Cậu Và Bạn Trai Đều Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 8

Nguyễn Thu mơ hồ tỉnh lại một lần, nhưng cậu buồn ngủ đến mức không thể nâng mí mắt lên nổi.

Cậu chỉ cảm thấy “chăn bông” của mình ấm áp hơn bình thường rất nhiều, mang lại cảm giác khiến người ta yên tâm.

Vì vậy, cậu vùi mình vào trong mà không muốn ra ngoài, không tự chủ được nắm chặt mọi thứ đồ mà cậu có thể nắm lấy.

Nguyễn Thu cũng có một giấc mộng, trong mộng cậu trở về ngày mà cậu trốn trong rương gỗ, Tập Uyên vẫn ôm lấy cậu, anh hơi dùng sức ôm cậu vào lòng, vừa vuốt tóc cậu.

Trong bóng tối, giọng nói Tập Uyên vừa khàn khàn lại mơ hồ: "Mèo nhỏ, em ngoan ngoãn chút thì sẽ cho xem TV "

Chờ đến khi Nguyễn Thu thực sự tỉnh lại, cậu mở mắt ra thấy một quần áo quen thuộc trong gang tấc.

Cậu vừa mới tỉnh dậy, ý thức còn chưa hồi phục hoàn toàn nên chỉ ngơ ngác nhìn.

Cho đến khi trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Tập Uyên: "Tỉnh?"

Cơ thể của Nguyễn Thu đông cứng lại, hô hấp của cậu cứ như bị đóng băng.

Cậu chậm rãi đẩy Tập Uyên ra, ngồi dậy khỏi chiếc giường không thuộc về mình.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã lên cao, trong nhà yên tĩnh.

Tập Uyên nằm ở trên giường, chăn bông đắp quanh eo, quần áo trước người xộc xệch, có chỗ còn nhăn nhúm.

Khi Nguyễn Thu tỉnh dậy, nửa người cậu đang nằm trong vòng tay anh.

Trí nhớ của Nguyễn Thu còn dừng lại vào tối hôm qua, Tập Uyên mở máy chiếu cho cậu xem TV, sau đó. . . Sau đó thì sao nữa?

Sau đó, cậu dường như trực tiếp ngủ ở trên sô pha, khi mở mắt ra lần nữa, đã là lúc này.

Cho nên, tối hôm qua sau khi cậu ngủ say, Tập Uyên liền đem cậu ôm lên giường.

Đêm qua bọn họ ngủ chung một giường, tư thế còn rất thân mật.

Đầu óc Nguyễn Thu trống rỗng, mở miệng: "Em. . ."

Tập Uyên không trả lời cũng không giải thích gì cả, anh đứng dậy xuống giường, bắt đầu thay quần áo như không có người.

Nguyễn Thu vội vàng quay đầu đi, gò má đỏ bừng.

Tập Uyên nhanh chóng rời đi, để lại Nguyễn Thu một mình ở trong phòng.

Nguyễn Thu lúc này mới thả lỏng rất nhiều, đỏ mặt lặng lẽ kiểm tra chăn cùng thân thể xem có dị thường gì không.

Cũng may mọi thứ đều bình thường, hai người họ thực sự chỉ ngủ với nhau.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, tâm trạng của Nguyễn Thu rất phức tạp.

Cậu có trực giác là chuyện này không phù hợp, giống như cái ôm ngày hôm trước vậy, nếu không phải cậu vô tình ngủ quên, cậu nhất định sẽ từ chối Tập Uyên.

Nhưng hành động và phản ứng của Tập Uyên đều quá tự nhiên, như thể mối quan hệ giữa họ nên là như vậy.

Dù sao quen biết cũng không lâu, cho dù là bạn bè rất tốt cũng không thể cùng nhau ngủ như vậy...

Mà tối hôm qua lúc cậu ở trên sô pha xem tivi, Tập Uyên còn vươn tay vuốt ve gò má của cậu.

Nếu Tập Uyên đối xử với người khác như vậy, Nguyễn Thu sẽ không bao giờ nghĩ quá nhiều về điều đó, nhưng anh lại không làm thế.

