Nếu Sủng Thiếp Muốn Chạy Trốn

Chương 11:

Chủ tử có tâm tư gì, người khác có thể không suy đoán được, nhưng Thanh Y lại có thể nhất thanh nhị sở nhất.

Như Thanh Phỉ phỏng đoán, vẻ ngoài lương thiện vô hại của chủ tử chỉ là ngụy trang.

Gia có thể để cho Vân Đại tiếp cận hắn, chỉ là dụng tâm kính đáo thuận thế để bên cạnh thôi.

Chờ đến khi người phía sau Thanh Phỉ thật tâm muốn tính kế, tiểu cô nương thế nhưng ngây ngốc mà phối hợp, phản phất trời sinh là mồi thơm để câu cá.

Chỉ là câu được cá, mồi thơm cũng không còn.

Nhưng hôm nay…

Thanh Y nhìn lướt qua Thanh Phỉ vẫn chưa tỉnh ngộ, mình là mồi câu nhưng lại không biết thì thôi, sợ muốn câu cá nhưng lại quên mất thân phận mình là gì.

Liên tiếp mấy ngày, nha hoàn hầu hạ trong phủ không nhịn được nhỏ giọng nghị luận tân di nương thất sủng.

Thúy Thúy trở lại, thấy Vân Đại ngồi trên giường bộ dáng ngốc lăng, lập tức có chút lo lắng.

“Di nương làm sao vậy?” Thúy Thúy cho rằng nàng không được sủng ái nữa nên thương tâm quá độ.

Vân Đại kéo chăn mỏng, thấp giọng nói: “Ta mơ thấy một nhà thẩm thẩm nhớ ta khóc lóc đi khắp nơi tìm ta….”

Thúy Thúy nhẹ nhàng thở ra, thế là vuốt những sợ tóc rối trên đầu nàng nói: “Mơ đều ngược với hiện thực, di nương không nên xem là thật, rồi tự làm mình sợ hãi.”

Vân Đại cắn cắn môi, có lời muốn nói lại nuốt trở vào.

Sau khi không còn bên cạnh Diệp Thanh Tuyển nữa, những ác mộng ban đầu lại bắt đầu liên tục xuất hiện.

Thật cũng không phải chỉ mơ thấy mỗi hắn…. ví dụ như nàng nhớ thẩm thẩm, liền sẽ mơ thấy thẩm thẩm.

Nhưng trong mộng hoàn cảnh của thẩm thẩm cũng cực kỳ thê thảm….

Vân Đại bỗng nhiên có chút lo lắng cho chuyến đi Giang Nam này của thẩm thẩm.

Chẳng lẽ thẩm thẩm cùng đường tỷ có nổi khổ gì không muốn cho người khác biết, nên mới không thể không rời khỏi Hạnh thôn?

Trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng không dám nghĩ đến, sợ nghĩ nhiều những điều đó lại biến thành sự thật.

“Di nương sao không nghĩ cách vãn hồi sự sủng ái của Gia?”

Thúy Thúy bỗng nhiên nhắc đến Diệp Thanh Tuyển, đầu vai Vân Đại hơi co rúm lại, nâng lên đôi mắt ướt đẫm liếc mắt quét về phía Thúy Thúy một cái, lại không nói lời nào.

“Di nương nói cho nô tỳ biết đi, tốt xấu gì nô tỳ cũng có thể cho người cái chủ ý nào đó.”

Thúy Thúy hầu hạ Vân Đại một khoảng thời gian, cũng hiểu Vân Đại là người mềm lòng, huống hồ ngay từ đầu nàng ta đối với Vân Đại là một mảng chân thành, nếu đối phương có việc gì, dù là vỏ trai cũng nên hé lộ đôi điều.

Quả nhiên, chân mày Vân Đại nhăn lại lộ ra biểu tình khó xử, Thúy Thúy năn nỉ một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Ta làm cho chàng chén mỳ trường thọ, chàng…. Chàng không ăn thì thôi, còn mắng ta.”

Thời điểm nàng nói ra những lời này thật sự rất tủi thân.

Để tay lên ngực tự hỏi, Vân Đại trước nay không phải là một cô nương có ý nghĩ xấu xa hại người, hắn ném chén mỳ trước mặt nàng, còn hung dữ bảo nàng lăn đi.

Chỉ là Thúy Thúy nghe xong lời nàng nói, lại giật mình.

“Nhưng… nhưng Diệp phủ từ trước đến nay cũng không có tổ chức tiệc sanh thần a?” Thúy Thúy nói.

Vân Đại ngước mắt trong mắt lộ tia mê mang “Một lần cũng không có sao?”

Thúy Thúy gật gật đầu nói: “Nô tỳ ở trong phủ cũng nhiều năm, ngày sanh thần của Gia là ngày rất kiêng kị…., nghe nói….”

Nàng ta liền thấp giọng nói với Vân Đại: “Nghe nói người trong lòng của Gia đã chết vào ngày này, nên Gia từ đó về sau không có tổ chức sanh thần.”

“A…..” Vân Đại thực sự kinh ngạc.

