Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 11

Một mặt lao nhanh xuống địa ngục, một mặt tự trách hành vi vô liêm sỉ của mình.

Cô thừa nhận, cô yêu không đủ thẳng thắn, hận không đủ dứt khoát.

Thậm chí giống một bãi nước, đến đâu cũng không có vấn đề.

Những suy nghĩ không rõ ràng này, chỉ có một người có thể nói ra vào đêm khuya.

Bởi vì nếu có người đứng ra nói cho cô như vậy là không thể.

Một chút can đảm cô cũng sẽ không có.

*

Tới nơi đã được hẹn trước, Thành Anh làm theo yêu cầu của Ngụy Yến Xuyên, đó là bên trong không mặc gì, gõ vang lên cửa phòng.

Ước chừng đợi khoảng hai phút, Ngụy Yến Xuyên mới mở cửa cho cô.

Câu đầu tiên khi mở cửa, anh hỏi cô: “Nhìn thấy yêu cầu rồi?”

Thành Anh gật đầu.

Ngụy Yến Xuyên: “Kiểm tra một chút.”

Thành Anh ngây ngẩn cả người, ngón tay không tự chủ bấu vào nhau, bên ngoài cô chỉ mặc một cái áo khoác, đồ lót cũng không mặc.

“Ở… Nơi này sao?”

Ngụy Yến Xuyên đứng yên không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, ý tứ rất rõ ràng.

Thành Anh nhìn quanh hành lang, không biết có người nhìn thấy hay không, nhưng mà ngàn vạn lần đừng có người qua đây.

Cô cắn cắn môi, thấp giọng hỏi nói: “Có thể đi vào rồi nói tiếp không……”

Ngụy Yến Xuyên dần dần có chút không kiên nhẫn: “Đó chính là không làm theo yêu cầu của tôi đã đến.”

“Không phải.” Thành Anh đã gấp đến mức đổ mồ hôi, cô không thể ở bên ngoài cởi sạch quần áo được. Trước mắt Ngụy Yến Xuyên sắp đóng cửa, cô cầm lấy một bàn tay của anh sờ lên ngực của mình.

Nơi đó ấm áp, mềm mại, dưới bầu ngực là nhịp tim đang đập, cô bị cảm giác xấu hổ bao trùm. Thành Anh cảm thấy giờ phút này mình không khác gì một da^ʍ phụ.

Ngụy Yến Xuyên kẹp chặt hai ngón tay lại, trên nhũ hoa cô gảy gảy hai cái. Cả quá trình Thành Anh không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Anh biết Thành Anh ở đây nhiều hơn một giây thì cảm giác dày vò nhiều hơn một chút, nhưng anh không muốn nhanh như vậy đã buông tha cho cô.

Bên dưới ... bên dưới tất nhiên là không mặc gì.

Thành Anh thật sự rất hối hận, cô không hiểu tại sao mình lại đứng ở đây, tại sao lại phải chấp nhận sỉ nhục khiến người ta khó chịu này.

Có thể dừng lại được không.

Ngụy Yến Xuyên thấy cô không có phản ứng, vân vê đầṳ ѵú cô rồi kéo xoay hai vòng, vô cùng hứng thú mà chờ phản ứng tiếp theo của cô, còn không quên mỉa mai cô: "Sao thế, không muốn à, không muốn thì thôi, hay là tìm được nhà khác rồi à, có đúng không?"

Thành Anh không hiểu, môi khẽ run, sau đó nhỏ giọng lên tiếng phản bác: "Không có... vẫn ở đây ..."

"Chờ anh" Hai chữ này trước sau đều không thể thốt thành lời, lời như này cô không thể nói ra được.

Hôm nay dừng ở đây thôi, cô đã dùng hết sức để đánh cược rồi, một ăn cả ngã về không.

Ngụy Yến Xuyên cười lạnh: "Vẫn luôn cái gì, vẫn ở đây tìm người? Muốn tìm thì cũng đừng tìm cái thằng chở em về bằng xe đạp chứ, nó có khả năng trả nợ cho mẹ em à?"

Mỉa mai châm chọc làm sao.

Khóe mắt Thành Anh dâng trào một giọt lệ, chóp mũi ửng đỏ, không rõ là do chua xót hay do gió lạnh thổi tới.

Cô không dễ chịu.

Nhưng Ngụy Yến Xuyên cũng nhắc nhở cô, nếu không phải vì tiền, cô sẽ chẳng trở thành như vậy.

Thành Anh vô thức nắm chặt tay Ngụy Yến Xuyên.

Ngụy Yến Xuyên không nhận ra điểm này, anh rút tay về, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, nhàn nhạt nói: "Tôi nói trước cho em hay, phụ nữ bị người khác chơi qua, tôi không cần."

Không khí trong nháy mắt như lắng đọng.

Thành Anh khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Ngụy Yến Xuyên.

Rõ ràng là không thể nào có chuyện đó, tại sao Ngụy Yến lại bóp méo sự thật.

Không phải mọi thứ mà anh thấy đều giống như trong tưởng tượng của anh.

Giữa cô và Hà Diệc Kính không có chuyện gì xảy ra cả.

Thành Anh cảm thấy hô hấp trong l*иg ngực càng lúc càng khó khăn, đến lúc này cô không còn có thể nhịn nổi nữa mà òa khóc lên, nhưng cô chẳng thể đánh ai mắng ai, chỉ có thể lóng ngóng tay chân mà rơi nước mắt.

"Anh thật quá đáng… em, em..." Thành Anh vừa nói vừa khóc, dáng vẻ tức tối như bị ai đó ức hϊếp.

"Em chưa từng làm... loại chuyện đó ..."

Lời giải thích không có chút thuyết phục nào.

Tiếng khóc càng khiến tâm trạng Ngụy Yến Xuyên bực bội, anh trầm giọng, lên giọng uy nghiêm không cho kháng cự: "Nín."

Thành Anh ngưng vài giây ngắn ngủi, sau đó càng khóc dữ hơn.

Cô nhịn không được.

Ngụy Yến Xuyên ghét nhất phụ nữ khóc lóc, thứ hai phụ nữ không nghe lời.

Hay rồi, lần này Thành Anh cái gì cũng làm.