Mặc dù anh luôn tỏ ra lạnh lùng và không thân thiện, nhưng so với Tề Lễ và Triệu Giang ở xung quanh anh, Nguyễn Thu rõ ràng là người mà anh quan tâm nhất.

Trong đầu Nguyễn Thu vẫn mơ hồ có một suy đoán, nghĩ tới lại càng làm cho cậu mơ hồ.

Cậu chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì như thế này cả, không ai có thể bảo cậu nên làm gì.

Cậu xoa xoa mặt, cố gắng không nghĩ nữa, dọn giường cho Tập Uyên rồi trở lại giường nhỏ của mình thay áo khoác rồi đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Thu đi vào phòng ăn, cậu thấy Tập Uyên cũng ở đó.

Anh ngồi trên chiếc ghế ở đầu phòng ăn, hai mắt khép hờ, một tay gác lên trán, phía sau anh là Tề Lệ và Triệu Giang, giống như đang đợi Nguyễn Thu.

Thấy Nguyễn Thu cuối cùng cũng xuất hiện, Tề Lễ sai Triệu Giang mang bữa sáng lên.

Với những người khác xung quanh, Nguyễn Thu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ gặm bánh bao và uống nửa chén cháo.

Hôm nay Tập Uyên dậy muộn, xem ra cũng không định ra ngoài.

Anh trở về phòng, Nguyễn Thu đi theo phía sau anh cách một bước, do dự một chút, sau đó cũng trở về phòng.

Tập Uyên ngồi ở trên sô pha, lấy hộp người máy ra để kiểm tra vết thương của mình.

Thuốc bôi đã được sử dụng hết, nếu Tập Uyên lại bị thương lần nữa, thì chỉ còn lại kim khâu cùng với băng vải.

Nhưng cho dù không có thuốc bôi, với khả năng phục hồi của cơ thể của mình thì không có gì đáng sợ đối với anh trừ vết thương trí mạng.

Sau khi sửa sang lại quần áo cho Tập Uyên, hộp người máy nghiêng đầu nhìn thấy Nguyễn Thu, đôi mắt như hạt mè của nó lấp lánh.

Nó đến phía bên kia của chiếc ghế sofa và lảo đảo leo lên tay vịn của ghế.

"Tích tích."

Nguyễn Thu biết nó đang chào hỏi mình, cậu liền tiến lại gần chạm vào cánh tay máy gầy guộc của nó: “Hộp nhỏ.”

Đây là tên mà Nguyễn Thu đã đặt cho hộp người máy, thấy Tập Uyên không ngăn cản, nên cậu cứ gọi nó như vậy luôn.

Hộp người máy nắm lấy đầu ngón tay của Nguyễn Thu, vỗ nhẹ vài cái, sau đó quay người trở về bên cạnh Tập Uyên, chui vào túi áo khoác giấu mình đi.

Nguyễn Thu rút tay lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tập Uyên.

Vừa rồi cậu nói chuyện với hộp người máy, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, khóe môi hơi hơi cong lên.

Vào lúc này khi đối mặt với Tập Uyên, Nguyễn Thu thu lại vẻ mặt, cậu trở nên hơi thận trọng.

"Anh ơi, ngày hôm qua lúc xem TV thì em vô ý ngủ quên, " cậu do dự một chút, nhưng vẫn hỏi ra miệng, "Anh... Anh sao lại không đánh thức em?"

Tập Uyên hoàn toàn không nghe Nguyễn Thu nói chuyện.

Anh khẽ cau mày, vẻ mặt lộ ra một tia cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.

Cảm giác đau nhói ở thái dương khiến anh không thể tập trung sự chú ý được.

Đã gần nửa tháng kể từ lần cuối Tập Uyên sử dụng thuốc ức chế.

Nếu là trước đây thì anh đã sớm sử dụng lại thuốc ức chế rồi, nhưng dược sĩ đi theo anh đã bị Hồ Nhất Vi gϊếŧ chết, Loren Mercury tài nguyên thiếu thốn, một cái máy liên lạc mà sửa mãi không xong, chứ đừng nói đến việc tìm một người có thể chế tạo ra chất ức chế.

