Chương 92_Ngoại truyện: Tỏi Nhuyễn nhỏ (6)
Tɧẩʍ ɖυng Dung giống mẹ cô, đều là kiểu người trời sinh đã tỏa sáng, không cần biết đi đến đâu cũng là tiêu điểm giữa mọi người.
Không đến nửa tháng, cả trường đều biết mới nhập học cấp ba năm nhất có một tiểu học muội nhan sắc nghịch thiên, kết quả vừa đào thông tin, tiểu học muội không chỉ có nhan sắc nghịch thiên, gia cảnh càng khiến người khác kinh ngạc, còn là đại thần chơi game lấy được giải ba nhóm thiếu niên của S&M ba năm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứ như vậy, thân phận của Trần Gia cũng bị tra ra chân tướng.
Ngồi cùng bàn với Tɧẩʍ ɖυng Dung là một nữ sinh vô cùng hóng hớt, có một lần lớp học nghỉ trưa, cùng bàn thì thầm hỏi cô và Trần Gia có phải người yêu của nhau không.
“Không phải, bọn tớ là bạn bè.”
Cô bạn cùng bàn không thể tin được nói: “Không phải chứ, quan hệ của các cậu tốt như vậy.”
“Bọn tớ là bạn bè, đương nhiên quan hệ phải tốt rồi, bọn tớ quen nhau từ hồi tiểu học rồi.” Tɧẩʍ ɖυng Dung nói như chuyện hiển nhiên.
Cô bạn cùng bàn xoay đầu nhìn thiếu niên đang nghỉ trưa, có chút đồng tình, may mà cậu ấy không nghe thấy.
Trưa hôm nay thời gian nghỉ trưa của Trần Gia đặc biệt dài, mãi đến nghi buổi chiều giáo viên vào lớp mới mở mắt ra, tâm trạng cũng có vẻ không được tốt lắm, không quá để ý người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những lời của Tɧẩʍ ɖυng Dung rất nhanh đã lan truyền khắp trường học.
Tɧẩʍ ɖυng Dung và Trần Gia vậy mà lại không phải người yêu của nhau?!
Tin tức này vừa xuất hiện, cả trường xao động.
Cô giống như một cành hoa hồng kiều diễm mê người, có người không chờ được vội vàng muốn ngắt cô xuống.
Sáng hôm nay trong giờ giải lao, đột nhiên có người hét: “Tɧẩʍ ɖυng Dung, bên ngoài có người tìm.”
Bên ngoài hành lang lớp học, một nam sinh đỏ mặt đứng ở đó, cách tấm cửa kính cũng cảm nhận được sự xấu hổ và ngại ngùng của cậu ta.
Trần Gia đang đeo tai nghe làm bài tập nghe tiếng anh, ngòi bút dừng lại, kéo một bên tai nghe xuống.
Tɧẩʍ ɖυng Dung cả đầu mờ mịt, cô không quen người này nha, tìm cô làm gì?
Cô ra ngoài: “Xin chào.”
Nam sinh đỏ mặt, dùng hai tay đưa ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trên còn có một bức thư.
“Tɧẩʍ ɖυng Dung, tớ thích cậu, xin hỏi cậu có thể làm bạn gái tớ được không?”
Nam sinh lấy hết dũng khí nói liền một mạch, dường như không dám nhìn mặt Tɧẩʍ ɖυng Dung.
Tiếp đến, một cánh tay thon dài xinh đẹp, nhưng rõ ràng là tay con trai nhận lấy món quà của cậu ta.
Nam sinh ngẩng đầu, Trần Gia cầm hộp quà và thư tình, chuyển qua trước mặt Tɧẩʍ ɖυng Dung.
Gương mặt thiếu niên nhàn nhạt: “Cậu muốn không?”
Tɧẩʍ ɖυng Dung không biết thế nào, bị Trần Gia nhìn có chút chột dạ, cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cần không cần.”
Trần Gia hài lòng khẽ cong khoé miệng, trả lại đồ cho nam sinh, nho nhã lịch sự: “Xin lỗi, bạn học, Tɧẩʍ ɖυng Dung không muốn nhận tâm ý của cậu.”
Nói xong liền nhét đồ vào tay đối phương, quay người kéo Tɧẩʍ ɖυng Dung về lớp học.
Tiếp đến cả ngày hôm ấy, Trần Gia đều lạnh mặt, khắp người trên dưới đều viết đầy không vui.
