Khi tiếng đóng cửa vang lên, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại mình cô, Thành Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, chăn bông đã tuột khỏi vai, buông hờ hững trước ngực.
Vầng trăng lưỡi liềm thấp thoáng qua khe rèm, có vẻ không cô quạnh lắm.
Thành Anh giật giật bả vai đau nhức, trong lúc vô tình lại chạm phải chỗ nào đó ở eo, đau đến mức cô “A” một tiếng.
Không biết phải làm sao, toàn thân đau nhức, tinh thần cũng không thể tập trung, Thành Anh duỗi hai chân muốn đi tắm rửa một cái, nhưng vừa đứng dậy lại đột nhiên cứng đờ.
Đầu óc cô nhanh chóng chuyển động, cuối cùng cô cứng ngắc quay đầu lại, vén chăn lên, tìm kiếm dấu vết còn lại trên drap giường.
Nhưng mà, ngoại trừ ướt đãm nước, một mảnh lớn dày đặc, mà mảnh kia màu sắc hơi đậm, ngoài ra không có gì khác.
Cô không chảy máu.
Trái tim Thành Anh như rơi vào hầm băng, cô biết lần đầu tiên của con gái không chảy máu là chuyện bình thường, nhưng nếu Ngụy Yến Xuyên không biết thì sao.
Hình như anh rất quan tâm đến những chuyện này, khó trách vừa rồi anh một hai phải nhắc tới Hà Diệc Kính, lại còn nói muốn làm trước mặt cậu ấy, nhất định anh cảm thấy cô đang có tư tình với Hà Diệc Kính.
Nhưng thực sự đây là lần đầu tiên của cô.
Phản ứng đầu tiên của Thành Anh là gửi tin nhắn cho Ngụy Yến Xuyên để giải thích, nhưng sau khi chỉnh sửa một lúc lâu, cô nhớ lại những gì anh đã nói với cô trước khi rời đi, bảo cô không có việc gì thì đừng làm phiền anh.
Ngón tay bấm gửi vẫn ở bên cạnh, rất lâu không bấm xuống được.
Thành Anh có chút rối rắm đi tắm trước, không chịu được mùi vị trên người, vừa tắm vừa nghĩ.
Trước hết là phải xác định xem Ngụy Yến Xuyên có hiểu lầm hay không, Thành Anh nhìn vấn đề từ góc độ của anh, nhất định là vì anh cho rằng mình không phải lần đầu tiên nên mới đưa ra những yêu cầu kỳ quặc đó.
Tiếp theo.
Ánh mắt Thành Anh cô đơn, đây là lần đầu tiên của cô, nhưng Ngụy Yến Xuyên không phải.
Lúc Ngụy Yến Xuyên làm cô, trông anh rất có kinh nghiệm.
Tìm chính xác những điểm nhạy cảm của cô, thậm chí còn bắn trong miệng cô.
Có chút không công bằng.
Nhưng ngay từ đầu cô đã không có ý định yêu đương với anh, vậy tại sao cô phải quan tâm đến những thứ này.
Lại nhìn Ngụy Yến Xuyên, phỏng chừng anh cũng là chỉ muốn phát tiết mà thôi.
Nghĩ như vậy, Thành Anh không còn rối rắm như vậy nữa.
Hai người đều có được thứ mình cần thì không có lý do gì để quan tâm đến những thứ không cần thiết.
Cô vẫn không nên làm phiền anh.
Sau khi thông suốt vấn đề này, Thành Anh ngủ thϊếp đi trong phòng, cảm giác hụt
hẫng dần biến mất.
Ban ngày nắng chói chang, ban đêm ánh trăng chạy dài.
Đêm hôm đó, Thành Anh ngủ rất ngon, mặc dù tất cả các bộ phận trên cơ thể cô dường như đều đau nhức, nhưng cô không gặp ác mộng, ngủ rất sâu và yên ổn.
Lúc đó Thành Anh, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ trải qua nhiều năm như vậy với Ngụy Yến Xuyên, kể từ giây phút quyết định giao dịch kia, mỗi bước đi sau đó đều là một ngã rẽ trong cuộc đời cô, mà đến khi cô nhận thấy mọi việc cần quay lại đúng quỹ đạo thì mới phát hiện bản thân đã cách Ngụy Yến Xuyên càng ngày càng gần, anh giống như một cục nam châm cực lớn bám chặt lấy cô, càng tiến lại càng chìm sâu.
Cho đến khi cùng nhau trầm luân.
*
Sau lần đó, Thành Anh nghe lời mà không làm phiền Ngụy Yến Xuyên, trên thực tế, cô có muốn làm phiền cũng tìm không thấy người, căn bản thấy không bóng dáng của Ngụy Yến Xuyên.
Nhưng anh sẽ thường xuyên gửi tiền.
Như vậy cũng rất tốt, Thành Anh nghĩ.
Chẳng qua có khi ở trường học gặp được Hà Diệc Kính, Thành Anh sẽ cố ý tránh đi, nếu có câu hỏi không hiểu, cô cũng không hề tìm Hà Diệc Kính hỏi mà sẽ trực tiếp hỏi giáo viên.
Thậm chí cô còn bịa ra một lý do năn nỉ giáo viên chủ nhiệm thay đổi chỗ ngồi của mình.
Cô thực sự sợ Ngụy Yến Xuyên sẽ kéo cô làm loại chuyện đó.
Hà Diệc Kính tự nhiên có thể cảm nhận được sự cố tình xa cách của cô, làm Thành Anh vui mừng nhất chính là cậu ấy không hỏi tại sao, phối hợp sự xa cách của cô, cậu ấy ngày càng ít chủ động đến gần cô hơn.
Chỉ có một lần đi ngang qua chỗ Thành Anh ngồi, giúp cô nhặt tập vở rơi dưới đất lên.
Không những thế, cậu ấy còn phủi bụi trên vở nháp.
Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, nhẹ nhàng mà đặt lên bàn cô.
Sau đó cái gì cũng không nói mà rời đi.
Thành Anh sững sờ ngồi tại chỗ, một lúc lâu quên nói lời cảm ơn.
Cô nhìn chằm chằm vào cuốn vở nháp một lúc.
Nhưng cuộc sống không cho cô thời gian để bộc lộ cảm xúc, khi cô đang chăm chỉ học bài để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ thì Ngụy Yến Xuyên lại gọi cô ra ngoài lần thứ hai.