Có lẽ vì những ngày ở đây cuộc sống quá bình thản nên các triệu chứng của anh đến muộn hơn rất nhiều.

Chính xác mà nói, nó chỉ mới bắt đầu vào đêm qua, phi thuyền đậu ở khu vực hoang vắng khởi động tự hủy, Tập uyên trở về mà gần như không thu được chút gì.

Anh chịu đựng nóng nảy rời đi khu vực hoang vắng, giấu giếm sự tàn bạo không để nó phát tác.

Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thu đi ra chào đón mình, cơn đau đầu của Tập Uyên không hiểu sao dịu đi rất nhiều.

Sau đó, anh ôm Nguyễn Thu cả đêm, cũng không xuất hiện triệu chứng mất khống chế, cho đến mới vừa rồi.

Nguyễn Thu vừa nói xong, cũng chú ý tới vẻ mặt của Tập Uyên có gì đó khác thường, cậu lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt thấp thỏm.

Tập Uyên thở ra một hơi thật sâu, anh dùng đôi mắt đen láy của mình để đánh giá Nguyễn Thu.

Một lát sau, anh vươn tay về phía Nguyễn Thu, thanh âm khàn khàn: "Lại đây."

Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, Nguyễn Thu mấp máy môi muốn nói cái gì đó, cuối cùng cậu im lặng chậm rãi đi tới gần.

Tình huống hiện tại của Tập Uyên không ổn lắm, cậu cảm thấy lúc này vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn.

Một bên ghế sô pha có một chỗ trống, Nguyễn Thu vừa ngồi lên, Tập Uyên đã nắm cổ tay kéo cậu vào lòng.

Nguyễn Thu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn hoảng sợ trong giây lát, cậu hơi giãy dụa.

Tập Uyên đè lại eo lưng của cậu, ôm chặt cậu vào ngực, nhỏ giọng nói hai chữ: "Đừng nhúc nhích."

Anh ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Nguyễn Thu, giống như mùi cỏ cây, mái tóc bạch kim mềm mại dính vào cổ cậu, giống như một con mèo lông xù xì.

Tập Uyên nhắm mắt lại, cảm giác cơn đau nhức ở thái dương dần dần giảm bớt.

Anh chưa bao giờ trải qua một tình huống như vậy kể từ lần phát bệnh đầu tiên.

Mặc dù không rõ lý do, Tập Uyên đã có một ý tưởng mới.

Khi anh rời đi, có lẽ anh có thể mang theo Nguyễn Thu.

Nghe thấy tiếng hô hấp bên tai mình khôi phục lại sự ổn định, Nguyễn Thu chịu không nổi nữa, dùng sức đẩy Tập Uyên ra: "Buông em ra."

Sức lực của cậu đối với Tập Uyên không đáng kể chút nào, Tập Uyên căn bản không nhúc nhích, giống như một pho tượng có nhiệt độ vậy.

Nguyễn Thu càng giãy giụa, Tập Uyên cho là mình làm đau cậu, cuối cùng buông lỏng tay ra

Nhưng cho dù buông lỏng tay, Nguyễn Thu vẫn bị anh ôm ở trong ngực, hai tay đặt ở trước mặt Tập Uyên, gỗ gắng lùi ra sau: "Anh. . . Anh không thể cứ như vậy được."

Tập Uyên cúi đầu nhìn cậu: "Cứ như vậy là sao?"

Anh ngoại trừ ôm Nguyễn Thu, cũng không có động tác dư thừa nào khác, hơn nữa sức lực của Nguyễn Thu so với anh yếu hơn rất nhiều, cho nên cậu dứt khoát từ bỏ giãy giụa.

"Chính là..." Gò má Nguyễn Thu hơi đỏ lên, điều chỉnh lại hô hấp, "Như hiện tại vậy."

Tập Uyên yên lặng, giống như nghe không hiểu, Nguyễn Thu lại nói tiếp: "Như vậy sẽ... hiểu lầm, không thể cứ luôn đột nhiên ôm người khác như vậy."

Nhưng Nguyễn Thu không phải người khác, cậu là người mà anh muốn mang trở về.

