Nếu Sủng Thiếp Muốn Chạy Trốn

Chương 21:

Vân Đại đương nhiên không có nhu nhược đáng thương như lời Khương Yên nói.

Nàng không chỉ không có đáng thương, hôm nay được người trong lòng viết cho một bài thơ càng giống được tiêm máu gà, nụ cười trên mặt khó kiềm chế nổi.

Thúy Thúy gần như đã vò khăn tay đến mức nhàu nát, hận Khương Yên giảo hoạt một mặt cố ý đi lấy lòng Gia, mặt khác không biết cố tình dùng cách gì làm cho di nương nhà mình mặt mày hớn hở vui mừng như vậy.

Bây giờ Vân Đại hí hửng, Thúy Thúy không biết nói gì mới tốt.

Vân Đại sớm tắm rửa lên giường đi ngủ, giơ tờ giấy kia ra nhìn nụ cười vui mừng cũng chưa từng tắt.

Nàng nhìn cành ngạo mai tinh tế trên nền tuyết trắng, trong lòng lặp lại vài câu thơ, đúng là thích ý vô cùng.

Phía sau có tiếng bước chân đến gần.

Lúc đầu Vân Đại còn tưởng là Thúy Thúy.

Nhưng Thúy Thúy vào phòng nhưng không ồn ào hỏi nàng đang làm gì thì có hơi kỳ quái, nàng ngước mắt liếc nhìn một cái, nhìn người đứng trước mặt nàng suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Ý cười trên mặt Vân Đại bị vẻ mặt kinh hoảng dần dần thay thế.

Nàng chậm rì rì ngồi dậy, nhìn sắc mặt Diệp Thanh Tuyển, con ngươi theo bản năng lộ ra thần sắc e sợ.

Diệp Thanh Tuyển liền thấy trên trán nàng viết hai chữ “Sợ hãi.” rõ to.

Hắn biết được mình giáo huấn nàng, nàng tất nhiên sẽ giận mình một thời gian.

Nhưng hắn không biết, nàng bây giờ thấy hắn giống như chuột nhìn thấy mèo, kém chút chưa run bần bật lên thôi.

Trên thực tế hai bàn tay bị đánh ngày ấy đã sợ đến mức run bần bật lên rồi, chỉ là hắn xem như không thấy, ngoan tâm một hai phải cho nàng bị giáo huấn một lần.

“Chàng chàng sao lại đến đây.”

Vân Đại thật cẩn thận mà nhìn hắn, hai tay đem dấu ra phía sau.

Diệp Thanh Tuyển trầm mặt đánh giá nàng, một lát nói: “Lấy ra đây.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đại hơi trắng bệch, chớp mắt chần chờ một chút, cũng không dám để hắn lập lại lần hai, lập tức dâng tờ giấy kia lên.

Diệp Thanh Tuyển duỗi tay nhận lấy tờ giấy, chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra đây là chữ viết của Minh Hòe Tự.

Hắn nói sao nàng vui vẻ như vậy.

Hắn đối với nàng đã đủ khoan dung độ lượng.

Trong tiệc tối hôm đó nàng tưởng hắn không thấy sao, nàng liếc mắt nhìn Minh Hòe Tự ít nhất ba lần, hắn cũng không so đo cùng nàng, không nghĩ rằng bây giờ nàng sợ hắn thành dáng vẻ này, lại vì một nam nhân khác viết cho vài câu thơ mà nàng đã cười vui vẻ như vậy.

Hắn vốn mang theo một phần hảo tâm đến trấn an nàng.

Bây giờ.

“Đây là cái gì?” Hắn rũ mắt hỏi.

Nói dối cũng tốt, nói thật cũng tốt, chỉ cần nàng cho hắn một lý do chính đáng, hắn cũng sẽ không so đo với nàng.

Nhưng Vân Đại hiển nhiên không biết rõ tính tình hắn, chỉ là ngập ngừng một lúc lâu, bộ dáng chột dạ không thể thốt ra lời nào.

Diệp Thanh Tuyển trầm tĩnh nhìn khuôn mặt yếu ớt kia đem tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay, trên đất rời đầy những vụn giấy nhỏ.

Vân Đại theo bản năng muốn che chở tờ giấy kia, chỉ là chờ nàng vội vàng chạy đến, trên tay hắn cái gì cũng không còn.

Diệp Thanh Tuyển mắt lạnh liếc nàng nói: “Nàng chẳng lẽ không rõ bốn chữ tuân thủ nữ tắc viết như thế nào?”

Vân Đại chợt nghe được lời này, trên mặt có chút nóng lên.

Nàng đối với Minh công tử cũng không phải là tình yêu nam nữ, nhưng nàng lại đối với vật mà nam tử đó tặng vui mừng hớn hở như vậy là không đúng.

