Lúc cùng nhau ngồi ăn, bọn họ để anh uống ba ly rượu trắng mới bỏ qua.
Thành Anh không quen với những trường hợp như thế này, cho nên cô có chút lúng túng ngồi ngốc một bên.
Cũng may không có ai mời rượu cô, nếu không cô thật sự không biết nên từ chối như thế nào.
Mang theo một bụng đầy hối hận, còn có vô cùng không thích cái xưng hô chị dâu này.
Ăn vặt một xíu là no, Thành Anh chán muốn chết ngồi nghe mấy tên đàn ông khoác lác, cho đến khi cơm no rượu say, nên nhảy thì nhảy, nên hát thì hát.
Bởi vì một số bài hát không có sẵn trong KTV, cho nên có người mang theo máy chiếu loại nhỏ, trực tiếp dùng điện thoại phát video.
Phòng riêng nóng hầm hập, Thành Anh quay đầu lại, phát hiện Ngụy Yến Xuyên uống hơi nhiều, sắc mặt ửng đỏ, ngửa đầu dựa vào trên sô pha, hai tay chắp sau đầu, yết hầu dưới ánh đèn nhấp nháy mà liên lục lên xuống, cổ áo bị nắm đến nhăn nhúm.
Cô đến gần anh, hai tay chụm lại hét vào tai anh: "Anh có sao không?"
Ngụy Yến Xuyên không điếc, nhưng có thể là do rượu, trông anh không có chút sức lực nào, nắm lấy tay Thành Anh đặt lên thái dương, nói: "Xoa cho tôi."
Thành Anh thật sự sợ anh sẽ ngã ở đây, cho nên cô không nói một lời mà xoa bóp huyệt thái dương cho anh, đồng thời cũng không quên rót một cốc nước nóng đặt nó lên bàn.
Lúc này, sau khi bài hát trên máy chiếu phát xong, nó tự động chuyển sang bài hát tiếp theo, âm thanh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
DJ ban đầu không thấy đâu, thay vào đó là người phụ nữ làm ra vẻ rêи ɾỉ phóng đãng.
Trên máy chiếu, có hai thân ảnh chồng lên nhau, thỉnh thoảng có cảnh quay cận cảnh bộ phận nào đó.
Mọi người có mặt đều sửng sốt.
"Chết tiệt, Vương Trạch, cậu điên rồi! Cậu chiếu được bao lâu rồi, mau tắt mau tắt đi!”
Hình ảnh nhanh chóng tắt đi, trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra, thứ nhất ở đây còn có phụ nữ, thứ hai việc nam sinh lén lút phát tán phim cấm đều là chuyện bình thường, mọi người cũng không lạ gì.
Trong đám người đột nhiên có người kêu lên: "Ai, tôi mới phát hiện nữ diễn viên vừa rồi nhìn quen quen."
"Là Tây Mỹ Tử Nguyên yêu thích của anh Tuấn đó."
“Thật sự là khuôn mặt trẻ con thân hình phụ huynh.”
Tiếng không lớn, vừa vặn lọt vào tai Thành Anh.
Cô vô thức liếc nhìn cô gái đến từ trường trung học số chín.
Cô vừa mới xem video, phản ứng đầu tiên của cô là quá giống.
Tóc mái lưa thưa, vừa đúng chuẩn baby mập mạp, làn da trắng nõn non nớt như trẻ con.
Lời tục tĩu vẫn văng vẳng bên tai.
Cô gái kia ngoảnh mặt làm ngơ, như bị thứ gì đó trói buộc, nếu có thể rời đi, cô sẽ không ở lại thêm một giây nào nữa.
Lý Tuấn chống hai tay lên đầu gối, cầm một lon bia trong tay.
Hắn lắc lắc cái lon, hơi nghiêng đầu sang một bên, giọng điệu ác ý: “Có ai làm được một nửa đã kêu không?”
Những người xung quanh có thể nghe thấy những lời này đều im lặng.
Nữ sinh không có bất kỳ biểu cảm nào khác, giống như câu hỏi không liên quan gì tới cô ấy, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên, hai người ngồi gần như vậy nhưng quan hệ lại lạnh như băng.
cô ấy nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Cậu to bằng nửa người ta sao?”
“Mẹ kiếp!” Lý Tuấn nghiêng người về phía trước, lập tức đè lên người cô ấy, thấy tình thế không ổn, những người khác sôi nổi đi lên can ngăn.
Bàn tay của Thành Anh nắm lấy tay Ngụy Yến Xuyên không tự giác tăng thêm sức lực.
Cô cảm thấy cô gái thật đáng thương, đang định đứng dậy đi tới khuyên nhủ cô ấy.
Hai tay còn không có tới kịp rút ra, đã bị Ngụy Yến Xuyên bắt lấy, Thành Anh nhìn anh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tự hỏi tại sao khi say anh lại khỏe như vậy.
Ngụy Yến Xuyên dùng sức, Thành Anh ngã vào lòng anh, không thể động đậy.
Từ đầu đến cuối, Ngụy Yến Xuyên đều là nhắm mắt ngửa ra sau, một tay ôm Thành Anh, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định, chỉ nói hai chữ: “Đừng động.”
Bởi vì chuyện của Lý Tuấn, buổi tối không khí không được náo nhiệt cho lắm.
Mọi người ít nhiều gì cũng đều kiêng dè, ai nói sai đều tự động câm miệng, im lặng không dám nói lời nào.
Dù những người có hơi thân cũng biết, Lý Tuấn đã bị cô gái này chọc giận rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn thường xuyên đưa cô ấy đi cùng.
Sau khi ra khỏi KTV, trời đã khuya.
Họ không về nhà, Ngụy Yến Xuyên dẫn cô đi gọi taxi đi đến căn phòng đặt trước ở khách sạn.
Trên đường đi, Thành Anh lo lắng hỏi: “Chúng ta cứ như vậy rời đi, cô gái kia có sao không?”
Ngụy Yến Xuyên có hơi say, trong tình huống như vậy, anh thực sự lười để tâm đến chuyện của người khác.
Nhưng cố tình Thành Anh vẫn ríu ra ríu rít không ngừng.
"Không phải anh và anh ta quen biết nhau sao? Anh có thể khuyên anh ta, đừng động tay động chân. Hả? Có thể không?”