Tập Uyên cố kìm lại ý muốn ôm chặt Nguyễn Thu lần nữa, cơn đau đầu của anh cũng không có xuất hiện trở lại, đối với sự chống cự của Nguyễn Thu cũng không tức giận.

Thay vào đó, anh muốn chạm vào đôi gò má ửng đỏ của cậu để khiến cậu có nhiều phản ứng hơn.

Tập Uyên luôn làm theo ý mình, khi ý nghĩ này xuất hiện, anh chỉ do dự nửa giây, vươn tay vuốt ve một bên mặt của Nguyễn Thu, sau đó nhéo nhéo hai bên cằm cậu hơi nâng lên.

Anh cúi người tới gần, phả hơi thở vào mặt Nguyễn Thu, thấp giọng nói: "Anh nói có thể thì là có thể."

Nguyễn Thu mở to đôi mắt trong suốt của mình, đờ đẫn nói: "Anh, anh. . ."

Cậu không ngờ Tập Uyên lại nói như vậy, nhất thời tìm không ra lời gì để phản bác.

Vùng da dưới đầu ngón tay vừa trắng vừa mỏng, khi ấn nhẹ một cái thì sẽ xuất hiện vết ửng đỏ.

Tập Uyên buông Nguyễn Thu ra, cẩn thận nhìn những dấu vết bị bóp trên mặt cậu.

Nguyễn Thu bị anh nhìn chằm chằm đến mức phải che mặt lại, cậu cố gắng sắp xếp lời nói: "Cò có tối hôm qua nữa, anh không có đánh thức em, cứ vậy... để em ngủ cùng anh luôn."

Tập Uyên vẫn luôn lơ đãng, lúc này anh mới hiểu được lời buộc tội của Nguyễn Thu.

Trước khi làm những việc này, anh đã không xin phép ý kiến của Nguyễn Thu.

Cái này cũng không thể hoàn toàn trách Tập Uyên, tác phong của Tinh Tặc chính là như vậy, muốn làm gì hoặc lấy đồ gì, hoặc là khiến người khác cam tâm tình nguyện, hoặc là dùng vũ lực trấn áp rồi lại khiến người khác cam tâm tình nguyện.

Một cái tay của Nguyễn Thu cũng không chống lại được anh, cơ thể còn yếu ớt không có tinh thần lực, nếu muốn ép cậu đi theo thì rất dễ dàng.

Nhưng làm theo cách này, Nguyễn Thu có thể sẽ sợ hãi và không vui.

Bây giờ anh đã có ý định mang Nguyễn Thu đi, Tập Uyên có thể nuông chiều cậu hơn nữa.

Anh lùi lại phía sau một chút, giữ khoảng cách với Nguyễn Thu, người gần như bị thu vàomột góc ghế sô pha.

Tập Uyên mấp máy môi nói: "Được."

Nguyễn Thu sửng sốt một chút, đây là đồng ý với cậu, về sau sẽ không động một chút là ôm lấy cậu nữa?

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng người để điều chỉnh tư thế, lại lần nữa quan sát vẻ mặt của Tập Uyên, hỏi: "Anh ơi, vừa rồi có phải anh không thoải mái không?"

Trước kia bởi vì cậu bị bệnh quanh năm, Nguyễn Thu rất nhạy cảm với một số biểu hiện đau đớn, lúc đó Tập Uyên không giống như đang tức giận.

Tập Uyên nói "ừm", anh không có ý định giải thích.

Ngay khi anh đồng ý với Nguyễn Thu, anh đã biết mình được gọi là anh trai rồi.

Cậu không còn chống cự nữa, ngồi yên ổn bên cạnh anh nói chuyện.

Nếu có thể cười một cái thì tốt, Nguyễn Thu cười lên càng đẹp hơn, cộng với mái tóc bạch kim và đôi đồng tử nông của cậu, giống như nắng ấm làm tan băng tuyết vào ngày đông.

Tập Uyên nhìn xuống, hộp người máy trong túi bị buộc mở máy.

Nó nhận được ý nghĩ của Tập Uyên, thò đầu ra, chạy đến bên Nguyễn Thu bằng đôi chân máy móc của mình và cọ vào người cậu.

