Editor: Nhược Thủy
Ôn Hinh tựa hồ chỉ cảm thấy mình mới ngủ, người bên cạnh liền bắt đầu rời giường, nửa ngủ nửa tỉnh mở mắt, liền thật sự thấy Tứ gia ngồi dậy.
Buồn ngủ lập tức không còn, nàng cũng ngồi dậy, mở miệng liền hỏi một câu: “Gia, giờ nào rồi?”
Tứ gia nghe được thanh âm liền quay đầu nhìn lại, trong màn ánh sáng mịt mờ, thấy một đầu tóc đen của Ôn Hinh tùy ý rơi trên bờ vai trắng tinh như tuyết, trên da thịt oánh nhuận như ngọc xuất hiện nhiều vệt đỏ diễm lệ.
Tối hôm qua quá càn rỡ, hắn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, từ tốn nói: “ Thời gian vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, gia phải vào cung.”
Ôn Hinh liền nhìn về phía đồng hồ Tây Dương trong phòng, kim đồng hồ chỉ vào số ba.
Thời gian cả hai nghỉ ngơi cũng chỉ hơn 1 canh giờ.
Tứ gia thật đáng thương.
Tứ gia nhìn Ôn Hinh xem thời gian, không khỏi cười nhạt, thật sự biểu cảm trên mặt tiểu nha đầu quá dễ đoán, muốn giả ngốc tử cũng không được.
Đem người ấn vào trong ổ chăn, cố giữ vững bộ dáng dường như không có việc gì, đẩy nhẹ màn đi ra ngoài, đám người Tô Bồi Thịnh ở bên ngoài liền lập tức đi vào hầu hạ thay quần áo.
Màn được làm từ cống phẩm lụa mỏng Giang Nam, trong ngoài hai tầng, người bên trong nhìn ra bên ngoài có vài phần ý cảnh mông lung.
Ôn Hinh cũng không ngủ, liền lấy gối đầu của Tứ gia lót dưới cánh tay, nửa nằm nhìn bên ngoài mười mấy người vây quanh một người.
Có thể tận mắt nhìn thấy Tứ gia trong lịch sử 3 giờ sáng rời giường, đời sau không biết có bao nhiêu người hâm mộ.
Nếu bị người biết, nàng còn cùng hắn ngủ, liền càng hâm mộ, hận lẫn ghen tị.
Chỉ tiếc đã xuyên qua, giống như một chuyến bay một chiều, cũng chỉ có thể tự mình lén lút đắc ý.
Đèn lụa vừa sáng, giống như một tín hiệu, chờ Tứ gia đi ra ngoài đứng trong phòng, tiểu thái giám làm việc nặng đã sớm mang đến một thùng nước ấm chờ ngoài cửa. Nghe được giọng nói của Tô Bồi Thịnh, hai tiểu thái giám trực đêm nhấc rèm cửa, cho phép những người khác tiến vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ nửa khép nửa mở, lúc này Ôn Hinh mới nhìn thấy mười mấy người vây quanh Tứ gia.
Thường ngày tiền viện không có người tại hậu viện nghỉ lại, Phỉ Thúy cùng Bích Tỉ cũng sẽ tiến vào trải giường gấp chăn. Nhưng hôm nay Ôn Hinh ở chỗ này, Tứ gia không mở miệng để Ôn Hinh trở về Thính Trúc Các, liền tạm thời không dùng được hai người, chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.
Tô Bồi Thịnh tự mình hầu hạ Tứ gia mặc quần áo, bên cạnh có tiểu thái giám quỳ nâng chậu đồng, trong chậu đồng chứa nước ấm, Tứ gia lau sạch tay rửa mặt, liền có người đưa khăn đến.
Tiểu thái giám nâng chậu đồng cùng khăn an tĩnh không tiếng động lui ra ngoài, sớm có thái giám chải đầu tiến lên, đem đầu tóc đen nhánh của Tứ gia tết thành bím, đuôi tóc gắn chuỗi khảm bảo thạch.
Chỉ mất không quá mười lăm phút, liền thu thập mọi thứ thỏa đáng.
Ôn Hinh xem đến phát ngốc, chỉ là từ đầu tới cuối trừ âm thanh Tứ gia rửa mặt, không còn thanh âm khác truyền đến.
Nàng sợ tới mức hô hấp đều chậm lại.
Lần đầu tiên tại tiền viện thị tẩm, lần đầu tiên nhìn thấy quy củ hoàng gia vương triều phong kiến, Ôn Hinh bỗng nhiên cảm thấy có loại áp lực khó hiểu.
Đó là một loại nhìn không thấy, sờ không tới, lại làm người sinh ra sợ hãi.
Khí độ của Hoàng gia.
Tứ gia thu thập xong, trừ Tô Bồi Thịnh, người khác đều lui đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Bồi Thịnh lúc này ngoại trừ viết chữ " chịu phục", thật sự không biết nói điều gì.
Ôn cách cách vẫn như vậy, cứ như thế gan lớn nằm trong màn nhìn, không dậy hầu hạ chủ tử gia.
Tuy rằng hắn vừa đánh bạo trộm ngắm một chút, là chủ tử gia đem người ấn trở về giường, nhưng ngươi cũng thật sự dám không dậy sao?
