Cơm nước xong dì Dương nói muốn đến quầy bán hàng trước mặt để xem chơi bài, Đường Y Y thấy trời đã khuya, phải về nhà làm việc nên vừa vặn cùng Lâm Ngạn đi trên đường, hai người cùng nhau trở về.
"Anh ở trong thôn làm bác sĩ thú y, bình thường đều làm những công việc này hả?" Đường Y Y tò mò hỏi anh.
Lâm Ngạn: "Hả ?"
"Không có gì, chỉ là không ngờ bác sĩ thú y lại làm chuyện này."
"Cho nên?"
Đường Y Y đột nhiên thấp giọng hỏi anh: "Anh không sợ bị báo ứng sao?"
Lâm Ngạn: ". . . "
"Lúc mà anh làm chuyện đấy, có cảm thấy đau đau hay không?"
". . . "
"Cùng một gốc sinh ra, không cần quá lo lắng.” Đường Y Y lắc đầu, bắt đầu ngâm thơ.
"Lần sau có việc gì không cần tìm tôi." Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Đường Y Y trước đó còn nghĩ đến việc tôn trọng người ta, sau khi nói chuyện với anh hai câu đã quên kế hoạch ban đầu của mình, đột nhiên tỉnh táo lại.
"Ai da, tôi chỉ đùa chút thôi. ~" Đường Y Y giơ ngón tay áp út bị thương đến trước mắt anh "Anh xem, ngón tay tôi vẫn còn bị thương, sáng nay gội đầu còn phải đeo găng tay, thật bất tiện."
Lâm Ngạn oán giận cô: "Cũng không ảnh hưởng đến việc cô ăn cơm."
Đường Y Y: ". . . "
Chẳng lẽ anh ta nói móc vừa rồi trên bàn ăn mình ăn rất nhiều sao?
Lúc đầu cô còn muốn khen anh nấu ăn ngon, Đường Y Y khịt mũi, không nói nữa.
Thôn lớn như vậy, hai người đi dạo một lát rồi trở về nhà của mình.
Đường Y Y theo thói quen đến thăm phòng thực vật, đàn voọc bông tai được thay chậu lần trước trạng thái không tồi, ba mươi lăm cây con đang được phơi nắng ở cửa sổ, cửa sổ bên này bình thường ban ngày ánh sáng rất tốt, cho nên còn đặt một chậu hoa lan mà cô yêu thích nhất.
Hố để trồng lan rất sâu giống như cây nhiệt thực vậy. Đường Y Y lúc đầu làm lỗ kinh hỉ giống như nhìn thấy thiên nga đen vậy, sau đó lại như thấy thêm thiên nga đỏ vào, hiện tại nó đã là một cây đại thụ, có cảm giác rất thành tựu.
Sau đó, cô dần dần bắt đầu trồng lan hồ điệp, lan hài,.....
Cô vì nuôi dưỡng cây nhiệt thực nên đã có máy tạo độ ẩm và máy điều hòa nhiệt độ, nên có thêm mấy cây lan cũng không sao vì dù sao chúng cũng sống trong môi trường giống nhau.
Ở chỗ này của cô không thiếu những thứ quý hiếm, Tết năm ngoái lan hồ điệp nở cô đã chiết thêm cành để trồng, hiện vẫn đựng trong hộp nhựa, sau hơn 4 tháng đã có một vài chiếc lá nhỏ mọc và rễ cũng dài ra, có lẽ phải một năm rưỡi nữa cô mới kiếm được tiền.
Nếu dựa vào việc bán cây con để kiếm tiền, không chừng cô đã sớm chết đói rồi.
Sâu sắc cảm nhận được khó khăn của việc kiếm tiền, Đường Y Y dựng một cái camera, mang gấm gỗng xanh ra, giống như trước chuẩn bị một chiếc bàn ở phòng khách, sau đó sử dụng dụng cụ làm vườn để kiểm tra xem có cây con nào không, không nghĩ tới thu hoạch được khá tốt, có năm cây con.