Nguyễn Thu không hiểu ra sao, liền ngẩng đầu nhìn Tập Uyên, cậu cầm lấy hộp máy móc: "Hộp nhỏ?"

Phát hiện chiếc hộp máy móc chỉ muốn chơi với mình, Nguyễn Thu lấy từ trong người ra một cục đá sắt nhỏ và ném ra ngoài như ném cho một chú cún con vậy.

Viên sắt hình tròn lăn đến trước mặt Tập Uyên, hộp người máy chạy chậm tới, dè dặt nhìn anh một cái, vội vàng nhặt viên sắt chạy trở về.



Một tuần sau, Tề Lễ và Triệu Giang đột nhiên càng trở nên bận rộn hơn.

Họ mang về hai rương than dễ cháy từ bên ngoài, lấy ra một số bộ chăn ga giường dày và quần áo mùa đông để mang ra ngoài phơi khô trước thời hạn.

Nguyễn Thu khó hiểu: "Các người muốn dọn nhà sao?"

Những ngày này, cậu cũng giúp dọn dẹp nhà cửa, lau lan can hành lang, v.v., cậu không thể ở chùa mà ăn không ngồi rồi được.

Triệu Giang lau mồ hôi trên trán nói: "Đêm vùng cực sắp đến rồi."

Đêm vùng cực Loren Mercury sẽ kéo dài một tháng không có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ giảm xuống âm 40 hoặc âm 50 độ, kèm theo tuyết rơi rất nhiều.

Các chương trình phát sóng thời tiết trong vài ngày qua đã được thông báo trước, mà Nguyễn Thu không chú ý.

Than được sử dụng trong đêm vùng cực, nếu không sẽ rất giá lạnh, chỉ có quần áo thì khó sống sót qua được.

Nguyễn Thu tò mò: "Còn có tuyết sao?"

Trước đây cậu chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, cũng không có cơ hội đến những nơi khác để xem tuyết.

"Đúng vậy, tuyết sẽ rơi suốt cho đến khi đêm vùng cực kết thúc."

Trong khi phơi chăn bông, Triệu Giang nói với Nguyễn Thu rằng trước đêm vùng cực, cư dân của Loren Mercury sẽ tổ chức một lễ hội gọi là Lễ Hàn Lộ.

Trong những ngày đầu tiên, các cư dân đã tập hợp lại với nhau để cung cấp thức ăn và tài nguyên cho nhau, để mọi người có thể sống sót qua mùa đông một cách an toàn.

Và cho đến bây giờ, không ai chủ động cho đi những gì của mình mà không có nhận lại đồ khác, và dần dần nó biến thành việc mua bán hay trao đổi ngang giá nhau.

Mặc dù hành vi và mục đích đã thay đổi, nhưng lễ hội vẫn tồn tại và đây là sự kiện duy nhất có quy mô lớn nhất của cư dân trên Loren Mercury.

Vào thời điểm đó, sẽ có một số nhà buôn bán nhỏ bán đồ ăn nhẹ và những thứ tương tự, sẽ có pháo hoa bằng sắt đá tự chế vào ban đêm.

Triệu Giang nói một hơi không hề ít lời, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, quay đầu liền nhìn thấy Tập Uyên xuất hiện ở hành lang từ lúc nào, anh đang lạnh lùng nhìn qua.

Cậu ta lập tức im lặng và trở vào nhà tìm bếp than để đốt.

Nguyễn Thu cũng nhìn thấy Tập Uyên, đi qua sân tới bên cạnh anh, ánh mắt sáng ngời: "Anh ơi, anh từng đi lễ Hàn Lộ chưa?"

Tập Uyên dựa vào cột đá trong hành lang, thản nhiên nói: "Không có."

Trước đây anh chưa từng đến Loren Mercury, và cũng không có hứng thú với lễ hội.

Anh lo lắng hơn về việc liệu đêm vùng cực có ảnh hưởng đến tín hiệu của thiết bị liên lạc và việc hạ cánh của phi thuyền hay không.

Nguyễn Thu thấy Tập Uyên không có hứng thú,vẻ mặt hơi mất mát "Ồ" một tiếng.

