Nàng Có Một Mảnh Vườn Trái Cây

Chương 1.2: Tiểu phú bà

Nhà hai tầng, xây cách đây hơn 10 năm, nhìn bên ngoài có vẻ hơi lỗi thời, không có tầng trên, hơn mười năm nay không ai ở. Nghe nói chủ nhân căn nhà này đã mua được nhà ở nội thành nên đành để không, quan trọng nhất chính là căn nhà này, phía sau cùng mặt bên căn phòng này là sân rộng, gần 200m2!!! Không giống như ở thành phố, quanh nhà đều có nhà cao tầng che chắn, ở đây hoàn toàn được ánh sáng mặt trời chiếu đến!!!

Đường Y Y động tâm ngay lập tức, nhờ chú ba đi liên hệ, việc liên lạc với chủ nhân căn phòng này cũng không có vấn đề gì, rất nhanh có thể làm thủ tục, phòng ở là của cô, sân cũng của cô, thậm chí các đồ sinh hoạt hàng ngày cũng không lấy, tất cả đều để lại cho cô.

Cô gửi cho chú ba một cái lì xì ý muốn cảm ơn, coi như phí vất vả .

Chú ba là người thành thật, mãi không chịu lấy, Đường Y Y phải nhờ Lâm Thiến khuyên chú ba mới chịu nhận.

Cuối cấp trừ thời gian viết luận văn, thời gian còn lại cô đều đi xem nhà của mình.

Mỗi lần đi chơi đều mang theo một cái camera để làm tư liệu sống, máy tính của cô hiện tại đang bị đầy, chờ thu dọn xong phòng kia là có thể phát video tuyên tố tin tức tốt này chia sẻ với các bạn fan.

Ngắm nhìn ngôi nhà sắp sửa xong, giống như là nhìn thấy cây cỏ từ nhỏ phát triển thành cây to, cảm thấy rất có thành tựu.

Bảo vệ luận án ngày đó, các giáo viên bị một đống thức ăn cùng trái cây làm cho phát ngán, ra lệnh nghiêm cấm sinh viên lần sau không được học tập theo, trái cây của nhóm Đường Y Y cũng không được nhận, bảo vệ xong, cả nhóm ngồi ngay bên ngoài ăn hết.

“Đúng rồi Y Y, phòng ở của cậu chỉ đang trang trí bên ngoài thôi hả?” Mễ Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, mấy ngày nữa mình đến dọn dẹp một chút.”

“Bà cô của tôi ơi, cậu không gọi ai để giúp làm việc cho sao?” Lâm Thiến nhạy bén nhận ra.

“Đúng vậy nha ~” Đường Y Y cười tủm tỉm nói “Bao ba bữa, ăn trưa trước khi làm, trở về sau khi ăn cơm tối, ngoài ra bữa khuya ăn vặt trên đường!”

Hai người vừa lòng.



Thôn Lâm Loan.

Tiết tấu cuộc sống của nông thôn và thành phố không giống nhau, chậm rãi, ánh mặt trời chói mắt không hề che chắn mà rọi thẳng vào người, rất nhanh nóng đến mức bốc lửa, chỉ có ở dưới bóng cây mới dễ chịu hơn một chút.

Nông thôn mấy năm gần đây đang đổi mới, cán bộ thôn gửi cây ăn quả miễn phí đến từng hộ và trồng trước cửa nhà, đường cũng đều được đổ xi măng, phấn đấu đường quốc lộ đều được đổ nhựa. Hai bên đường những cây cổ thụ một người ôm không hết, cành lá xum xuê có thể chắn được ánh nắng mặt trời, một bồn hoa xi măng được xây dựng dưới gốc cây, cạnh bồn hoa phi thường sạch sẽ, như bị lão bà đánh bóng.

Giữa trưa, trên bồn hoa, một người để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc duy nhất một cái qυầи ɭóŧ, da dẻ màu lúa mạch, đỉnh đầu đội một cái mũ rách bằng rơm, chân dài không có chỗ để, một chân rơi xuống, đạp lên người con chó đang nằm ở dưới đất để hóng gió.

Bị giẫm lên, chú chó cũng không có phản ứng, sớm đã đào một cái lỗ to ở dưới thân, bụng dán xuống đất, lè lưỡi thở.

Cái thời tiết quái quỷ, đến chó còn không chịu nổi.

Chưa kể đến, đó là một con chó chăn cừu lông dài của Đức, không tệ khi sống trong một bộ lông dưới nhiệt độ hơn 30 độ.

"Lâm Ngạn ——! Lâm Ngạn ——!"

Tiếng người trong thôn ồn ào giống như đánh chiêng vậy, giọng nói gần như nổ tung bên tai, hét đến tận cổ họng.

