Anh buông Thành Anh ra, ra lệnh: “Quỳ gối, chổng mông lên.”
Thành Anh không nhúc nhích, lập tức bị anh cảnh cáo bằng một cái tát, nước mắt lưng tròng mà đứng dậy khỏi người anh, đi đến chân giường, lưng quay về phía anh, làm theo.
Chỉ là cô vùi mặt thật sâu vào trong chăn.
Ngụy Yến Xuyên còn ngại không đủ: “Nâng cao lên!”
Thành Anh lại lần nữa làm theo, nội tâm như muốn sụp đổ, hai tay nắm chặt drap giường, nói với bản thân chịu đựng một chút sẽ qua thôi.
“Cái này không được?” Ngụy Yến Xuyên quả thực muốn phá vỡ mọi sự thẹn thùng ngại ngùng của cô: “Tự mình đánh mười cái, thiếu cái nào tôi giúp em đánh lại.”
Thành Anh quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hoảng sợ giống nai con khi đối đầu với địch, cô cho rằng mình nghe lầm, không thể tin được.
“Em… Tự đánh mình sao?”
Ngụy Yến Xuyên nhướng mày: “Muốn tôi đánh cũng được, vậy đánh 50 cái .”
Thành Anh chậm rãi quay đầu đi, trong lòng cân nhắc một chút, cô rất sợ đau, nếu đánh 50 cái, chỉ e là mông của cô sẽ te tua luôn mất.
Tự mình đánh thì chỉ cần đánh 10 cái , lại còn có có thể nhẹ hơn một chút.
Thành Anh một lần nữa vùi mặt vào trong chăn, vươn tay trái, khi còn đang ngừng ở giữa không trung, Ngụy Yến Xuyên nhắc nhở cô: “Tôi muốn nghe thấy tiếng, không đủ vang không tính.”
Anh lại đang ép cô.
Thành Anh ngập ngừng trả lời: “Biết rồi.”
Giọng nói từ trong chăn phát ra, mang theo chút giọng mũi, đáng thương đến mức làm người khác đau lòng.
Nhưng Ngụy Yến Xuyên không phải người khác, anh không cảm thấy cô đáng thương.
Ngụy Yến Xuyên dựa vào đầu giường nhìn cô.
Một tiếng "Bốp".
Một cái đánh này của Thành Anh còn mạnh hơn cái trước rất nhiều, mang theo một chút quật cường không tên, còn là một hình thức chống cự khác.
Cuối cùng thế mà lại tự đánh mình đến bật khóc.
Nguyên nhân thứ nhất là đau, nguyên nhân thứ hai là bởi vì cảm thấy quá nhục nhã.
Cô làm trò trước mặt một người đàn ông, đánh mông của mình.
Thành Anh quả thực muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Cô không dám tưởng tượng đến dáng vẻ hiện tại của mình là như thế nào.
Ti tiện, thấp hèn, bị Ngụy Yến Xuyên đùa giỡn.
Nhưng Ngụy Yến Xuyên chưa bao giờ biết cô nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Mới một chút đã muốn lười biếng.”
Thành Anh nghẹn ngào, mạnh miệng trả lời: “Không có…”
Khi Thành Anh đánh tới cái thứ sáu, cuối cùng cũng không kiên trì được nữa mà ngừng lại.
Cô cần thời gian xây dựng tâm lý trở lại.
Quá xấu hổ, cô biết Ngụy Yến Xuyên đang ở phía sau nhìn cô, đúng là như thế, nên cô mới cảm thấy mỗi một chút đều là đến gần địa ngục thêm một bước.
Mông của cô vẫn vểnh lên cao, vòng eo uyển chuyển, một thân hình gần như hoàn hảo như vậy lại bị đùa giỡn không có ranh giới.
Thành Anh quỳ lên, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Yến Xuyên, cúi đầu bò đến bên người anh, rồi sau đó ngồi quỳ ở đó, cực kỳ đáng thương hỏi: “… Có thể đổi cách trừng phạt khác không.”
Tóc cô rối bù rũ trên vai, hai mắt ngập nước như hồ ly tinh nhìn anh.
Sinh ra một loại vẻ đẹp khi bị lăng nhục.
Ngụy Yến Xuyên biết tâm lý cô đang bị dày vò.
Nhưng Thành Anh không biết, cô càng như vậy, thì anh càng muốn bắt nạt cô.
Nhìn cô bất lực xin tha, vô lực mà khóc lóc kể lể.
Làm cô thần phục.
Làm cô chỉ có anh.
Ngụy Yến Xuyên nhạy bén bắt được Thành Anh lúc này đang yếu ớt, không chút khách khí mà nhét hai ngón tay vào thân dưới của cô, tùy ý mà khuấy động một trận, không ngoài dự đoán tiểu huyệt chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.
Thành Anh càng cảm thấy hổ thẹn.
Cô không thể không thừa nhận, vừa rồi khi tự đánh mình, cô có cảm giác.
Cái loại cảm giác bị sỉ nhục này không ngừng mang đến cho cô đau đớn, còn mang đến niềm vui thích không thể diễn tả được.
Nó bộc lộ một mặt khó chịu nhất trong trái tim cô.
Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng rất chân thật.
Hơn nữa còn làm cô có xu hướng bị nghiện.
Thành Anh chịu không nổi.
Cho nên cô không dám tiếp tục nữa.
Ngụy Yến Xuyên lại tiến vào thêm một ít, trào phúng nói: "Bé da^ʍ, dâʍ đãиɠ như vậy à?” Anh rút ngón tay ra, bôi dâʍ ŧᏂủy̠ lên mặt Thành Anh. Thành Anh không kịp quay đầu tránh né, trên môi bị dính một ít.
Trơn trơn, dính dính.
Cô không kiểm soát được mà oà khóc.
Hoa lê dính mưa, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Dáng vẻ sợ hãi và bất lực của Thành Anh hiện ra toàn bộ trước mặt anh, cô lau nước mắt, trên tay dính đầy nước mắt, vẫn luôn nhìn Ngụy Yến Xuyên, mếu máo, tín hiệu cô sắp khóc lớn một trận.