Loại chuyện này nghe có cảm giác có thút thê mỹ, thì ra hắn lại là người thâm tình như vậy?

“Đúng vậy, cho nên Gia không tổ chức yến tiệc, ngày hôm đó cũng không cao hứng, nếu ai nói ra hai từ sanh thần, làm tâm tình Gia không tốt sẽ bị kéo xuống đánh chết đó.” Vẻ mặt Thúy Thúy king ngạc cảm thán nói: “Di nương làm cho Gia bát mỳ trường thọ mà vẫn còn được sống tốt đên bây giờ, có thể thấy được Gia cực kỳ thích di nương rồi.”

Vân Đại nghe được từ thích trong miệng Thúy Thúy, liền cảm thấy nổi hết da gà.

Nếu như những lời nói của Thúy Thúy đều là sự thật, nàng chẳng phải đã chọc vào miệng vết thương của hắn sao?

Có lẽ ngày đó hắn đang nhớ đến dáng vẻ nữ tử kia nằm trong ngực hắn đã không còn hơi thở, trong lòng hắn đau khổ, nàng lại tặng hắn chén mỳ trường thọ, chẳng khác nào bảo hắn cô đơn một mình sống lâu trăm tuổi, hắn phát hỏa cũng là điều dĩ nhiên?

Vân Đại thở dài, cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Thúy Thúy thấy thần sắc của nàng hòa hoãn, liền nghĩ đến cái gì, cầm phong thư đưa cho nàng nói: “Vừa rồi có một nha hoàn đưa tới, nói là có người ngoài phủ đưa cho di nương.”

Vân Đại đem phong thư xem xong, nhìn thấy tin tức kia, sắc mặt càng thêm âm u.

“Sao vậy?” Thúy Thúy nghi hoặc hỏi.

Vân Đại đem phong thơ vo tròn trong lòng bàn tay, trong lòng càng hận, ngữ khí có chút khổ sở.

“Thẩm thẩm ta đi Giang Nam quả thật là có ẩn tình trong đó, thẩm thẩm không phải bỏ mặc ta không để ý tới.”

Điều nàng lo lắng nhất thế nhưng biến thành sự thật.

Thì ra thâm thẩm nàng bị bệnh hiểm nghèo, vì không muốn liên lụy Vân Đại, không muốn nhiễm bệnh cho người trong thôn, lúc này mới cùng đường tỷ rời khỏi Hạnh thôn, trở về quê quán ở Giang Nam để chữa bệnh.

Trong thư nói, thẩm thẩm không nói với nàng, vì sợ nàng lo lắng.

Nên các nàng tới Giang Nam rồi mới viết thư báo cho nàng.

Trong đó còn nói, thẩm thẩm ngẫu nhiên hôn mê, trong miệng còn luôn gọi tên Vân Đại, rất nhớ nàng, đường tỷ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc này mới nhịn không được viết cho Vân Đại một phong thơ.

“Thì ra thẩm thẩm của di nương đối xử với di nương tốt như vậy, nô tỳ nghe người ta nói không phải con do mình sinh ra đều đem bán cho người khác, nhưng thẩm thẩm lại đem di nương nuôi lớn như vậy, thật là không dễ dàng.”

Vân Đại gật đầu nói: “Ngươi vào trong đem hết bạc của ta ra đây, ngươi có thể nghĩ cách dùng số tiền này giúp ta gửi một bức thư ra ngoài sao?”

Thúy Thúy nói: “Tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là việc này là vốn là việc riêng, đều do quản sự làm giúp, hắn là người đáng tin, trong phủ mặc kệ là hạ nhân hay di nương đều rất tin tưởng hắn.”

Vân Đại gật đầu, đem địa chỉ quê quán của thẩm thẩm nói trước, lại hỏi đối phương có thể gửi không, sau đó Thúy Thúy sẽ báo lại với nàng.

Buổi tối nha hoàn đưa đồ ăn tới, Vân Đại lại không muốn ăn, một miếng cũng không nuốt nổi.

Thúy Thúy thấy đồng tình, di nương thật đáng thương, trấn an nàng nói: “Sợ di nương còn không biết, người gấp gáp trở về, kỳ thật vốn là chuyện tốt.”

Vân Đại vốn uể oải, nghe lời này, cũng nhịn không được sinh ra lòng hiếu kỳ: “Sao lại thành chuyện tốt?”

Thúy Thúy nói: “Di nương không biết, lúc trước có một di nương bị thất sủng, Gia vì đối phương mất một phần ba gia sản đâu.”

Vân Đại giật mình: “Gia cũng thật có tiền.”

Thúy Thúy nâng mi, bất mãn nhìn nàng: “Vấn đề ở đây không phải có tiền hay không, vấn đề là Gia sủng ái di nương kia nha.”

Vân Đại hơi hơi gật đầu, Thúy Thúy mới nói: “Mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ được nâng lên làm chính thất, nhưng Gia lại lấy chút tiền tài ấy tống cổ nàng ta đi rồi.”

