Giống như quạ đen đều cảm thấy hứng thú đối với những đồ vật sáng lấp lánh. Vì cái đam mê này, chúng sẽ lấy tàn thuốc của con người bỏ vào tổ chim để cất giữ gây nên cháy rừng. Nó cũng lẻn vào nhà con người, ngậm đi món đồ trang sức quý giá đắt tiền.
Nói xong đạo lý, Dịch Lĩnh lo lắng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Con quạ nhỏ nâng cánh lên, che mũi. Dường như nó liên tưởng đến mùi vị của những động vật hư thối, điều này cho thấy nó có thể nghe hiểu lời của Dịch Lĩnh.
Thần kinh căng chặt của Dịch Lĩnh chợt buông lỏng, sau đó liền cảm nhận được trận mừng như điên.
Anh hơi nghiêng nghiêng thân mình, nói: “Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, trong túi quần bên trái tao có một viên bi, tao đem nó tặng mày, mày giúp tao cởi bỏ dây thừng này được không?”
Nếu lúc này bên ngoài kho hàng có người, bọn họ nhất định cho rằng Dịch Lĩnh điên rồi. Một con quạ sao có thể nghe hiểu tiếng người?
Nhưng con quạ nhỏ chẳng những nghe hiểu mà còn thuận theo yêu cầu của Dịch Lĩnh. Nó ưỡn bộ ngực ra, bước bước nhỏ khoan thai, uốn éo đến bên cạnh Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh nuôi một con Corgi mông tròn mập, dáng đi của nó vô cùng đáng yêu.
Mà con quạ nhỏ này so với con Corgi kia lại càng đáng yêu. Nó lắc mông, dáng đi nhìn qua vậy mà có chút ý vị đẹp đẽ. Nếu cho nó mặc một chiếc váy ngắn, khả năng nó sẽ nhón chân lên mà nhảy.
Dịch Lĩnh nhắm mắt, cảm thấy mình sớm đã điên rồi. Liên tưởng này không khỏi hoang đường.
Con quạ nhỏ đem đầu chui vào túi quần, ngậm ra một viên bi.
Dịch Lĩnh cảm thấy mình so với thế giới này càng điên. Một con quạ nhỏ vậy mà thực sự có thể đạt đến mức độ thông minh này.
Nó đem viên bi bày trên mặt đất, dùng móng vuốt cào phải cào trái, khiến viên bị quay tròn mà di chuyển. Mà đôi mắt đen nhỏ của nó cũng di chuyển theo viên bi đang quay tròn.
Dịch Lĩnh không chớp mắt nhìn con quạ nhỏ, tâm tình không khỏi khẩn trương. Viên bi này là anh mua từ nước ngoài về, viên bi màu xanh biển, bên trong là những mảnh bạc vụn, mà những mảnh bạc đó tập hợp lại thành hình chòm sao Tiểu Hùng, nhìn qua giống một vũ trụ nho nhỏ.
Nó rất đẹp, lúc ánh đèn xuyên qua chiếu lên tường hiện ra bầu trời sao càng đẹp.
“Mày đem ánh đèn chiếu vào nó, sẽ phát ra hình ngôi sao.”, Dịch Lĩnh thử nhắc một câu.
Những lời này có trình độ phức tạp hơn so với vài câu trước, anh không biết con quạ nhỏ có thể nghe hiểu hay không. Một con chim tuy thông minh, nhưng chắc IQ cũng phải có giới hạn?
Nhưng chuyện càng thần kỳ lại xảy ra. Con quả nhỏ kia vậy mà ngậm lấy viên bi bay lêи đỉиɦ kho hàng, dùng móng vuốt bắt lấy dây điện, treo ngược thân mình, sau đó dùng cánh quấn lấy bóng đèn.
Trong kho hàng ánh sáng mờ mờ, sau đó có vô số ngôi sao trắng nhỏ chiếu lên trên nền tường. Nơi phạm tội chật chội, oi bức, rách nát này, trong nháy mắt vậy mà trở nên có chút lãng mạn.