Dù sao từ khi hắn hầu hạ bên người Tứ gia, cũng không ít hơn mười hai năm, Ôn cách cách thật hiếm lạ.
Chưa từng thấy qua!
Tô Bồi Thịnh cong eo, đang chờ chủ tử gia đi ra ngoài.
Kết quả khóe mắt liền thấy chủ tử gia quay trở lại, kinh ngạc nhìn chủ tử gia vén màn đi vào, nghe có thanh âm truyền đến: “Trời sáng hãy trở về, đúng rồi, nếu nhàm chán có thể mang mấy quyển sách trở về xem.”
Tròng mắt Tô Bồi Thịnh không chỉ muốn rớt ra, ngay cả cằm đều không khép lại được.
Nơi khác cũng thôi, nhưng sách trong thư phòng chủ tử gia……
“ Nô tỳ muốn mang mấy quyển sách thích xem.”
Nghe Ôn cách cách đúng lý hợp tình trả lời, răng Tô Bồi Thịnh đều đau, cũng thật có can đảm mở miệng.
“Được.”
Sau đó Tô Bồi Thịnh liền nghe được giọng nói của chủ tử gia, hắn thật sự cái gì đều không nên nói.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, chờ gia có rảnh lại đi gặp nàng.”
“ Nô tỳ chờ gia.”
Răng Tô Bồi Thịnh càng ê ẩm, giọng nói của Ôn cách cách trộn lẫn mấy cân mật, một thái giám như hắn nghe thấy đều cảm thấy xương cốt mềm ra.
Quả nhiên, liền nghe được chủ tử gia nhẹ nhàng cười, sau đó lộ ra hình ảnh Ôn cách cách túm tay áo chủ tử gia, hai người tiến lại gần nhau.
Tô Bồi Thịnh không dám nhìn, vội vàng lặng lẽ đi ra ngoài.
Ra phủ ngồi trên lưng ngựa, Tứ gia theo bản năng sờ sờ khóe môi, mặt mày liền nhiễm vài phần ý cười.
Ôn Hinh giống như một con mèo nhỏ, miệng lưỡi sắc bén không chịu thiệt thòi, lại cố tình đem móc câu lấy hắn không buông.
Biết rõ tính tình của nàng sống ở hậu viện không tốt, muốn nàng thu liễm vài phần, nhưng thấy ánh mắt ủy khuất của nàng liền không thể mở miệng.
Tứ gia cảm thấy bản thân mấy năm nay ở trên triều đình, rèn luyện cùng thủ hạ của Hoàng Thượng làm nhẫn nại tăng mạnh.
Nếu là mấy năm trước, hắn khẳng định sẽ không để Ôn thị tùy hứng như vậy.
Nhưng hiện tại cảm thấy dưỡng tiểu cô nương như một con mèo nhỏ thích làm nũng cùng hắn, cũng rất có lạc thú.
Vào cửa cung cao lớn uy vũ, tươi cười trên mặt Tứ gia liền biến mất.
Chờ tới nam thư phòng lại biến thành Tứ gia mỗi người đều quen thuộc, lúc này nam thư phòng bên cạnh trắc điện đã có không ít người.
Tam gia, Ngũ gia, Thất gia, Bát gia, Cửu gia, Thập gia đều đã tới, nhìn thấy Tứ gia đi vào, bối phận nhỏ hơn hắn đều đứng lên chào hỏi, Tứ gia lại chào hỏi Tam gia, lúc này mới đều ngồi xuống.
Tứ gia mới vừa ngồi xuống, Thập Tứ gia liền vào, người mới vừa thành thân không bao lâu, trên mặt còn mang theo khí phách hăng hái, tùy tiện chào hỏi người trong phòng, chính mình ngồi xuống.
Nhìn hắn bộ dáng cẩu thả bừa bãi làm Tứ gia đen mặt, cũng không phản ứng hắn.
“ Sao không thấy đại ca cùng Thái Tử?”. Lão thập tứ ngồi xuống liền trực tiếp mở miệng hỏi, cũng không cảm thấy có cái gì không nên hỏi.
Tứ gia:……
Người khác không mở miệng, nhưng Tam gia thật ra chua sót mở miệng: “Lão thập tứ đệ tới trễ nên không biết, đại ca cùng Thái Tử đi gặp Hoàng a mã, chúng ta liền phải ở chỗ này chờ.”
Lão thập tứ lại không phải thật sự ngốc, nghe xong lời này, cũng biết chính mình lỡ miệng, liền không hỏi tiếp.
Nhìn lão thập tứ không nói, Tam gia lại không vui, nhìn một vòng các huynh đệ của mình, cuối cùng vẫn là nhắm ngay Tứ gia: “Lão tứ, đệ cũng biết chuyện Hoàng a mã muốn tây tuần đúng không?”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt tất cả các a ca đều đồng thời nhìn lại.
Tứ gia nghiêm mặt, nhàn nhạt gật đầu: “Tam ca, chuyện này đều truyền khắp kinh thành, đệ đệ tự nhiên biết đến.”
Tam gia tựa hồ không thấy Tứ gia lãnh đạm, tiếp tục hỏi: “Vậy đệ nói xem lúc này Hoàng a mã sẽ mang ai đi?”
Tứ gia nghe vậy hận không thể bóp chết Tam gia, ở chỗ này đào hố cho hắn.