Lúc tan học, Tɧẩʍ ɖυng Dung đi về cùng cậu, giơ tay chọc chọc eo cậu: “Hôm nay cậu làm sao thế?”
Thiếu niên như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả cơ thể một nhiên cứng đờ.
“Cậu đừng động chân động tay.” Giọng điệu của cậu có chút nóng nảy.
Tɧẩʍ ɖυng Dung: “....”
Không phải cô chỉ chọc cậu một cái thôi sao?
Trần Gia mím môi, mặt hơi đỏ, nhưng không cách nào giải thích với cô gái cơ thể nam sinh thời kỳ thanh xuân mẫn cảm thế nào.
Hơn nữa, chỗ cô chọc là eo của cậu.
Tɧẩʍ ɖυng Dung nhìn cậu một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không thèm so đo với cậu.
Bây giờ cô có việc cần nhờ người ta.
“Trần Gia, chuyện hôm nay cậu không được nói với người nhà tớ, nghe thấy không hả?”
“Chuyện gì?”
Giọng nói cậu có chút khàn.
“Thì là chuyện có người gửi thư tình cho tớ ý.”
“Tại sao?”
“Tránh cho bọn họ hiểu lầm tớ yêu đương sớm.”
Trần Gia nhìn cô, đột nhiên nói: “Lần này tớ có thể đồng ý với cậu, nhưng nếu như lại có người gửi thư tình cho cậu thì sao?”
Tɧẩʍ ɖυng Dung: “.....”
“Cậu không thể cứ bắt tớ giấu giúp cậu được.”
“Đây lại chẳng phải việc của tớ.”
Cô có phút rầu rĩ, cô không nhận là được, nhưng cũng không thể cấm không cho người ta viết đi?
“Cậu chưa từng nghĩ đến cách làm một mẻ, khoẻ cả đời à?”
“Nói với mọi người cậu có bạn trai rồi, như vậy sẽ không có ai viết thư tình cho cậu nữa.”
Mắt Tɧẩʍ ɖυng Dung sáng lên, lại có chút thấp thỏm: “Vậy bạn trai tớ là ai, mọi người không tin thì sao?”
Trong bóng tối, thiếu niên cong khoé miệng: “Cậu cứ nói là tớ, người khác nhất định sẽ tin.”
Tɧẩʍ ɖυng Dung kinh ngạc: “Nếu bố mẹ tớ tưởng tớ với cậu yêu đương sớm thì làm thế nào?”
Cậu mím môi: “Nếu họ hiểu lầm thì tớ thay cậu giải thích với họ.”
Cô gái nhỏ cau mày cân nhắc một lúc lâu, giơ tay ra đập tay với cậu.
“Thành giao.”
Ngày hôm sau lại có người gửi thư tình cho Tɧẩʍ ɖυng Dung, cô bày ra vẻ mặt ngại ngùng: “Tớ đã có bạn trai rồi.”
“Ai?”
“Trần Gia.”
“Không phải trước đây cậu nói…”
“À, lúc đó bọn mình đang cãi nhau, bây giờ đã làm hòa rồi.”
“......”
Các học sinh sụp đổ phát hiện, đứng nhất khối và đứng nhì khối con mẹ nó rất thích chơi trò tình thú!
‘Xác định quan hệ với Trần Gia, quả nhiên Tɧẩʍ ɖυng Dung không còn bị mấy bức thư tình vớ vẩn làm phiền nữa, trừ việc thỉnh thoảng Trần Gia hay nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, những tháng ngày cô trải qua quả thật vô cùng phong phú và vui vẻ.
Hơn nữa kì thi cuối kì năm lớp mười, cô thi được nhiều hơn Trần Gia hai điểm, lại lần nữa giành về vòng nguyệt quế vị trí nhất khối của mình.
Mùa đông ở miền bắc rất lạnh, vừa đến mùa đông Tɧẩʍ ɖυng Dung liền thích làm ổ trong phòng có máy sưởi, lười ra ngoài.
Nhưng Trần Gia không thể, cậu phải chăm sóc bố, còn phải bớt thời gian đi làm kiếm tiền.
May mà thời gian nghỉ Tết không cần biết làm gì thì tiền lương đều cao hơn bình thường.
Mùng ba tết vừa hay là lễ tình nhân, bên ngoài tuyết rơi, Trần Gia mua sỉ rất nhiều hoa hồng mang ra đầu đường bán.