Mà khi nàng ở cạnh Khương Yên ngày đó rõ ràng nghe được hắn không phải nói như vậy.

Hắn rõ ràng một chút cũng không ngại thϊếp thất của mình sẽ thích nam nhân khác, cũng rất vui lòng đem thị thϊếp của mình chắp tay nhường cho người khác.

Hắn hôm nay bỗng nhiên tới đây chất vấn hỏi tội nàng, nàng cũng không dám biện bạch cho mình.

Diệp Thanh Tuyển nhìn lướt qua chân nhỏ lộ ra ngoài chăn của nàng, có chút chấn động. những mảnh vụn còn lại theo khe hở những ngón tay rớt xuống, xoay người rời đi.

Vân Đại cứng người đứng trong chốc lát, hậu tri bất giác đau lòng đem những mảnh giấy rơi đầy đất xếp lại với nhau.

Thơ của Minh công tử viết về Hồ Thanh Thảo huyện Đề Long Dương biến thành một đống mảnh nhỏ, chỉ còn lại một mảnh hắn vẽ cành mai còn nguyên vẹn.

Vân Đại chịu đựng chua xót trong lòng, đánh giá những mảnh nhỏ trên mặt đất, trong lòng thật sự ảo não.

“Di nương chớ có hận Gia.” Nàng ta sợ Vân Đại thêm chuyện này mà sinh ra thành kiến với Gia, ngược lại đối với Vân Đại sẽ không tốt.

Vân Đại thấp giọng nói: “Ta làm sao dám hận hắn.”

Hắn là chủ nhân Diệp gia, mặc dù hắn bằng lòng không biết vì lí do gì để thị thϊếp mình đi theo những nam nhân khác, lại chỉ hà khắc mỗi mình nàng, chỉ cần hắn vui là được, nàng vốn không thể đem vị trí của mình đánh đồng ngang hàng cùng những người khác.

Thúy Thúy đánh giá vẻ mặt của nàng, thấp giọng nói: “Dù sao di nương cũng là chủ tử của nô tỳ, mạo muội nói ra những lời này mong di nương có thể suy nghĩ chu đáo hơn, kỳ thật lần trước di nương bị Gia giáo huấn nô tỳ đau lòng nhưng cũng có chút tán thành, tuổi di nương cũng không lớn, nếu không có nô tỳ bên cạnh còn không biết bị yêu ma quỷ quái mê hoặc đến nhường nào.”

“Di nương có từng nghĩ lại tại sao Gia một hai phải phạt di nương không, nếu Gia tức giận chỉ cần bán di nương, hoặc Gia phạt di nương quỳ cả đêm giống như trừng phạt Thanh Phỉ là được, nhưng Gia cố tình chỉ gọi người tới đánh lòng bàn tay của di nương.” Thúy Thúy nói.

Vân Đại không đáp lại.

“Nghĩ đến Gia đem di nương coi như tiểu hài tử không hiểu chuyện mà giáo huấn, không muốn di nương làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

Giọng nói Thúy Thúy êm ái mà nhẹ nhàng, trong lúc lơ đãng âm thầm đi vào lòng của Vân Đại.

Cách trời sáng còn sớm, Diệp Thanh Tuyển tinh thần khấn khởi luyện xong một bộ kiếm pháp, liền gọi nha hoàn lại châm trà cho hắn.

Nha hoàn kia vẫn đứng một bên dư quang luôn dừng trên người hắn, chính mắt đợi hắn cầm ly trà lên mới yên lặng lui xuống.

Diệp Thanh Tuyển chờ nha hoàn kia biến mất ở chỗ ngã rẽ, đem ly trà còn đầy đặt lại trên bàn.

“Nha hoàn kia mấy ngày nay tiếp xúc cùng người nào?” Giọng nói lãnh đạm của Diệp Thanh Tuyển hỏi.

Thanh Y nói: “Nha hoàn kia có gặp người thân cận bên cạnh tri phủ Mộ Châu Tưởng Bình Tri, dược vật này thuộc hạ có đưa cho đại phu xem qua, nó làm cho thân thể người uống phải sẽ suy yếu trong thời gian dài.”

“Tường Bình Tri kia là cháu trai của Khương quý phi, sợ là không biết hắn từ chỗ nào biết được cái gì đó, nên sinh long nghi ngờ muốn dò hỏi vài điều.”

Diệp Thanh Tuyển hỏi: “Dược này phải uống mấy ngày.”

Thanh Y nghĩ nghĩ nói: “Chừng năm đến sáu ngày.”

Phân lượng đủ để gϊếŧ một con trâu.

Qua vài ngày bỗng nhiên truyền đến tin tức Diệp Thanh Tuyển bị bệnh, mà bệnh này còn không hề nhẹ.

