Đại chiến tiên ma một trăm năm trước, cũng đã tạo thành tổn thương không vãn hồi đối với Minh giới, lại thêm nội bộ có làm phản, kết giới hai giới âm dương bị phá hỏng, âm linh bị nhốt trong Địa Ngục đua nhau trốn thoát, chạy tới nhân gian làm xằng làm bậy, hút nhân khí.
Tôi là Minh giới chi tôn, vì để phong ấn thêm lần nữa, tôi chỉ có thể lấy thân cúng tế, không tới nỗi hồn bay phách tán đâu, chỉ là bị áp chế trong quan tài, giữ lại tàn hồn, ngủ vô tri vô giác khoảng mấy trăm năm, cảm thấy địa phủ vô vị quá, bèn bật nắp quan tài, dùng cấm thuật tới nhân giới, sau đó bị phản phệ, chậc, tôi không dùng não nghĩ cũng biết là chuyện tốt lão già thiên đạo làm.
Nghĩ từ một góc độ khác trái lại cũng khác cảm ơn lão, nếu không cũng sẽ không gặp được Thời Hề, bạn đời mệnh số an bài của tôi.
Tôi ẵm Thời Hề vào nhà của Mạnh Bà, để nàng xem vết thương trên người em, mặc dù tôi là một bác sĩ, nhưng tôi chữa toàn là người chứ không phải quỷ quỷ, không đúng chuyên ngành, trong lòng cũng không nắm chắc.
Mạnh Bà không chỉ nấu mỗi canh, nàng còn biết rất nhiều thứ, hồi đó lúc ta còn ở đây vẫn thường la cà tại nhà nàng, quan hệ giữa hai người tốt như huynh muội, điều không tốt duy nhất của nàng chính là trên người nàng ít nhiều gì cũng có chút thiên phú cuồng yêu, chẳng phải là mới bị bạn trai chia tay đó sao? Ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến chết đi sống lại, mắt sưng húp không ra dáng quỷ.
Tôi nói tôi giúp nàng bắt kẻ bạc tình kia về ở bên nàng, đỡ cho ngày nào cũng nói mấy cái quote sầu đời với tôi, nàng nín khóc, nói cái gì mà tình cảm không thể cưỡng ép, dưa ép chín không ngọt, nàng không muốn ép hắn, được thôi, tôi tôn trọng ý kiến của nàng.
Nàng đút một chén thuốc đen thui thùi lùi không biết là thứ gì cho Thời Hề, tôi hỏi nàng có tác dụng phụ gì không, nàng nói nàng cũng không biết, tôi không nhịn được cho nàng một chưởng, nhưng cũng chỉ dùng một tầng nội lực của tôi thôi.
"Không biết còn cho cục cưng của ta uống bậy, uống xảy ra chuyện, ta đem hủy nồi canh kia của nhà ngươi."
Nàng cũng biết đánh với tôi cũng là tự chuốc khổ, bấm bụng chịu đòn, nàng trợn cho tôi ánh mắt khinh bỉ cực kỳ tiêu chuẩn, bóp giọng, quái gở mà rằng: "Cưng iu ~" nói xong liền mất tăm.
Tôi lười để ý đến nàng, lãng phí thời gian nhìn cục cưng của tôi.
Tôi cởϊ qυầи áo em ra, từng vết đòn roi lộ ra trong không khí, có đậm có nhạt, có cũ có mới, hoa ra ở nơi tôi không nhìn thấy, thế mà em đã chịu nhiều cực khổ như vậy.
Làn da em vốn trắng nõn, khiến những vết thương này ở trên người em rõ ràng hơn bao giờ hết, rất cay mắt, tôi đau lòng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên, xoá đi những vết sẹo ấy của em, quá nhiên, Thời Hề cứ sạch sẽ bóng bẩy mới tốt, tựa như một em bé sứ dễ vỡ, tôi phải bảo vệ cho tốt.
Nửa tiếng sau, em tỉnh.
Đối phương nhìn thấy tôi thì có chút mơ hồ, ngọ ngoạy muốn dậy, tôi chỉ đành đỡ em dậy tựa vào lòng tôi.
"Tôi biết em muốn hỏi gì, sau này hẵn nói, bây giờ tôi hỏi em trước, có còn không thoải mái ở đâu không?"
Thời Hề lắc đầu: "Không có, em cảm thấy cả người em khoan khoái, linh lực cũng rất dồi dào, có phải anh cho em ăn cái gì không?"
"Là Mạnh Bà, không phải tôi."
"Mạnh Bà?"
"Ừ, bây giờ nàng đang bận việc không có đây, ra ngoài rồi."
Thời Hề nhẹ nhàng ò một tiếng, cụp mắt, kéo quần áo của tôi, giọng nói mang theo chút tủi thân không dễ nhận ra: "Ôn Kim Dục, em muốn về nhà...."
