Dịch Lĩnh cuộn mình trong một góc của nhà kho bỏ hoang, tay chân đều bị dây thừng trói chặt. Xung quanh kho hàng đều là vách tường, chỉ có một cánh cửa khóa chặt cùng khung cửa sổ nhỏ hình vuông. Cửa sổ nhỏ mở được xây sát trần nhà có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Cái nóng ban ngày còn chưa tan đi, đem kho hàng kín gió như nhét vào lò bếp.
Đầu tóc Dịch Lĩnh ướt đẫm mồ hôi, như rễ cây dính vào trán và bên má, gương mặt tuấn mỹ cũng vì vậy mà đỏ ửng. Anh vất vả cử động hai lần, cơ thể lại bủn rủn vô lực.
Anh thở hổn hển từng hơi từng hơi, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trên cao.
Lúc này anh hy vọng biết bao bản thân có thể biến thành một chú chim, thoát khỏi dây thừng này, từ ô cửa sổ nhỏ bay ra ngoài.
Trong lúc giãy dụa, dây thừng ma sát với cổ tay anh, siết chặt da thịt mang đến một cỗ đau đớn. Anh nhíu mày kêu lên một tiếng, con ngươi cũng thấm ra một chút nước mắt sinh lý.
Lúc này, một con quạ đen bỗng đáp xuống mép bên ngoài cửa sổ, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đẫm nước mắt của Dịch Lĩnh. Đôi mắt của nó rất chuyên chú, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ đặc biệt.
Nó nghiêng đầu sang bên trái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Dịch Lĩnh trong chốc lát, sau đó lại nghiêng đầu sang bên phải, tiếp tục nhìn chằm chằm vào con ngươi Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh là con lai, đường nét gương mặt đặc biệt thâm thúy, xưa nay lại được sống trong nhung lụa, thân thể mảnh khảnh không cường tráng nam tính, chỉ là một thiếu niên ngây ngô và non nớt, điều này khiến người khác có chút khó không phân biệt được anh là nam hay nữ.
Nhìn tổng thể, đôi mắt của anh màu hổ phách, vòng tròn bên trong tròng mắt lại mang một tia u lam. Nếu cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, sẽ đột nhiên cảm thấy như bị hồ nước nuốt vào.
Người người đều nói đôi mắt của Dịch Lĩnh rất đẹp, dường như có ma lực mê hoặc nhân tâm, mà anh cũng biết rõ điểm này.
Thần kỳ là, con quạ đứng trên mép cửa sổ kia hình như cũng đồng ý điều này. Nó nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải, vậy mà nhìn đến mê man. Rõ ràng chỉ là một con quạ cái gì cũng không hiểu, trong mắt mang theo sự si mê.
Toàn bộ lực chú ý của Dịch Lĩnh đều bị con quạ nhỏ quái dị thu hút.
Anh cũng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Khoảnh khắc sau đó, con quạ nhỏ này dùng móng vuốt gạt cửa sổ, bước bước nhỏ vào trong. Nó dừng bên trong bệ cửa số chốc lát, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Dịch Lĩnh.
Lúc sau, nó vỗ cánh phành phạch bay xuống dưới, đáp xuống chân Dịch Lĩnh rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đối phương.
Dường như nó bị chàng trai xinh đẹp nhưng xấu hổ này mê hoặc, đúng hơn là vì đôi đồng tử nửa hổ phách, nửa u lam, độc nhất vô nhị kia mê hoặc.
Bị đôi mắt một con quạ lập lòe linh quang, tựa hồ thông hiểu nhân tính nhìn chằm chằm, Dịch Lĩnh không rõ, vẫn mở miệng cầu cứu: “Quạ nhỏ, mày có thể giúp tao cởi dây thừng không?”, anh duỗi duỗi hai chân bị buộc chặt, lại nghiêng người qua, cho nó thấy hai tay đầy máu của anh bị trói sau lưng.
Người trong tình huống tuyệt vọng thật sự cái gì cũng đều dám nghĩ. Đầu óc anh rối bời, vậy mà xem một con quạ thành cứu tinh.
Quạ nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngốc nghếch nhìn anh.
Dịch Lĩnh: “...”
“Mình thật ngốc.” anh dựa vào vách tường, lắc đầu cười khổ.
Lúc này, con quạ nhỏ kia vậy mà động đậy. Nó bay đến trên người Dịch Lĩnh, móng vuốt sắc bén của nó nhằm ngay tròng mắt của Dịch Lĩnh mà hung hăng cào xuống.
May Dịch Lĩnh phản ứng rất nha, lập tức cúi đầu giấu mặt đi.
Một cơn đau kịch liệt ập đến, khiến anh kêu gào. Con quạ nhỏ kia vậy mà đâm rách da đầu anh, máu tươi theo tai chảy xuống cổ, áo trắng nhanh chóng nhiễm màu hồng.
Nếu Dịch Lãnh không thể tránh khỏi khoảnh khắc đó, đôi mắt của anh chắc chắn đã bị con quạ nhỏ này móc đi mất. Đầu móng vuốt nhỏ của nó thực sự ẩn giấu sức mạnh to lớn, sức mạnh này không thua kém chim ưng.
Dịch Lĩnh vừa rồi còn trông cậy vào con quạ nhỏ này có thể giải cứu bản thân, giờ lại càng lâm vào tuyệt vọng. Trên thế giới này, không chỉ có con người, mà ngay cả động vật cũng không thể tin tưởng.
Con quạ nhỏ vỗ cánh bay lượn trên đầu Dịch Lĩnh, một khi nhắm chuẩn thời cơ sẽ ngay lập tức phát động đợt công kích lần hai.
Đúng lúc này, bên cửa bỗng nhiên mở ra, người đàn ông mang mặt nạ trên mặt, thân hình cao tráng (cao lớn + cường tráng) bước vào. Thấy Dịch Lĩnh thảm thương đẫm máu tươi cùng con quạ nhỏ kia, hắn lập tức biết được tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là vì sao.
Hắn vội vàng nhặt một thanh gỗ đặt trong góc, vung về phía con quạ nhỏ.
Con quả nhỏ rất hiểu đạo lý “Hồng phải chọn quả mềm mà bóp”, ngay lập tức né tránh cây gậy, theo cửa sổ bay đi.
Người đàn ông cứu Dịch Lĩnh, nhưng lúc này, Dịch Lĩnh lại càng lo lắng hơn, bởi vì người này chính là kẻ bắt cóc anh.
“Có chút thương tích mà kêu như đàn bà!” người đàn ông nắm cằm Dịch Lĩnh, quay trái quay phải nhìn vết thương.