Nghe nói là bị phong hàn, so với phong hàn dường như nghiêm trọng hơn, tóm lại từ xưa đến giờ hắn chưa bị bệnh nặng lần nào, nay bệnh đến như núi lỡ, làm người trong phủ sợ hãi.

Những phụ nhân xung quanh cũng bàn tán xôn xao: “Ngươi nhìn xem người nghèo như chúng ta năm ba hôm bị bệnh vặt vãnh một hồi thì không sao nhiều lần sinh bệnh thành quen, người phú quý bệnh có một lần cũng làm nên chuyện lớn nha.”

Khương Yên nghe được tin tức này là lúc ở chung một chỗ với Vân Đại .

“Tỷ nói là, nam nhân kỳ thật đều giống nhau, chỉ cần muội đối tốt với hắn, hắn sẽ thõa mãn, đặc biệt là Gia nhà chúng ta, Gia cũng không phải là loại người luyến tiếc nữ nhân, nếu hậu viện có người yêu cầu gì, chỉ cần Gia tâm tình tốt, chàng cũng vui vẻ đáp ứng.

Muội nhân cơ hội lần này hầu hạ gia thật vui vẻ, sau đó đừng nói ở cùng Minh công tử, cho dù muội muốn trăng trên trời chàng cũng tình nguyện hái xuống cho muội.”

Vân Đại nghiễm nhiên không có ý nghĩ này, có chút lo lắng bất an nói: “Muội lần trước bị bệnh, có thể hay không là do muội lây bệnh cho Gia.”

Cẩn thận ngẫm lại, buổi tối hôm đó hắn tới chỗ của nàng, trở về liền lập tức ngã bệnh.

Khương Yên nói: “Đó không phải là chuyện tốt sao.”

Nàng nói như vậy Vân Đại càng thêm áy náy, đơn giản không nói đến đề tài này nữa, ngay sau đó nói: “Bây giờ hậu viện vì công bằng chúng ta là thϊếp nên thay phiên đến hầu hạ chiếu cố Gia, nên làm như thế nào chính muội ngẫm lại đi.”

Vân Đại không có đồng ý với nàng ta.

Chờ đến ngày Vân Đại đến thăm Diệp Thanh Tuyển, hắn quả thực suy yếu nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, không có chút tinh thần giống như xưa.

Vân Đại thấy hai mắt hắn nhắm chặt, bộ dáng có chút đáng thương, trong đầu vẫn luôn nhớ đến bộ dáng hung hăng của hắn bỗng nhiên tan biến không còn.

Nàng đem khăn vắt khô lau mặt cho hắn, bỗng dưng bị cầm tay lại.

Vân Đại thấy hắn bỗng nhiên tỉnh lại, mở to mắt nhìn nàng, giống như mới vừa rồi hắn chỉ là đang chợp mắt.

“Nàng tới đây làm gì.” Diệp Thanh Tuyển nhìn thấy nàng, lạnh lùng nói.

Giọng nói Vân Đại tựa như muỗi kêu: “Thϊếp thân là thϊếp thất của chàng, nên làm hết bổn phận mới đúng, buổi tối hôm đó ta lây bệnh cho chàng, chàng sinh bệnh hơn phân nửa cùng thϊếp có quan hệ.”

Diệp Thanh Tuyển đánh giá bộ dáng tự trách của nàng, trong lòng lại yên lặng bỏ thêm câu đúng là tiểu ngốc tử không có mắt nhìn.

Người khác nếu biết được bệnh này có thể lây bệnh cho mình, sợ là hận không thể tránh hắn thật xa, nàng lại ngược lại, chính mình chạy tới đây còn ôm sát trên người hắn.

“Nàng hận ta nhiều việc như vậy, hôm nay ta ngã bệnh, mong nàng hạ thủ lưu tình.”

Hắn nói như vậy, hiển nhiên cũng không tính phủ nhận việc bị Vân Đại lây bệnh cho hắn.

Vân Đại có chút ngượng ngùng, vẫn cẩn thận lau mặt cho hắn, thấy hắn không có cự tuyệt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Đợi đến trưa, Diệp Thanh Tuyển liền khoác áo ngoài lên, hạ nhân sớm đem thuốc đến đặt trên bàn, thuốc đã hoàn toàn nguội lạnh, hắn bưng thuốc đến cạnh cửa sổ định đem hắt ra ngoài, bỗng nhiên có người gọi lại.

“Chàng làm gì vậy.”

Vân Đại vội đến bên cạnh hắn, đem thân thể nhỏ nhắn chen giữa hắn cùng khe cửa sổ, tựa như nhìn thấu ý định của hắn, còn không biết tự lượng sức mà đi ngắn cản.

“Thuốc này dù như thế nào chàng cũng phải uống.”

Con người Diệp Thanh Tuyển mị mị, rũ mắt đánh giá nàng: “Nàng nói cái gì?”