Tôi thoáng sửng sốt, đợi khi phản ứng lại, không đậy được nụ cười bên môi: "Được, tôi đưa em về nhà, về nhà của chúng ta."
Sau khi vết thương em lành, tôi tạm biệt với Mạnh Bà.
Mạnh Bà vẫn che khăn rơi nước mắt giống hệt trước đây, làm như sinh ly tử biệt: "Huhuhuhuhuhu, ngươi không có lương tâm, thấy sắc quên bạn, sau này phải thường về đây chơi, đừng hở chút là mất liên lạc, một mình ta ở Minh giới dễ dàng lắm chắc, năm đó khó khăn lắm mới ôm được cái đùi to là ngươi, kết quả ngươi thì hay rồi, đi làm người tốt, ngủ trong quan tài, bây giờ trở về lại sắp bị người ta cuỗm đi, chỉ còn mình ta côi cút...."
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ kia của nàng, mất mặt.
Tôi cho nàng một cái bùa truyền âm, bảo sau này nàng gặp phiền phức hoặc chuyện khác, cứ lấy cái này kêu tôi là được, chỉ cần hồn thức của tôi không tan, bất kể khoảng cách xa gần, tôi đều cảm ứng được hết.
Sau đó tôi lại đi gia cố kết giới hai giới âm dương, sắp xếp xong sự vụ của Địa phủ, thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
Còn về chuyện thọ mệnh tôi vào Minh giới khi đó đã sớm không tính, tôi chỉ muốn hỏi, một Minh giới chi tôn như tôi vẫn có dương khí hả? Có quỷ khí còn tàm tạm.
Về đến ngôi nhà lâu ngày không thấy, tôi chỉ cảm thấy tâm trạng và không khí tốt hơn rất nhiều, quả nhiên, vẫn là nơi có cục cưng mới thoải mái.
Thời Hề thay dép lê, "bịch bịch bịch" chạy tới trước tủ lạnh, thuần thục lục sữa chua của em ra, cắm ống hút hết một lốc sữa chua, chu cái môi nhỏ, chưa tới vài phút đã uống xong, sau cùng còn ợ một cái.
Coi như tôi đã hiểu, tiểu quỷ này căn bản chẳng phải nhớ tôi, tôi thấy em chỉ đơn thuần nhớ nữa chua trong tủ lạnh của tôi, ầy, miệng đàn ông, quỷ lừa người.
Tôi thấy em còn muốn lấy lốc thứ hai, vội vàng đóng tủ lạnh lại, sợ nửa đêm em đánh úp còn dùng pháp thuật tạo một cái chắn, tu vi tôi cao hơn em, tự em phá không được, chỉ có thể trơ mắt ếch, nhìn tôi đầy lên án: "Anh làm gì đấy! Có tin em đánh anh không!"
Tôi đẩy vai em ra khỏi nhà bếp, khuyên lơn: "Ngoan, uống sữa chua nhiều sẽ đau bụng, vừa rồi em đã uống một lốc, ngày mai uống nữa có được không?"
Thời Hề đồng ý không mấy tình nguyện, sau đó phủi tay tôi chạy ra sân.
Không lâu sau, tôi liền nghe thấy tiếng thét vang tận trời mây của em: "Ôn Kim Dục, cải thìa của em đâu!"
Tôi đã đi tới cửa, thấy em khom người vạch hoa trong vườn hoa và vườn rau, ôm cánh tay, nhướn mày, khoé môi chan chứa nụ cười: "Cải thìa của em bị heo nhà lão Vương kế bên ủn rồi."
Mắt của Thời Hề rất có thần, cho dù vào lúc này cũng sáng long lanh, vẻ mặt thơ ngây hỏi: "Thật sao?"
Tôi không kềm được mà xì cười thành tiếng, em thật sự là tên quỷ ngốc: "Giả đó, cải thìa em mới trồng được bao lâu chứ, lại còn chưa tới mùa sinh trưởng, sao có thể nhú ra cho em nhanh vậy được, em nghĩ cái gì thế."
Tôi cũng không hiểu, Thời Hề thân là một vong linh thời đại mới, vậy mà lại thích trồng rau như kiểu nhà nông.
Nhà tôi dù là biệt thự nhỏ, nhưng vườn cũng không lớn, trước kia Thời Hề chưa xuất hiện, đất cũng bỏ hoang, chỉ có số cỏ dại, trông khá là thê lương, nhưng sau khi em xuất hiện, trong vườn cũng được lên kế hoạch, Thời Hề thích hoa, anh liền xây một vườn hoa, thích trồng rau, bèn chia đất cho em, một khoảng sân căng tràn sức sống.
Chỉ cần Thời Hề thích, cho dù là em muốn trồng sao trời, tôi cũng sẽ chẳng do dự hái xuống cho em trồng.