Thanh Xuyên Hoàng Phi Muốn Được Kiều Dưỡng

Chương 20

Editor: Nhược Thủy

Ôn Hinh cũng không biết chính mình để lại ấn tượng ngốc nghếch khó dưỡng trong lòng Tứ gia, nàng chỉ ăn ngay nói thật.

Cũng không biết chính mình ăn ngay nói thật, tạo thành dạng thương tổn gì cho Tứ gia.

“Vậy nàng bình thường thích gì?”

Tứ gia rất muốn biết Ôn gia dạy nàng điều gì, nữ nhi nhà ai không học kim chỉ, ngay cả phúc tấn xuất thân đại tộc Mãn Thanh, kim chỉ phá lệ tốt. Tính tình Lý thị có chút không tốt, nhưng kim chỉ cũng cực tốt. Tống thị càng không cần phải nói, cũng không kém gì so với tú nương.

Ôn gia chỉ xuất thân Hán Quân kỳ, cũng dám dưỡng nữ nhi như vậy, quả thực hồ nháo.

Ôn Hinh nghe Tứ gia hỏi, trong lòng lập tức nổi lên chuông cảnh báo, cảm thấy chuyện không quá thích hợp.

Nhưng nàng không nghĩ được chỗ nào không thích hợp.

Thấy Tứ gia nhìn nàng chằm chằm, liền theo bản năng nói: " Nô tỳ thích ăn.”

Tứ gia:……

Hắn không nên ôm kỳ vọng, cũng không nên lắm miệng hỏi một câu!

Lời này làm hắn nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Ôn Hinh một lúc lâu.

Ôn Hinh bị hắn nhìn đến hoảng hốt, cũng biết chính mình ngớ ngẩn, nhưng không phải hắn xem chỉ số thông minh của nàng chỉ dừng ở đó chứ?

Nhưng trên bàn cơm tối Ôn Hinh làm thiện phòng mày mò ra các món ăn, bỗng nhiên cảm thấy có cách cách thích ăn, kỳ thật cũng khá tốt.

Lần đầu hắn biết trà Long Tĩnh còn có thể nấu ăn, món này gọi tôm xào Long Tĩnh, tôm tươi mới thịt lộ ra hương trà, tươi sống vô cùng, thật làm người cảm giác mới mẻ.

Trứng gà trộn lẫn mật cùng rượu lâu năm, cho vào nồi chưng lên, vào miệng là tan, tươi mới tuyệt diệu.

Trứng gà chưng ăn không ít, nhưng làm như vậy vẫn là lần đầu, thật mới mẻ.

Đậu hủ Ma Bà càng ăn càng không dừng được đũa, nồng, cay, nóng, thơm, xốp giòn, mềm, tươi sống, sống tám vị đều đầy đủ, sau khi ăn xong, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, cả người đều cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Đến lúc dùng thiện xong, lại nhìn Ôn Hinh, Tứ gia bỗng nhiên cảm thấy kim chỉ không tốt hắn sẽ nuôi tú nương tài giỏi, chỉ là một người bắt bẻ thức vào ăn miệng, cực kỳ khó có được.

Ham mê ăn uống, không tồi.

Ôn Hinh cũng ăn đến thỏa mãn.

Tôm xào Long Tĩnh thiện phòng đã từng làm, nhưng cho nàng không dùng trà Long Tỉnh, sao có thể so cùng hôm nay dâng cho Tứ gia dùng trà xuân Long Tỉnh?

Quả nhiên là đi theo Tứ gia có thịt ăn.

Thời gian dùng cơm tại Thanh triều cùng đời sau không giống nhau, người nơi này đặc biệt chịu khổ, ba giờ sáng rời giường liền phải làm việc, cơm sáng ăn sớm, cơm trưa cùng cơm chiều tự nhiên cũng sớm.

Cơm trưa dùng lúc 10 giờ 30, cơm chiều khoảng 5 giờ. Giữa trưa có thêm cơm cùng điểm tâm, buổi tối trễ chút có thêm thức ăn.

Lúc này ăn xong cơm chiều, kỳ thật trời vẫn còn sớm.

Ôn Hinh liền cân nhắc Tứ gia còn muốn làm việc, vậy nàng làm sao bây giờ?

Cũng không thể ăn xong liền đuổi rồi chứ?

Đang nghĩ ngợi tới, liền nghe Tứ gia nói: “ Nàng không muốn về sao?”

Ồ?

Ý Tứ gia cũng có thể không quay về chăng?

Ánh mắt Ôn Hinh sáng lên, lập tức nhìn hắn, liền nắm lấy tay hắn làm nũng: “Gia, nô tỳ có thể ở chỗ này xem sách sao?”

Tứ gia nghiêm mặt, một hồi lâu mới gật đầu: “Gia có công vụ vội vàng, không được quấy nhiễu gia.”

Ôn Hinh liền ôm cánh tay hắn vội vàng đáp:“Gia thật sự quá tốt.”

Tứ gia có chút không được tự nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới thư án.

Ôn Hinh lưu lại, buổi tối thêm cơm lại có thức ăn ngon.

Tứ gia tỏ vẻ thực vừa lòng.

Tô Bồi Thịnh đứng dưới mái hiên hầu hạ, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng có chút nói thầm, canh giờ này sao còn không thấy Ôn cách cách đi ra?

Chờ đến sắc trời chậm rãi tối xuống, Ôn Hinh không có ý tứ rời đi, Tô Bồi Thịnh liền hiểu rõ.

Trong lòng chậc chậc hai tiếng, thật nhìn không ra, Ôn cách cách đúng là có chút bản lĩnh.