Lễ tình nhân hoa hồng có thể hét giá mười đến hai mươi tệ một bông, nếu như buôn bán tốt, một ngày có thể kiếm được không ít.
Đến tối, người trên đường ít dần đi, hoa của Trần Gia cũng đã bán gần hết, cậu đang định thu dọn đồ đạc về nhà, một chiếc xe hơi quen thuộc dừng lại bên đường.
Cậu dừng động tác lại, đứng thẳng người.
Cửa xe mở ra, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước xuống, trên sống mũi đỡ cặp kính, mặc đồ tây bên trong áo khoác ngoài, người cao chân dài, khí chất nổi bật, khiến người khác không nhịn được quay đầu nhìn một cái lại nhìn thêm một cái.
Trần Gia: “Chú Thẩm.”
Người nhà của Tɧẩʍ ɖυng Dung cậu đã gặp qua rất nhiều lần, nhìn một cái liền có thể nhận ra.
Thẩm Vân liếc nhìn mấy cành hoa hồng còn thừa, cười khiêm tốn nhã nhặn: “Buôn bán không tệ.”
Trần Gia hơi đỏ mặt: “Cũng được ạ, chú Thẩm đi ngang qua sao?”
“Không, chú đến tìm cháu.”
Trần Gia lặng lẽ cuộn chặt ngón tay, trong lòng cậu có dự đoán.
Thẩm Vân nhìn xung quanh: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đến quán cafe bên kia được chứ?”
“Được ạ?”
Quán cafe mờ mịt khí nóng.
Thẩm Vân không làm khó đứa trẻ nửa trưởng thành này, trực tiếp nói ra lý do mình đến.
“Gần đây chú nghe được một số lời đồn, không biết thật giả thế nào...chú nghe nói cháu và Tɧẩʍ ɖυng Dung đang yêu nhau?”
Trần Gia ngồi thẳng lưng, lập tức phủ nhận: “Không phải ạ, chỉ là mượn danh nghĩa thôi ạ.”
Cậu nói ra chuyện ngày hôm đó.
Thẩm Vân khẽ cười: “Con bé Tɧẩʍ ɖυng Dung giống mẹ, tâm địa đơn giản, con bé không nghĩ ra được cách này, chú có thể hỏi chủ ý này này là ai đề xuất được không?”
Thiếu niên cố gắng trấn định lập tức đỏ bừng mặt, không nói được là xấu hổ nhiều hơn hay là hổ thẹn nhiều hơn.
Cậu cắn răng, thừa nhận: “Là cháu.”
Thẩm Vân: “Thế chú có thể hỏi cháu dùng tâm thái gì đề ra ý kiến như vậy không?”
“...Cậu ấy không thích...cháu cũng không muốn những người đó quấn lấy cậu ấy…” thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông phẩm đức tựa núi cao trước mặt, nói: “Cháu thích cậu ấy.”
Thẩm Vân không hề để lời tuyên cáo của thiếu niên vào mắt, ngược lại vô cùng hiểu: “Có rất nhiều người thích con bé, đếm cũng không đếm hết. Hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều, con bé là con gái duy nhất của chú, con bé là Tɧẩʍ ɖυng Dung, con bé đủ ưu tú, tất nhiên sẽ thu hút vô số những con thiêu thân khác giới lao vào lửa, đây là điều rất bình thường.”
Bàn tay Trần Gia đặt trên bàn bỗng nhiên nổi lên gân xanh.
Cậu biết, cậu chỉ là một con nhỏ bé yếu đuối nhất trong đám thiêu thân.
Màu đỏ ngại ngùng trên mặt thiếu niên nhanh chóng biến mất, biến thành một trang giấy trắng ảm đạm sắc bén.
“Chú Thẩm, cháu hiểu ý chú rồi ạ, nếu như cháu không ưu tú đến mức có thể kề vai cùng cậu ấy, cháu sẽ không bao giờ nói cho cậu ấy biết cháu thích cậu ấy.”
Thẩm Vân mỉm cười: “Khoảng thời gian học cấp ba này vẫn phải nhờ cháu để ý con bé nhiều, nhà chú không cho phép yêu đương sớm.”
Đây chính là ngầm cho phép chuyện hai người diễn yêu đương giả.
Trần Gia: “Vâng, chú Thẩm yên tâm, cháu sẽ không để bất cứ ai làm cô ấy chậm trễ.” Bao gồm cả chính cậu.
