Lại đi qua mười phút sau, Sắt Lôi Á luôn đi dọc theo đường nhỏ rốt cục đi đến vị trí đội xe bị tập kích, xuyên thấu qua khe hở rừng rậm, nàng nhìn thấy số lượng xe ngựa lộng lẫy trên đường nhỏ.
Phía trên kia có tài bảo, đồ ăn, trang bị, đều là vật tư cần thiết để mình phát triển.
Bên cạnh đội xe còn chồng chất thi thể binh sĩ vương quốc Áo Thác, trên người họ có áo giáp và kiếm có thể dùng để trang bị xương khô, mà thi thể của họ còn có thể cung cấp máu tươi kết tinh cho mình và chế tạo chiến sĩ xương khô, những đồ vật này chính là mục đích truy kích của nàng.
Tuy nói những lính đánh thuê kia có khả năng sẽ mang đi một phần vật tư, nhưng có một bảo vật tuyệt mật mà bọn hắn không thể tìm được, chỉ có một mình nàng biết bảo vật đó giấu ở đâu.
Nhưng ngay tại lúc Sắt Lôi Á chuẩn bị tiếp tục tiến lên, dị tượng phát sinh.
Xèo!
Bùm!
Một tín hiệu bay lên bầu trời, nhìn một mảnh ánh sáng màu đỏ, Sắt Lôi Á để lũ xương khô đi theo lập tức ẩn giấu đi.
Ẩn nấp ở trong rừng rậm, Sắt Lôi Á xa xa nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên lính đánh thuê quần áo lam lũ đang cầm một rương tài bảo trong đội xe lấy ra chất ở trên xe ngựa.
Vậy mà là đám lính đánh thuê kia, bọn hắn còn chưa đi?
Thấy vậy, trong lòng Sắt Lôi Á sinh ra một nghi ngờ.
Theo lý mà nói, đám gia hỏa này sau khi cắt đội xe hẳn là cầm đồ vật chạy nhanh rồi mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ từ tốn, tựa hồ hoàn toàn không sợ đế quốc Ngả Thụy Lạp phái thêm quân đội tới đây.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cường đạo lớn gan như vậy, đoạt đồ vật rồi còn phải thu dọn xong mới chạy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tín hiệu vừa rồi là ý gì?"
Sắt Lôi Á suy nghĩ, mà kết hợp đủ loại hành vi kỳ lạ này, một suy đoán lớn mật xuất hiện trong lòng của nàng.
Dám ở bên trong lãnh thổ đế quốc Ngả Thụy Lạp đến gϊếŧ đội xe hòa thân của vương quốc Áo Thác, hoặc đám gia hỏa là một đám ngu ngốc, hoặc là bị người khác sai khiến.
Cái trước có thể bài trừ, cái sau thì còn có một chút căn cứ.
Bởi vì giặc cướp sau khi cướp đội xe đều sẽ ưu tiên lấy đi tài bảo, mà họ thì không, họ còn muốn tiếp tục truy kích nhị hoàng nữ của vương quốc Áo Thác đang đào tẩu, còn phải dùng chiếc nhẫn tinh thần gì đó khống chế nàng.
Rắc rối như thế, chẳng lẽ bọn hắn không sợ quân đội Ngả Thụy Lạp tìm được nơi này sao?
Có lẽ bọn hắn thật sự không sợ, bởi vì đối phương rất có khả năng chính là do đảng chủ chiến của đế quốc Ngả Thụy Lạp thuê tới.
Vì ngăn cản hòa thân, bọn hắn muốn ra tay từ chỗ nhị hoàng nữ Sắt Lôi Á, khống chế nàng hoặc là gϊếŧ chết nàng, dùng chuyện này tiếp tục chiến tranh tất thắng với vương quốc Áo Thác.
Đương nhiên, đây chỉ vẻn vẹn là suy đoán của Sắt Lôi Á, tình huống chân thực còn cần nàng đi kiểm chứng.
Về phần làm sao kiểm chứng.
Bắt một người sống đến hỏi một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao.
Nghĩ đến đây, Sắt Lôi Á nhìn về phía đội xe, có thể thấy được kẻ địch có mười lăm người, mà dưới tay nàng có bảy tên xương khô, bản thể của dựa vào kỹ thuật ám sát đối phó mấy tên lính đánh thuê không có vấn đề, mà chiến sĩ hài cốt càng có thể hành hạ đám lính đánh thuê này đến chết.
Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, lựa chọn cuối cùng của Sắt Lôi Á là
Mẹ nó, đánh! Cũng không phải chưa từng đánh ai!
Có đội xe vật tư cộng thêm những thi thể kia, đủ cho mình thành lập một tiểu đội vong linh quy mô nhỏ, mà đó chính là vốn liếng để mình đặt chân ở thế giới này.
Sau khi đã xác định, Sắt Lôi Á để mắt tới mấy tên lính đánh thuê canh gác trong rừng.
Con mắt đảo quanh, trong lòng Sắt Lôi Á sinh ra một kế, mặc dù đột kích chính diện cũng có thể đánh đến, nhưng thân là một sát thủ, có thể lẻn vào ám sát sao phải cứng rắn làm gì, với lại mình cũng muốn biết vì sao bọn hắn phải chặn gϊếŧ đội xe của vương quốc Áo Thác.