Thúy Thúy lấy hơi tiếp tục nói: “Lúc trước di nương còn được sủng ái nô tỳ còn nghĩ di nương có thể hay không bước lên con đường của sủng thϊếp kia, hiện giờ xem ra là nô tỳ suy nghĩ nhiều.”

Nàng ta nhìn biểu tình kinh ngạc của Vân Đại, cười cười nói: “Nghĩ đến di nương có thể sống hết quãng đời còn lại ở Diệp phủ cũng không thành vấn đề.”

Vân Đại phiền muộn nói: “Gia lại là người cổ quái như vậy sao...”

Thúy Thúy nói: “Xác thực là vậy, làm di nương ở đây cũng tốt hơn so với phủ khác. Dựa theo quy củ, chủ tử đối với hậu viện đều đối xử bình đẳng, chưa bao giờ cưới người mới về đem người cũ bỏ vào góc xó sỉn nào đó.

Nhưng phàm là trong viện nào treo đèn trước cửa, buổi tối Gia sẽ nghỉ lại nơi đó, cùng di nương đó dùng bữa tối, viết thơ, nghe một khúc nhạc, lưu lại trong chốc lát, cũng coi như cho di nương đó chút thể diện, mặt khác hạ nhân trong phủ sống không biết tốt hơn nơi khác biết bao nhiêu lần.”

Nghe Thúy Thúy miêu tả như vậy, Vân Đại cảm thấy người ôn nhu săn sóc cùng với người kia không phải cùng một người.

“Nếu có vấn đề gì thì sao?” Vân Đại thấp giọng hỏi.

Thúy Thúy nói: “Nếu thân thể di nương không khỏe, tâm tình không tốt, không treo đèn lên, Gia cũng sẽ không đến quấy rầy, thật sự phá lệ săn sóc, hiện tại Gia rãnh rỗi, theo lý thuyết đêm nay chúng ta phải treo đèn lên, Gia mới tới Trĩ Thủy Uyển của di nương.”

Vân Đại lắc lắc đầu nói: “Vẫn là không nên treo đi...”

Vân Đại nghĩ đến hắn liền cảm thấy e ngại, thầm nghĩ nàng đời này sẽ không treo đèn l*иg đó lên, có phải hay không những việc trong cơn ác mộng kia sẽ không có cơ hội xảy ra?

Việc lúc trước đến những việc xảy ra sau này, trong lòng Vân Đại ẩn ẩn cảm thấy loại khả năng này là cực kỳ bé nhỏ.

Nàng chủ động hồng hạnh xuất tường, “gian phu” còn không phải là hắn? Hắn khi dễ nàng như vậy, nàng nén giận hảo hảo cùng hắn ở chung, còn không phải hắn đột nhiên lật mặt?

Vân Đại tổng cảm thấy đây là vận mệnh an bài, luôn có chút sự việc sẽ xảy ra.

Nếu nàng vẫn luôn ngốc trong phủ, cũng không thể đảm bảo chính mình có thể “Sống hết quảng đời còn lại” như Thúy Thúy nói không.

Có câu nói dao nhỏ không rơi trên người mình thì mình sẽ không biết đau.

Bộ dáng Diệp Thanh Tuyển luôn luôn ôn hòa, tự nhiên Vân Đại không cảm giác được một phần ác ý như người trong mộng kia.

Nhưng buổi tối ngày hôm đó, Vân Đại cảm thấy đây mới chính là bộ mặt thật của hắn, trên người hắn có một loại khí tức làm cho nàng sợ hãi.

Vì giải trừ khốn cảnh của mình, nàng lúc trước chủ động đánh bậy vào “gian phu”, nhưng thiếu chút nữa bị “gian phu” hại chết.

Nàng vốn là người nhát gan, ngay từ đầu đã thất bại, hiện tại tự nhiên cũng không dám làm ra việc lớn gan nào.

Thúy Thúy thấy nàng không nhiệt tình, liền không nói thêm lời nào.

Chờ đến khi trời tối, quản sự ngầm đồng ý, Diệp phủ to như vậy, mấy chỗ đều treo đèn l*иg.

Diệp Thanh Tuyển buông thư, Thanh Phỉ lại tiến vào khuyên nhủ: “Người nên đi nhìn xem các di nương.”

Diệp Thanh Tuyển hỏi: “Nên đi xem ai?”

Thanh Phỉ đánh giá sắc mặt hắn nói: “Vốn là nên đến Trĩ Thủy Uyển của di nương mới vào phủ, nhưng di nương không treo đèn, vậy nên đi xem Tô di nương đi.”

Diệp Thanh Tuyển để thư xuống, nghĩ đến bộ dáng lúng túng của Vân Đại, trong lòng có chút xao động.

Tiểu cô nương tuy rằng “Ngoài ý muốn” rơi xuống nước, hiển nhiên không phải chủ ý của nàng.

Nàng cái gì cũng không biết, hắn thấy nàng xác thực là lương thiện nên tha cho nàng thôi, chỉ là ngày sau còn tái phạm, tính nhẫn nại của hắn không có tốt như vậy.