà còn xoa khiến cả người cậu trở nên nóng rực, đường ruột cũng hơi thả lỏng.
“Con đĩ, thì ra thích bị đánh mông.” Trương Lão Hán cười nhạo, hắn dùng sức thẳng lưng, ©ôи ŧɧịt̠ lại đâm vào một khúc.
"Không... Tôi không thích..." Lâm Nam kiên quyết không thừa nhận: "Đánh đòn... Hu... Đau quá".
“Không thích?” Trương Lão Hán hỏi ngược lại, hắn hơi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, sau đó dùng sức đâm mạnh vào.
"Huhu..." Lâm Nam bị đâm vừa khóc vừa thở hổn hển, bị ©ôи ŧɧịt̠ to lớn bên trong cơ thể đè ép khít khao đến mức không thở nổi.
Trương Lão Hán vừa đâm vào rút ra, vừa đưa ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào trong thăm dò, bàn tay to dâʍ ɖu͙© không ngừng sờ soạng nhào nặn cặp mông thịt, cᏂị©Ꮒ tới khi lỗ thịt hơi mềm ra, hắn liền vội vã muốn chui vào sâu hơn.
"Ưʍ... Sâu quá... A... Không..." Lâm Nam cảm thấy sợ hãi, cậu sắp bị ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Lão Hán đâm thành hai mảnh.
"Thả lỏng, kẹp chặt như vậy là sợ tôi đâm không nát cái lỗ da^ʍ của em sao?" Trương Lão Hán mắng to, càng không tiếc sức nắm lấy cặp mông nở nang của cậu xoa bóp nhào nặn, xoa nó trở nên đỏ rực, sau đó kéo căng mông thịt, lỗ nhỏ ở giữa cũng bị kéo đến méo mó, lại vo tròn nó một lúc, cửa động ỡm ờ hơi thả lỏng, kể cả lỗ thịt bên trong cũng được nới lỏng ra.
Trương Lão Hán cảm nhận được đường ruột đã thả lỏng không còn kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ nữa, lập tức nhân cơ hội duỗi thẳng eo, trực tiếp đâm thẳng vào sào huyệt, qυყ đầυ rắn chắc đập mạnh vào trong nhụy hoa.
"A..." Lâm Nam hét lớn, cơ thể của cậu hoàn toàn bị Trương Lão Hán mở ra, địa phương xa lạ chưa từng có ai đi qua run lên dữ dội trong tức khắc, một cơn tê dại từ nơi đó truyền đến khắp nơi trên cơ thể, âʍ đa͙σ cũng phun ra một dòng nước da^ʍ.
"Đĩ nhỏ, sao em có thể giấu nhụy hoa sâu như vậy, khiến ©ôи ŧɧịt̠ to của tôi tìm kiếm thật lâu." Miệng Trương Lão Hán nói đầy những lời tục tĩu, cùng lúc đó hắn vẫn như cũ nhanh chóng đưa đẩy vòng eo già của mình, mỗi lần đâm đều nhắm thẳng đến nơi đó mà đυ.ng.
"Uhm a a a..." Lâm Nam run rẩy hét lên như sắp chết.
"Chặt quá, sướиɠ quá, cái lỗ da^ʍ này cũng cᏂị©Ꮒ rất tốt, so với âʍ đa͙σ còn chặt hơn." Lỗ mũi Trương Lão Hán nở ra, hắn nín thở điên cuồng đâm vào lỗ thịt một cách thô bạo.
Tiếng nước nhớp nháp phát ra từ nơi giao hợp, cùng với tiếng rên to của Lâm Nam, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân quyến rũ.
“Ha… ừ… a...” Lâm Nam duỗi cổ, dường như không thở nổi, mạch máu ở cổ trắng nõn như ngọc nhô lên, lỗ thịt run rẩy gắt gao khóa chặt ©ôи ŧɧịt̠ Trương Lão Hán.
“Cái lỗ da^ʍ này quá sướиɠ rồi!” Cuối cùng Trương Lão Hán di chuyển vài cái ở trong lỗ thịt, đâm thật sâu vào trong trực tràng, ©ôи ŧɧịt̠ cũng to lên một cỡ, đẩy vào sâu bên trong nhụy hoa bắn ra.
Khi bị bắn vào trong Lâm Nam tiếp tục hét to, chất lỏng nóng rực gần như đâm thủng cậu, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ ở trước mặt một lần nữa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng phun ra một ít chất lỏng loãng.
Sau cơn lêи đỉиɦ qua đi Lâm Nam gần như kiệt sức, cơ thể cậu trống rỗng, không cảm nhận được gì, hôm nay Trương Lão Hán chơi cả ba lỗ, cuối cùng cũng thỏa mãn ôm Lâm Nam ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gà gáy, trong lúc ngủ Lâm Nam cảm thấy có cái gì đó đang đâm rút vào chỗ xấu hổ của mình, cậu từ từ tỉnh dậy, thấy Trương Lão Hán đang nâng hai cái chân của mình lên, đâm con chim to đen nhánh vào trong âʍ đa͙σ của cậu, qυყ đầυ cũng đã chui vào một nửa rồi.
Thấy cậu tỉnh dậy, Trương Lão Hán cũng không khách sáo nữa, đâm thật mạnh chỉ trong một bước, chịu khó vùi ©ôи ŧɧịt̠ to vào trong cái lỗ nhỏ ấm áp mềm mại, sướиɠ đến mức cậu bé lớn hơn một cỡ.
"A... Chú... Anh đang làm gì... Tôi còn phải làm bữa sáng... A..." Lâm Nam ngây thơ mơ màng nói.