Có thể ở trong thư phòng chủ tử gia ngây ngốc cả ngày, vị này chính là người đầu tiên.

Phúc tấn tự cao thân phận, sẽ không ở tiền viện thật lâu.

Lý trắc phúc tấn khi đó tới tiền viện, nhiều lắm dùng thiện liền rời đi.

Thật không thể tưởng được, Ôn cách cách còn có phúc phận này, đêm nay sợ là không trở về được.

Còn không phải chủ tử gia đối Ôn cách cách quá nhiều ưu ái, như thế nào có thể rời đi?

Tô Bồi Thịnh nghĩ mãi không rõ.

“Sư phụ, nô tài Thính Trúc Các chờ ở bên ngoài, ngài xem……” Vương Đức Hải chạy tới thở hổn hển nói.

Tô Bồi Thịnh mí mắt cũng không nâng nhàn nhạt nói: “Vậy chờ đi.”

Chủ tử gia không thả người, chẳng lẽ hắn còn có thể đi vào mời Ôn cách cách rời đi?

Đồ không có ánh mắt!

Ôn Hinh ôm một quyển du ký xem mê mẩn, dựa vào gối trên giường, nửa nghiêng thân mình, trên bàn bên cạnh giường bày điểm tâm mới ra lò, còn có một chén trà xuân Long Tĩnh.

Ôn Hinh cũng không động đồ vật trên bàn, chính mình ôm sách xem.

Trong lòng lại là cười nhạo một tiếng.

Thư phòng tiền viện tất nhiên có tỳ nữ phụng dưỡng, chỉ là Tứ gia tính tình nghiêm túc, trời sinh nghiêm cẩn, vì vậy tỳ nữ có thể ở tiền viện phụng dưỡng cũng chỉ có hai người.

Một gọi Phỉ Thúy, một gọi Bích Tỷ.

Lúc trước nàng trong thư phòng ngồi lâu như vậy, cũng không gặp hai người dâng một ly trà tới.

Hiện giờ nàng lưu tại thư phòng dùng bữa, Tứ gia vẫn chưa cho nàng rời đi, hai người lúc này mới dâng lên.

Nhìn đồ vật trên bàn, cẩn thận suy nghĩ liền hiểu rõ.

Bất quá họ xem thường nàng, không muốn hầu hạ, chỉ là lúc này nhìn Tứ gia đối nàng có vài phần để bụng, nên mới cung kính vài phần.

Xem đi, sinh hoạt ở loại địa phương này, ngươi không muốn dùng sức bò lên trên, ngay cả thị tỳ trước mặt Tứ gia, đều có thể không đem ngươi để vào mắt.

Thị tẩm thì thế nào?

Trong viện này thị tẩm nhưng không được sủng rất nhiều.

Ngươi không hầu hạ ta liền phải cắn ngươi một cái sao?

Không nên muốn quá nhiều.

Ôn Hinh tuy rằng tính tình bình thản, nhưng cũng sẽ không để người khác tát má trái một cái, còn muốn mang má phải cho người đánh.

Tứ gia vội xong việc trong tay, liền đứng dậy hoạt động một chút, dạo bước lại đây liền nhìn thấy Ôn Hinh nâng sách thong thả xem, đồ vật trên bàn đồ cũng chưa từng đυ.ng tới, liền mở miệng hỏi: “Mấy thứ này không hợp khẩu vị của nàng sao?”

Ôn Hinh nghe được giọng nói Tứ gia, liền buông sách trong tay, cười tủm tỉm nhìn hắn, cực kỳ lớn mật lôi kéo tay áo hắn đem hắn kéo đến bên người ngồi xuống.

Tứ gia:……

Tiểu cách cách của hắn giống như thích kéo tay áo hắn, hơn nữa hành động này thật sự lớn mật không quy củ, viện này ai dám kéo hắn ngồi xuống?

Mày còn không cau lại, liền nghe Ôn Hinh nói: “Giữa trưa ăn tôm xào Long Tĩnh, lại nhìn đến trà Long Tĩnh trong đầu đều là tôm đã bóc vỏ, sao có thể uống được? Bánh cây củ quá ngọt, béo đến ngán, không muốn ăn. Gia, người xem sao có thể nuốt trôi?”

Suy nghĩ của Tứ gia đã bị lệch, nghiêm túc nghĩ nghĩ, giống như thật sự không muốn ăn, liền thuận miệng hỏi một câu: “Vậy nàng muốn ăn cái gì?”

Liền nhìn thấy mắt Ôn Hinh sáng lên, Tứ gia bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, thấy Ôn Hinh hứng thú bừng bừng nói: “Muốn ăn rất nhiều, nhưng bữa khuya không thể ăn nhiều, chúng ta liền ăn lẩu canh vịt được không?”

Tứ gia liền nhìn Ôn Hinh, thời tiết này còn chưa đến lúc ăn lẩu, không quy củ!

Ôn Hinh nhìn sắc mặt Tứ gia, trong lòng không khỏi mắng thầm một tiếng.

Không sai, ở nơi này mùa nào ăn cái gì đều có quy củ.

Không phải ngươi muốn ăn là có thể ăn, chính là không thể tùy hứng!

Nhưng Tứ gia hỏi nàng, nàng cũng nói, nàng liền muốn biết Tứ gia có thể phá quy củ hay không.

Thử một lần, xem nàng ở trong lòng hắn có đáng giá một bữa cơm hay không!

Chú: Tôm xào Long Tĩnh bắt đầu từ thời Càn Long, đậu hủ Ma Bà cũng xuất hiện cùng năm, Ôn Hinh xuyên qua có bàn tay vàng chính là đồ tham ăn kiêu ngạo như vậy!