Ánh mắt cậu vần nhìn Tập Uyên đầy trông mong, ý đồ của gì không cần nói cũng biết.

Tập Uyên nghiêng đầu nhìn cậu: "Muốn đi?"

Nguyễn Thu gật đầu không ngừng, ánh mắt trông mong: "Em muốn đi xem pháo hoa."

Cậu nói xong thì vội vàng bổ sung thêm: "Cũng không phải đặc biệt muốn..."

Cậu là người chưa đăng ký cư trú, nếu lại bị phát hiện thì sao?

Nhưng Nguyễn Thu từ khi sống ở chỗ này, còn chưa có ra khỏi sân bao giờ, vừa rồi nghe Triệu Giang miêu tả, khó có thể không nghĩ tới.

Nhưng Nguyễn Thu cũng biết rằng mấu chốt nhất vẫn là Tập Uyên, chỉ cần anh đồng ý và đi cùng cậu, rất có thể sẽ không gặp nguy hiểm.

Tập Uyên không lên tiếng, không đồng ý cũng không phản đối.

Anh đứng trước hành lang, giơ tay gạt đi sợi tóc lòa xòa ở đuôi mắt Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu căng thẳng không thể giải thích được, mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Lần trước sau khi Tập Uyên đồng ý với cậu, anh thật sự không bao giờ ôm cậu nữa, cũng sẽ không có phát sinh chuyện chung chăn gối như lần trước nữa.

Cậu cũng không có cơ hội để thử dò Tập Uyên một lần nữa, để xác nhận xem anh có thực sự thích mình hay không.

Tập Uyên hơi khom người xuống, người ghé sát lại hỏi: “Muốn ra ngoài chơi?”

Nguyễn Thu không nói gì, anh không đợi được câu trả lời, vì vậy anh quay người rời đi.

Thẳng đến buổi tối, Nguyễn Thu lật xem cuốn bản đồ tinh hệ, nghĩ đến tình hình mà Tập Uyên hỏi cậu lúc ban ngày.

Xoắn xuýt cho đến bây giờ, dường như việc có đi lễ Hàn Lộ hay không đã không còn là điều quan trọng nhất nữa.

Tập Uyên đẩy cửa đi vào, anh vừa mới tắm xong, trên người còn có chút ẩm ướt lạnh lẽo.

Nguyễn Thu để sách xuống, lấy hết dũng khí gọi anh lại: "Anh ơi."

Cậu chậm rãi tới gần, hơi cúi đầu xuống: "Có thể cùng em đi lễ Hàn Lộ được không?"

Tập Uyên đóng chặt cửa lại, ổ khóa phát ra âm thanh "cạch" giòn vang.

Anh đang muốn nói chuyện, Nguyễn Thu đột nhiên dựa người vào, chủ động ôm lấy anh.

"Anh ơi " Nguyễn Thu ngẩng mặt lên, hai tay ôm eo Tập Uyên, vừa thẹn vừa mong, nhỏ giọng nói: "Em muốn ra ngoài chơi."

Cậu cũng hỏi Triệu Giang vào buổi chiều là những người lính máy móc phụ trách điều tra dân số của hành tinh chỉ đến mỗi năm một lần.

Về phần những cư dân khác, không cần lo lắng, chỉ cần Nguyễn Thu che mặt, có Tập Uyên ở bên, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cho nên chỉ cần Tập Uyên đồng ý, cậu sẽ không ở bên ngoài quá lâu, xem pháo hoa xong thì sẽ trở về.

Thật xấu hổ khi nói rằng Nguyễn Thu không chỉ chưa bao giờ nhìn thấy tuyết mà còn chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa.

Trước đây cậu đã từng xem những thứ này trên TV, nhưng xem TV và tận mắt chứng kiến

nó không giống nhau.

Căn bệnh của cậu mất rất nhiều thời gian trong bệnh viện, đó là khoảng thời gian cậu còn trẻ và tò mò về mọi thứ.

Nguyễn Thu đặt cằm ở trước người Tập Uyên, lại lần nữa bày ra bộ dạng như ban ngày, giống như một con mèo con đang xin ăn.