"Các ngươi ở chỗ này, không có mệnh lệnh của ta không được phép đi ra!"
Sau khi Sắt Lôi Á truyền đạt mệnh lệnh, chiến sĩ hài cốt tên là Tiểu Hắc đáp ứng một tiếng.
"Vâng, Nữ Vương bệ hạ!"
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng bại lộ."
Tiểu Hắc gật gật đầu, trí thông minh hơi tăng lên khiến nó hiểu, Nữ Vương của bọn nó lại phải chơi trò đi lén lút bí mật kia.
"Cầm vũ khí đã lấy được, đợi ở đây không cho phép cử động!"
Sợ những tên xương khô không có trí thông minh này phá hủy chuyện tốt của mình, Sắt Lôi Á lại dặn dò một lần nữa
Sau đó lũ xương khô đồng loạt gật đầu, này mới khiến Sắt Lôi Á yên tâm.
Nói nhiều như vậy cũng không phải nàng dông dài, dù sao trí thông minh của một đám xương khô này là một vấn đề, muốn khống chế tốt bọn chúng cần hao tâm tổn trí lại phí sức nữa.
Hệ thống: “Nhóm chiến sĩ vong linh không phải khống chế dựa vào ngôn ngữ của nhân loại, ký chủ chỉ cần phải thành lập tâm tinh câu thông với bọn hắn là được.
Lúc này hệ thống lại hiện ra, nghe vậy Sắt Lôi Á sửng sốt.
"Tâm linh câu thông?"
Hệ thống: “Phải chăng muốn khởi động tâm linh câu thông?”
"Nói nhảm, làm đi."
Hệ thống: “Khởi động xong.”
Âm thanh của hệ thống rơi xuống, sau đó trước mắt Sắt Lôi Á mơ hồ một cái, nàng liền tiến nhập vào một loại trạng thái rất kỳ diệu.
Trong trạng thái này, nàng có thể cảm ứng mỗi một xương khô tồn tại, đồng thời có thể truyền lệnh trực tiếp vào trong tinh thần của họ.
Nhấc tay!
Sắt Lôi Á truyền đạt mệnh lệnh, thế nhưng nàng không nói ra.
Sau đó một màn ngạc nhiên phát sinh, tên cung thủ xương khô được truyền đạt mệnh lệnh vậy mà giơ tay lên thật.
"Không tệ, thật thuận tiện."
Sắt Lôi Á vui vẻ cười, như vậy liền không sợ bọn chúng nghe không hiểu mệnh lệnh của mình.
Nhưng tưởng tượng đến năng lực này mà hệ thống không sớm nói rõ, Sắt Lôi Á trợn nhìn hệ thống bất lương kia một chút, nàng há mồm muốn chửi bậy, nhưng nghĩ lại, cùng cái hệ thống thiểu năng trí tuệ nói cũng vô dụng.
"Quên đi, lần sau có chuyện này nhớ nói sớm một chút cho ta, ngươi bớt lo ta cũng bớt lo."
Hệ thống: Ý kiến giữ lại, chờ đợi thương nghị.
"Được, ngươi từ từ thương nghị đi, ta lười quản ngươi."
Nói xong câu này u, Sắt Lôi Á truyền lệnh cho cho đám xương khô ngồi ch ờ tại chỗ, tiếp theo xương khô quả nhiên bất động núp trong bụi cỏ.
"Hoàn mỹ, vậy các ngươi chờ lấy, ta đi qua điều tra trước."
Dứt lời, Sắt Lôi Á quơ lấy một thanh đoản đao nhặt được trên thi thể, mượn cây cối bụi cỏ yểm hộ, nàng lặng lẽ đi về hai người ở ngoài đội xe.
Tất tất tác tác.
Một âm thanh bụi cỏ lắc lư truyền đến.
"Ai!"
Cảm giác có vật gì đó tồn tại, hai người cầm đao kiếm trong tay nhìn về phía bụi cỏ trước người bọn hắn không xa, mà bởi vì nơi này là Hủ Hóa Lâm, thường xuyên có ma vật xuất hiện, cho nên tinh thần hai người căng cứng, không dám có một tia khinh thường.
Mà thừa dịp hai người quay đầu, Sắt Lôi Á đã quơ lấy một viên đá lớn bằng bàn tay trên mặt đất ném về một người trong đó.
Bành!
Người kia bị nện ngã xuống mặt đất, mà lần này nện đến ngu ngơ.
Một người khác thấy thế lập tức phản ứng, hắn quả quyết nhìn về phía sau lưng, không ngờ một thanh đoản đao đã kề đến trên cổ của hắn.
Phốc!
Một đao ngang yết hầu, máu tươi dâng trào ra, mà bởi vì máu tươi tràn vào khí quản, cho nên người kia không có cơ hội gọi, hắn bưng bít yết hầu ngã xuống.
Thấy vậy, Sắt Lôi Á đỡ thân thể của hắn, từ từ đem đến trên cây, như vậy từ trạm gác khác nhìn qua cũng sẽ không phát hiện cái gì khác thường.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát, mượn nhờ cây cối che chắn, Sắt Lôi Á trực tiếp cưỡi lên trên thân người bị ngã kia, sau đó nắm quyền trước chuẩn bị tốt vải vóc che miệng người kia.