Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 30: Khác với những cô gái trong thôn

Trưởng thôn Chúc bèn hỏi thầy thuốc Hồ:

“Con bé nói có đúng không?”

Thầy thuốc Hồ nhấp môi, hơi để lộ ý cười, vừa lòng viết xuống hai chữ cuối cùng, sau đó nói:

“Đúng, thật sự là quá tốt rồi, tôi cảm thấy chỉ hai năm nữa thôi, con bé có thể tự đi xem bệnh được rồi.”

“Tốt lắm, một căn bệnh nặng như vậy mà cháu cũng biết phải chữa trị như thế nào. Con bé này, ông nên nói gì với cháu bây giờ?”

Dứt lời, ông bèn đưa đơn thuốc mà mình vừa mới viết cho trưởng thôn Chúc, nói:

“Đây, đơn thuốc tôi kê cũng là Công Độc Thừa Khí Thang.”

Trưởng thôn kinh ngạc nhìn tờ giấy mỏng kia, sau đó lại nhìn về phía Trần Ngưng, một lúc lâu sau cũng chưa kịp hồi thần.

Con bé này luôn luôn trầm lặng, ngày thường bất hiển sơn bất lộ thủy (ý nói những người không hiển lộ tài năng), từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy?

Ngay cả thầy thuốc Hồ cũng vô cùng vừa lòng, nếu cứ như vậy, qua vài năm nữa, chẳng phải con bé cũng sẽ trở thành một vị thầy thuốc sao?

Thế thì nó sẽ khác biệt hoàn toàn so với những cô gái khác ở trong thôn!

Lúc này Trần Ngưng cũng đã nhìn thấy đơn thuốc do thầy thuốc Hồ kê.

Thầy thuốc Hồ thấy cô đã xem xong, bèn lên tiếng hỏi:

“Cháu cảm thấy đơn thuốc này thế nào, liều lượng có ổn không?”

Trần Ngưng kinh ngạc nói:

“Thầy à, đơn thuốc của thầy có vẻ như liều lượng hơi nhiều, cây Kim Ngân dùng 120 gram, Đào Nhân (nhân của quả đào) 15 gram, Đơn Bì 15 gram… Đại Hoàng 10 gram…”

Thầy thuốc Hồ cũng kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó nói:

“Cháu cũng nhìn ra được điều này sao! Chẳng qua liều lượng trong đơn thuốc này đúng là rất nhiều, đã vậy còn có thêm cả thuốc thanh nhiệt tính mát lạnh. Vì sao ấy à? Bởi vì với tình trạng bệnh hiện giờ, bắt buộc phải dùng thuốc thanh nhiệt, dùng liều lượng lớn để nhanh chóng ngăn không cho bệnh tình ngày càng tiến triển nặng hơn. Chậm một chút là sẽ gặp nguy hiểm. Phương pháp điều trị căn bệnh nặng này cũng không giống với phương pháp điều trị bệnh mãn tính, nó yêu cầu phải có hiệu quả nhanh.”

“Bé con, ngay cả liều lượng mà cháu cũng nhìn ra được, xem ra ông đã nhận đúng học trò rồi. Ắt hẳn ngày thường cháu cũng đã tự học rất nhiều, khó được, thật sự là khó được.”

Nói xong mấy lời này, thầy thuốc Hồ bèn nói với Trần Ngưng:

“Bây giờ ông sẽ về nhà bốc thuốc, cháu ở lại đây đi, chuẩn bị sẵn ấm sắc thuốc, cứ đun sôi nước trước. Chúc Lục, cậu cũng phối hợp một chút, con bé cần thứ gì thì lấy cho nó. Chút nữa con bé sẽ hỗ trợ việc sắc thuốc.”

Nói xong câu đó, thầy thuốc Hồ vội vàng rời đi.

Trần Ngưng bèn nói:

“Cậu Chúc Lục, nhà cậu có ấm sắc thuốc không ạ? Để cháu đi chuẩn bị, phải đun nước trước, chút nữa sẽ dùng lửa lớn để sắc thuốc, phải làm thật nhanh để cho thím uống thuốc.”

Chúc Lục không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn này, nhưng anh ta biết nhà mình không có ấm sắc thuốc, vì thế bèn hỏi:

“Vậy dùng nồi khác được không?”

Trưởng thôn nghe xong, lập tức sốt ruột nói:

“Kêu lấy ấm sắc thuốc thì cứ lấy ấm sắc thuốc đi. Được rồi, Tiểu Ngưng à, cháu đi theo bác, bác biết có một nhà gần đây có ấm sắc thuốc. Bọn họ cũng đang có người ở nhà, cháu với bác qua đó hỏi thử xem có mượn được không?”

Trần Ngưng lập tức đi theo trưởng thôn ra ngoài. Chẳng qua mới vừa bước ra cửa, ánh mặt trời chói mắt chiếu tới, khiến người ta không mở nổi mắt.