Loa kèn nhung xanh đẹp thì có đẹp, nhưng nếu bán riêng cây con thì giá rất rẻ, hơn nữa cũng không chịu trách nhiệm đến cùng. Dù sao cây con muốn phát triển thành cây trưởng thành cần một quá trình rất dài, cho nên Đường Y Y vẫn quyết định nuôi chúng trước sau đó mới bán đi.
Nhổ những cây nhỏ lên, sau đó thay đất mới cho cây mẹ, tưới nước và đặt về chỗ cũ.
Những cây con được nuôi dưỡng trong đất ngọc đỏ, đợi chúng nên mầm, cũng không cần cho thêm thứ gì.
Toàn bộ quá trình phải tự mình dùng camera quay chụp lại, một người làm đúng là có chút phiền phức, nhưng là tìm một người nữa để cùng nhau làm thì không quá thực tế, sau cùng thì ai lại muốn cùng cô ấy chuyển đến vùng nông thôn để tự nuôi sống bản thân chứ.
Cô lục tủ lạnh tìm một chai Coca đá mở ra uống một hơi, rồi đi lên tầng với chiếc máy ảnh trên tay, khi đến bậc thang cuối cùng thì lon Coca đã cạn một nửa, tự nhiên cô thấy bụng cồn cào.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Tục ngữ có câu, xui xẻo uống nước lạnh sẽ bị tắc răng.
Cô vừa uống xong cốc Coca có đá, dì cả đã đến.
Vận mệnh này cũng quá đen đủi đi.
Đường Y Y thẳng thắn dốc lon, uống một hơi hết ly Coca đá mới đi đến nhà tắm, sau đó tìm một cái chăn mùa hè để đắp, nhân lúc bây giờ vẫn còn tỉnh táo ôm máy tính cắt nhanh video ủ phân.
Theo quy trình bình thường, thông thường trong vòng một giờ đến hai giờ sau khi đến tháng sẽ bắt đầu đau, Đường Y Y chỉnh sửa video gần xong, đầu óc bắt đầu choáng váng, cơ thể không còn sức lực, bụng dưới đau ê ẩm, không phải đau đớn gay gắt.
Nhưng là loại đau này lại kéo dài, nhanh chóng lan rộng ra, cô nằm ở tư thế nào cũng vô ích, cứ như mỗi lần trở mình là cơn đau lại nhân đôi, không còn sức để xuống nhà đun nước nóng pha đường đỏ để uống.
Nếu như vẫn còn ở ký túc xá, còn có Lâm Thiến hỗ trợ giúp đỡ cô một chút.
Hiện tại cô chỉ có một mình.
Đường Y Y bi thương nghĩ không chừng cô đau đến chết đi cũng không ai biết.
Đầu cô tê dại, cô nằm úp sấp trên sô pha, cảm giác đau đớn khiến bụng bắt đầu khó chịu, không biết qua bao lâu, bụng cô như có một luồng khí bốc lên.
"Hừm——"
Đường Y Y quay đầu lại, nhắm chính xác vào thùng rác, phun ra lon Coca vừa uống.
Miệng toàn nước chua, không cần nói nhiều, rất khó chịu.
Nhưng sau khi nôn xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô lấy một tờ giấy lau miệng rồi lại nằm xuống, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đi, sẽ không đau.
Ngày nắng nóng, cô trùm chăn lại không dám bật quạt, Đường Y Y lúc nóng lúc lạnh, lưng đổ mồ hôi, toàn thân khó chịu, ngủ không ngon.
Suy nghĩ hỗn loạn, không có màu sắc, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ còn có sấm chớp, trong nhà nam nữ cãi vã, từ khóa luôn là mấy cái đó, không chịu được, ly hôn, con cái.
Người lớn luôn đánh giá quá cao tác dụng cách âm của một cánh cửa.
Giấc mơ rất hỗn loạn, dòng thời gian cũng hỗn loạn.