Tập Uyên khẽ híp mắt, cũng cúi người ôm lấy cậu, giọng nói chậm lại: "Muốn để anh cùng em đi chơi sao?"

Quả nhiên, Nguyễn Thu vẫn rất thông minh, bắt đầu biết dùng cách này để đổi lấy điều kiện.

Không biết vì sao lúc này đối mặt với Tập Uyên, Nguyễn Thu không khỏi có chút khẩn trương cùng nao núng.

Sau khi chuyện này bắt đầu, có lẽ trong tương lai...

Nhưng lời đã nói ra, cậu không thể rút lại lời, chỉ có thể gật đầu: "...Ừm."

Tập Uyên im lặng trong chốc lát, sau đó khóe miệng nhếch lên: "Được."

Nguyễn Thu sửng sốt một lúc, anh thực sự đang cười.

Thân thiết với Tập Uyên lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy anh cười.

Vành tai Nguyễn Thu hơi đỏ lên, cậu chăm chú nhìn Tập Uyên không chớp mắt, suýt chút nữa quên mất mình còn đang ôm anh.

Lúc này, ngoài hành lang có tiếng bước chân vội vã.

Tề Lễ đứng ngoài cửa gõ nhẹ: “Ngài ngủ rồi sao?”

Nguyễn Thu lập tức hoàn hồn, vội vàng đẩy Tập Uyên ra, lùi lại mấy bước rồi đứng ngay ngắn lại.

Cửa bị mở ra, Tập Uyên đứng ở cửa với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Lúc này Tề Lễ không muốn quấy rầy anh, nhưng mà vừa rồi hắn ta mới sửa xong máy liên lạc.

Hắn ta thấp giọng nói: "Có một đồ vật... Ngài cần phải tự mình xem qua."

Trong phòng còn có Nguyễn Thu, vì vậy Tề Lễ không trực tiếp mang máy liên lạc đến, mà dẫn Tập Uyên đến phòng làm việc của hắn ta.

Bộ liên lạc bị hư hỏng trước đó đã được đặt ở trên bàn, một số bộ phận đã được thay thế và hai đường dây năng lượng đang được kết nối.

Tề Lễ bật dây năng lượng, thiết bị liên lạc ngay lập tức sáng lên.

Một màn hình ánh sáng được chiếu lên không trung, một lượng lớn thông tin liên lạc chưa đọc tràn vào màn hình.

Trong đó có một cái rõ ràng nhất, tự động bắn ra nằm ở chính giữa.

"Ngài đã bị đưa vào danh sách treo thưởng của các hành tinh, số 001, đối tượng thông báo: Sư Cưu Tinh."

Khi thiết bị liên lạc được sửa chữa, tay chân Tề Lễ luống cuống nên bị buộc nhìn thấy tần số này.

Hắn ta sợ hết hồn, thiếu chút nữa tưởng mình gặp ảo giác.

Mọi người đều biết Sư Cưu Tinh là hang ổ cũ của tổ chức Tinh Đạo, mà Tập Uyên là thủ lĩnh tiếp theo.

Tinh Đạo sao có thể đột nhiên đưa Tập Uyên thứ tự treo thưởng được, hơn nữa còn trực tiếp xếp hạng số một.

Điều này cũng có nghĩa là nếu người nào có thể gϊếŧ Tập Uyên và mang thi thể của anh về, người đó sẽ nhận được mức tiền thưởng khổng lồ.

Bất cứ ai cũng có thể nhận phần thưởng, tinh đạo, lính đánh thuê, cư dân bình thường và thậm chí cả thượng tướng hoặc binh lính che giấu danh tính.

Tề Lễ sắp đổ mồ hôi lạnh, vì vậy hắn ta vội vàng đi tìm Tập Uyên ngay lập tức.

Tập Uyên nhìn thấy một màn này, cũng không có phản ứng gì nhiều, dường như đã sớm đoán được.

Đáng tiếc là thời gian phát ra tín hiệu này quá muộn, nếu sớm hơn, có lẽ máy liên lạc đã được sửa chữa nhanh hơn.

Nhưng so với chuyện này, bây giờ anh còn có một chuyện khác quan trọng hơn cần phải hoàn thành.