Nữ Phụ Pháo Hôi Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 4: Làm người mẫu khoả thân (H)

Sự tập trung của Thẩm Ngọc khiến trái tim đang căng thẳng và ngượng ngùng của Tống Miêu thả lỏng, duỗi chân tay, nhẹ nhàng nằm trên ghế sofa làm cho cô cảm thấy buồn ngủ.

Không biết từ khi nào Thẩm Ngọc đã ngừng vẽ.

Anh nhìn chằm chằm Tống Miêu đang nằm nghiêng trên ghế sô pha, ánh mắt xa xăm quét qua thân thể mảnh mai của cô.

Anh luôn cảm thấy như thiếu một cái gì đó. Thẩm Ngọc bước tới chỗ Tống Miêu và cởi nút áo ngực cô bằng những ngón tay rắn chắc của mình.

Sự chuyển động trên ngực Tống Miêu đã đánh thức cô dậy.

Cô đưa tay che ngực, phòng thủ hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Thẩm Ngọc dừng việc đang làm, nhìn cô: “Không phải cậu nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của tôi sao? Vậy thì cởϊ qυầи áo ra đi.”

Tống Miêu không thể tin nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.

Thẩm Ngọc hơi nhướng mày nói: "Phần thưởng cậu nói là giả sao?”

“Không, ý mình là trả ơn chứ không phải bằng cách này.” Tống Miêu nhẹ nhàng nói.

Thẩm Ngọc cười nhẹ: “Tôi chỉ muốn cậu làm hình mẫu của tôi, tôi sẽ không làm gì cậu, tin tôi đi được không?”

Ánh mắt dịu dàng và tập trung là điều mà Tống Miêu đã nhiều lần mơ ước, cô như chìm đắm trong ánh mắt Thẩm Ngọc.

Áo sơ mi trắng rải rác dưới ghế sofa, Tống Miêu chỉ mặc qυầи ɭóŧ, chống tay và đầu gối ngồi trên ghế sofa, toàn thân hồng hào.

Ánh mắt của Thẩm Ngọc từ đỉnh núi như ngọc trượt xuống, lướt qua cái bụng phẳng lì của cô, dừng lại ở vùng tam giác thần bí.

“Cởi hết ra.” Giọng nói lạnh lùng không hề có chút du͙© vọиɠ.

Tống Miêu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, thầm nói trong lòng: Báo ơn, báo ơn, chỉ là làm người mẫu mà thôi.

Đồ lót màu hồng cũng rơi xuống gầm ghế sofa.

Chiếc ghế sô pha màu đen khiến làn da của Tống Miêu càng trắng nõn mềm mại hơn mà đập vào mắt Thẩm Ngọc.

Quầng vυ' màu hồng nhạt và núʍ ѵú nhỏ trên bộ ngực cương cứng và mềm mại run rẩy một cách đáng yêu khi tiếp xúc với không khí lạnh.

Vòng eo thon gọn của cô không hề có một chút mỡ thừa nào.

Mông Tống Miêu săn chắc, đôi chân thon và thẳng, mọi thứ đều hoàn hảo.

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi vào giữa chân Tống Miêu.

Cánh hoa huyệt khép kín lại che mất cảnh đẹp bên trong, khiến người ta muốn lén nhìn.

Tống Miêu khó chịu nghiêng người sang một bên, muốn tránh đi ánh mắt anh.

Thẩm Ngọc yên lặng lấy ra một mảnh vải trắng mềm mại đắp lên người Tống Miêu.

Những ngón tay ấm áp vô tình vuốt qua bộ ngực thanh tú khiến Tống Miêu run rẩy.