Lá gan nàng bao lớn dám đi quản chuyện của hắn.

Vân Đại lại có chút sợ hãi, suy nghĩ một chút hắn mới vừa rồi cam chịu là nàng lây bệnh cho hắn, tóm lại nàng phải có trách nhiệm với hắn.

“Nếu không uống thuốc, sau này sợ sẽ lưu lại di chứng, đầu óc sẽ trở nên không thông minh.” Vân Đại ôn tồn khuyên hắn.

Diệp Thanh Tuyển thầm nghĩ chỉ số thông minh của hắn có giảm xuống mười lần, cũng còn thông minh hơn nàng.

“Chàng có phải hay không sợ đắng nha.” Vân Đại nhịn không được mà phỏng đoán.

Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển lóe lóe không nói.

Vân Đại lại thử từ trong ngực lấy ra một bao mức hoa quả trái cây đến.

Diệp Thanh Tuyển cười lạnh một tiếng, đem chén thuốc kia một hơi cạn sạch.

“Sợ đắng nàng sợ đến rối loạn tâm thần đi.”

Hắn đem thuốc một hơi uống xong, sắc mặt cũng có chút âm u.

Vân Đại đứng yên một chỗ, cảm thấy giống như mình phát hiện thêm một bí mật của hắn nha.

Thì ra hắn sợ đắng nha.

“Chủ tử, người của Tưởng phủ tới.”

Diệp Thanh Tuyển xoay người sang chỗ khác, thấy Thanh Phỉ tiến vào truyền lời: “Là quản sự trong phủ Tưởng đại nhân Tri phủ Mộ Châu.”

Diệp Thanh Tuyển quét mắt liếc Vân Đại một cái, liền rời khỏi phòng.

Phòng khách người đến là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, nam tử mặc một kiện y phục bằng gấm màu nâu, trong tay cầm chút lễ vật chào hỏi.

Hắn trong lòng đang nghĩ tới việc Tưởng Bình Tri phân phó, liền nhìn thấy gia chủ Diệp gia được Thanh Phỉ dìu ra tới.

“Công tử hiện đang mang bệnh trong người, nô tài vốn không nên đến quấy rầy, chỉ là lão gia có điều phân phó, đem chút lễ vật đưa đến, khi nào thân thể công tử tốt hơn, lão gia sẽ tự mình đến phái phỏng.” nam tử trung niên nói.

Diệp Thanh Tuyển vội đứng dậy bái tạ, lại bị hắn đưa tay ngăn lại: “Công tử khách khí, nô tài bất quá chỉ là quản sự nho nhỏ trong Tưởng phủ, chịu không nổi đại lễ của công tử.”

Hắn bắt lấy cổ tay Diệp Thanh Tuyển, gần như chớp mắt liền buông ra, dường như đã có đáp án, ở lại hàn nguyên vài câu, lúc này mới rời đi.

Diệp Thanh Tuyển thấy hắn đi rồi,lập tức thu liễm hơi thở gầy yếu quanh thân, nhưng vẫn có chút tái nhợt.

Nha hoàn lập tức tới châm trà, hắn đem ánh mắt dừng ở ngón tay được sơn tỉ mỉ của nàng ta, nhẹ nhàng khen: “Ngươi có đôi tay trời sinh cực kỳ đẹp.”

Nha hoàn run run một chút, một chút nước trà trong ly bắn ra ngoài.

“Nô tỳ không dám nhận.” Nha hoàn ngẩn đầu, nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường.

Nàng ta đúng là nha hoàn được Tưởng Bình Tri phái tới dò la tin tức.

Diệp Thanh Tuyển nói: “Ngươi tên là gì năm nay bao nhiêu tuổi.”

Nha hoàn rụt rè nói: “Nô tỳ kêu Mai Nhiễm, năm nay mười bảy tuổi.”

Diệp Thanh Tuyển cười cười: “Ngươi nhìn cũng thanh tú lại hiểu lễ nghĩa, làm nha hoàn có chút đáng tiếc.”

Gương mặt Mai Nhiễm ửng đỏ, không nghĩ đến đối phương coi trọng vẻ bề ngoài của nàng ta.

Hắn ám chỉ một cách rõ ràng như vậy.

Mai Nhiễm đem chung trà dâng lên, giả vờ không cẩn thận đυ.ng phải ngón tay của đối phương.

Thanh Phỉ bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, Mai Nhiễm bỗng dưng rút tay lại, thẹn thùng chạy ra ngoài.

Diệp Thanh Tuyển ngước mắt nhìn về phía Thanh Phỉ.

Thanh Phỉ nói: “Gia mới vừa rồi có uống thuốc, bên trong có thuốc an thần, Gia nên lập tức tự mình về nằm nghỉ, nếu chần chừ thêm lúc nữa lại phiền người khác nâng về.”