“Lại đây giúp một tay đi! Cái bồn tắm này nặng chết mịa!”

‘Lâm Ngạn ——! Nhanh lên, tôi không trả vờ đâu!”

Nhà đối diện lắp từ năm ngoái đến năm nay, những người thanh niên khỏe mạnh đều đến thành phố làm việc, trong thôn chỉ còn lại không phải lưu manh thì chính là người già. Chú ba vì cái phòng này đã nhờ không ít người, cuối cùng cũng xong xuôi, lần lượt lát nền, sơn tường, làm rào chắn, ngay lối vào nhà được lát nền bê tông, chỉ để lại vài khoanh tròn để trồng cây ăn quả. Những người làm việc này đều là người năm mươi, sáu mươi tuổi, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm, thật vất vả mới tìm được một công việc kiếm thêm ít tiền, bọn họ đều là người già, không ai muốn vào thành phố vì sợ xảy ra chuyện.

Cuối cùng cũng xong phần đồ cứng, bắt đầu dọn đồ vào bên trong, thỉnh thoảng Lâm Ngạn ngứa ngáy cũng đi theo để kiếm chút tiền, cũng coi như là nhìn thấy căn nhà này được trang trí.

Nhưng anh thật sự không có cảm tình gì với căn nhà kia, cũng không phải nhà anh, để bụng làm gì cơ chứ?

Giữa trưa bị phá vỡ giấc mộng đẹp khiến da đầu anh tê dại.

“Con mẹ nó, không thể đọc hướng dẫn được hả!” Bỏ mũ xuống hét lên một tiếng.

Giọng điệu người ở tầng 2 cũng thay đổi: “Ha ha, không phải là chúng ta đều xem không hiểu sao?”

Tóc gần như để sát với da đầu, có cảm giác lỏng lẻo. Da toàn thân phơi đến cùng màu, một màu lúa mì hoàn mỹ, cơ bắp không cuồn cuộn mà thiên về gầy gò mạnh mẽ, mỗi một khối cơ bắp đều rất hoàn mỹ, cùng những người có da trắng như lòng trắng trứng trong phòng tập gym khác nhau rõ ràng.

Người có đầu xấu mà cạo trọc là một tai họa, thế nhưng Lâm Ngạn lại là một ngoại lệ. Chiều dài tóc như này đặt ở Thiếu Lâm Tự cũng không có khác biệt quá lớn, dáng người cũng không xấu, nhưng mà gương mặt này nếu thật sự đặt ở Thiếu Lâm Tự, cũng là một hòa thượng đẹp trai, kpi ở chùa đều dựa cả vào anh.

Lâm Ngạn đeo dép đi về hướng bên kia, chú chó nhìn trời bên ngoài một chút, đôi mắt đen xoay chuyển một hồi, lo lắng vẫy đuôi đuổi kịp chủ của mình.

Chú chó vô cùng trung thành, ở trong thôn đều không theo một ai, chỉ thích đi theo mông Lâm Ngạn làm vệ sĩ.

Cứ thế một chó một người, người cùng chó mặt đều đen, thời điểm ra đến cửa cả người và chó đều không ai dám chọc vào.

Thế nhưng Lâm Ngạn dễ nói chuyện hơn chú chó, đặc biệt là những người lớn tuổi, cùng người lớn nói chuyện đều trả lời lại, nếu không mất công gọi lần nữa, không phải vẫn phải đi hỗ trợ sao.

“Bao nhiêu tiền?” Đi tới nhà vệ sinh tầng hai Lâm Ngạn liền hỏi.

“Ai nha, một cái bồn tắm lớn . . . Được rồi, chỉ một giá, năm mươi!”

“OK~” Lâm Ngạn ra dấu OK, cầm điếu thuốc mà mọi người đưa tới ngậm lên miệng, nhìn cái bồn tắm lớn trước mặt đủ để anh nằm, ngồi xổm xuống, ở trong một đống đồ lộn xộn, tìm được sách hướng dẫn.

Lâm Ngạn bị ép tham gia toàn bộ quá trình trang trí căn phòng này.

Lúc trước nhìn thấy mọi người lát sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng anh liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Bình thường trang trí ở trong thôn, sàn nhà đều được dùng gạch nhiều thể loại, không có gì đặc biệt cả, đều không có thẩm mỹ.

Sau đó lại nhìn đến sàn nhà gỗ trong phòng, phòng khách tầng 2 bố trí sofa, phòng tắm chuẩn bị giá máy sấy——mẹ nó ai lại đi chuẩn bị giá máy sấy chứ?

. . . Đến hôm nay nhìn thấy cái bồn tắm lớn này.

Lâm Ngạn nghĩ thầm, đây tuyệt đối là một cô gái.

Cũng có thể là một tiểu phú bà.