Dịch Lĩnh ngây người mình. Anh hoàn toàn không nghĩ tới con quạ nhỏ này vậy mà thực sự thông minh đến mức này. Nó có thể nghe hiểu mỗi câu của anh, sau đó dùng chính cách thức đó đi làm!
Khi bọn bắt cóc nói muốn hủy hoại Dịch Lĩnh, anh không hẳn là bị dọa. Nhưng bây giờ, anh thế mà bị một con chim quá mức thông minh này dọa rồi.
Anh nhìn con quạ nhỏ, không dám tin mà thì thầm: “Mày nhất định thành tinh.”
Quạ nhỏ treo ngược trên dây điện, lẳng lặng nhìn ngôi sao, trong mắt tràn đầy si mê. Qua tầm 2- 3 phút, cuối cùng nó xem đã rồi, đổ ào xuống, đem viên bi đặt trên mặt đất, nhìn Dịch Lĩnh kêu “cạc cạc” hai tiếng, sau đó nâng móng trái giẫm lên viên bi, ngực nhô rất cao, dáng vẻ hùng dũng oai vệ nhìn giống như ác bá.
Dịch Lĩnh có chút hoảng hốt. Anh bỗng nhiên ý thức được, phẩm hạnh của quạ trong thế giới động vật thập phần đáng lo. Nó rất thích đùa dai, giỡn ác: Đứng trên đầu người mà phóng uế; đột nhiên bay xuống kéo đuôi chó mèo; dùng chân giẫm lên đầu các con vật khác, hoặc nhổ lông làm tổ cho mình...
Phàm là những chuyện xấu, chúng nó đều làm. Vì vậy, con quạ này lấy được tiện nghi rồi quỵt nợ không phải không thể.
Chất giọng của Dịch Lĩnh khô khốc: “Mày thích viên bi này không? Nếu mày thích, vậy mày có thể giúp tao cởi bỏ dây thừng không?” câu cuối cùng này mang theo chút cầu xin.
Con quạ nhỏ nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đầy bất lực và mong mỏi của anh, vẫn không có chút dấu hiệu nào.
Viên bi tuy đẹp nhưng kém xa đôi mắt của Dịch Lĩnh.
Trên trán Dịch Lĩnh chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sắc môi cũng trở nên tái nhợt. Đám bắt cóc đó có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào, sau đó đem sự phẫn nộ phát tiết lên người anh. Nếu giờ không trốn đi, vậy thì sau đó anh sẽ bị đẩy vào vực sâu dơ bẩn.
Anh nhanh chóng cân nhắc việc khuyên nó, thậm chí còn chuẩn bị dùng một bên nhãn cầu đổi lấy tự do.
Con quạ kia bỗng nhiên bước nhỏ khoan thai đến bên chân Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén chỉ nhẹ nhàng cào một cái, dây thừng trói quanh chân anh đã đứt. Sau đó nó lại đi đến phía sau Dịch Lĩnh, cùng một phương thức cào đứt dây thừng trên tay đối phương.
Nó trung thực tuân theo giao dịch.
Thậm chí nó còn bay ra khỏi cửa sổ, vòng đến bên ngoài nhà kho, dùng móng vuốt giúp Dịch Lĩnh mở khóa trái cửa.
Thấy cánh cửa mở rộng, cùng với ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, Dịch Lĩnh thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
“Cảm ơn mày, quạ nhỏ! Sau khi về nhà, tao nhất định sẽ đem toàn bộ những viên bi đẹp đẽ nhất trên thế giới này mua tặng mày.”
Quạ đen bay giữa không trung dẫn đường, Dịch Lĩnh lảo đảo chạy theo sau, chân thành hứa.
“Cạc cạc”, quạ nhỏ kêu hai tiếng, tựa như đồng ý, lại như tạm biệt, sau đó nó bay càng lúc càng cao, hoàn toàn biến mất trên bầu trời đêm đầy sao.