Hai cốc cafe, là Thẩm Vân trả tiền.
Trần Gia muốn đi thanh toán, nhưng nhân viên phục vụ không phối hợp, tưởng Thẩm Vân là phụ huynh.
Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Vân liếc nhìn thiếu niên đang âm thầm ảo não, ánh mắt rơi xuống mấy cành hoa hồng còn sót lại, cười nói: “Chú mời cháu uống cafe, mấy cành hoa này tặng chú làm quà đáp lễ, được chứ?”
Trần Gia lại đỏ mặt.
Cậu biết, đây là Thẩm Vân sợ cậu cảm thấy chiếm lợi của người khác nên cố ý làm vậy để cậu yên tâm.
Người đàn ông đứng trên đỉnh tháp vàng này không hề có chút ỷ thế đè người, ngược lại lúc này vẫn không quên để ý đến lòng tự tôn mẫn cảm của cậu thiếu niên.
Nhưng mấy cành hoa này đều là bị người ta chọn thừa lại, sao có thể đem tặng được.
“Chú Thẩm, xin chú đợi một lát.”
Thiếu niên nhanh chóng chạy đi, mấy phút sau liền ôm một bó hoa kiều diễm còn đọng nước trên cánh hoa chạy đến.
Cậu đưa bó hoa cho Thẩm Vân: “Ở đây vẫn còn mấy cành, cháu tặng lại cho chú.”
Vốn dĩ cậu định tìm đại một cái cớ tặng cho Tɧẩʍ ɖυng Dung, ví dụ như không bán hết thừa lại chẳng hạn, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn là thôi vậy.
“Xin chú đừng nói với cậu ấy là cháu tặng.”
Mấy cành hoa hồng này bông nào bông ấy hoàn mỹ, to nhỏ bằng nhau, vừa nhìn là biết được đặc biệt chọn ra.
Thẩm Vân liền đồng ý, cười khẽ nhận lấy: “Lần này đến quà lễ tình nhân chú cũng không cần chuẩn bị nữa rồi.”
Anh cầm hoa về nhà, bởi vì Tết đến nên cho cô giúp việc nghỉ phép, mấy hôm nay đều là Thẩm Vân hoặc là Khương Mạt nấu cơm.
Phòng khách không có người, anh cầm hoa đi vào nhà bếp, hai mẹ con đang nấu sủi cảo.
Nhìn thấy Thẩm Vân, Khương Mạt lập tức vứt lại công việc cho con gái, chạy ra ngoài ôm lấy cổ anh hôn một cái, hỏi: “Hoa này mua tặng em sao?”
Thẩm Vân rút một cành hoa ra, nụ hoa nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi cô, cười nói: “Là một bạn nhỏ tặng.”
Khương Mạt: “Con trai hay là con gái?”
Thẩm Vân bật cười: “Bạn! Nhỏ, đương nhiên là con trai.”
Khương Mạt chu miệng: “Vậy cũng chưa chắc, mấy hôm trước không phải còn có một thực tập sinh hai mươi tuổi tỏ tình với anh hay sao?”
Tɧẩʍ ɖυng Dung ở trong phòng bếp trợn tròn mắt, đều đã là vợ chồng già rồi mà còn suốt ngày khoe ân ái, chịu không nổi!
Cô đổ sủi cảo vào nồi, đi ra, Thẩm Vân đưa chỗ hoa còn lại cho cô: “Tìm một bình hoa cắm vào.”
“Vâng. Đặt trong phòng của bố mẹ ạ?”
“Đặt trong phòng con đi.”
“...Vâng.”
Buổi tối, Thẩm Vân nằm trên giường châm một điếu thuốc sau khi ân ái, Khương Mạt nhìn anh: “Sao vậy? Hình như hôm nay anh không được vui lắm.”
“Không có gì.” Anh cúi đầu hôn cô một cái: “Chỉ là đột nhiên hiểu ra tại sao ngày xưa lúc nào bố cũng nhìn anh không vừa mắt.”
“Hả?!...Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì vậy?”
“Mạt Mạt, ca ca có chút đau lòng.”
“...Vậy để em dỗ anh nhé?”
Người đàn ông đột nhiên hung hăng hôn ghì lấy cô.
“Khương Mạt Mạt, trên thế giới này ai cũng có thể rời xa anh, chỉ có em không được.”