Editor: Nhược Thủy
Trong lịch sử rất ít miêu tả đến Lý thị, nhưng có hai điểm có thể khẳng định.
Thứ nhất sau khi Tứ gia kế vị, đều là trắc phúc tấn, đều sinh bốn hài tử, nhưng Niên thị phong Quý phi, Lý thị chỉ phong Tề phi.
Thứ hai, nhi tử Hoằng Thời có thể trưởng thành đến cuối cùng không chỉ tự hố chết chính mình, còn hố Lý thị làm nàng ta hoàn toàn thay đổi.
Kỳ thật Ôn Hinh không thể lý giải hành vi của Lý thị, rốt cuộc nàng ta là được Tứ gia sủng ái sớm nhất, sinh nhiều hài tử, dựa theo đạo lý liền tính người nam nhân này vô tình, nhưng xem trên phân thượng hài tử sẽ không thật sự tuyệt tình.
Nhưng là hiện tại Ôn Hinh có chút hiểu rõ, tính tình Lý thị như vậy có thể đi đến bước cuối cùng kia thật không có gì hiếm lạ.
“Nô tỳ thỉnh an trắc phúc tấn thỉnh.” Ôn Hinh đứng ở ngoài đình, dáng vẻ quy củ vấn an hành lễ.
Thân mình khẽ cong, tư thế này thật sự không thoải mái, không ngoài dự kiến không nghe được kêu miễn lễ, quả nhiên Lý thị muốn nhân cơ hội giày vò nàng.
“Lúc này sao miệng lưỡi lại không sắc bén?” Lý thị trào phúng nhìn Ôn thị, liền biết nữ nhân này thích giả vờ.
“Trắc phúc tấn nói nô tỳ không rõ.” Ôn Hinh thật hận mở miệng xưng nô tỳ, nhưng lại không có biện pháp nào.
Lý thị không thích Ôn Hinh lúc này bộ dáng không nóng không lạnh lại đặc biệt ổn trọng, khóe môi hơi hơi cong lên, một đôi mắt âm u nhìn nàng: “Ngươi tiến vào nói chuyện.”
Trong lòng Ôn Hinh không ngừng mắng thầm, Lý thị có thai nếu thật sự xảy ra sai lầm gì, nàng có một trăm cái miệng cũng nói không rõ.
Rõ ràng chính là không có ý tốt.
“Trắc phúc tấn phân phó nô tỳ không dám không tuân. Chỉ là nô tỳ tay chân vụng về, sợ mạo phạm trắc phúc tấn, vẫn nên ở bên ngoài yên lặng nghe phân phó là tốt rồi.” Tình nguyện gánh tội danh ‘ bất kính ’ với trắc phúc tấn, Ôn Hinh cũng không dám đấu tâm kế cùng Lý thị.
Quả nhiên, Lý thị giận dữ nhìn Ôn Hinh nói: “Ôn cách cách phô trương thật lớn, ta là trắc phúc tấn đều sai sử ngươi không được sao?”
Cách cách tuy rằng là thϊếp, nhưng cũng là thϊếp có danh tự trong phủ Tứ bối lặc.
Lý thị nói như vậy khó tránh khỏi có vài phần liều lĩnh, cách cách là thϊếp, cũng là thϊếp của Tứ gia, hầu hạ Tứ gia, cũng không phải hầu hạ trắc phúc tấn.
Bằng không, bên người cần nhiều người hầu hạ như vậy làm cái gì?
Nhưng trắc phúc tấn dùng thân phận áp người, Ôn Hinh cũng không thể không khom lưng.
“Trắc phúc tấn bớt giận, không phải nô tỳ không muốn hầu hạ trắc phúc tấn. Chỉ là nô tỳ sợ va chạm trắc phúc tấn, rốt cuộc trắc phúc tấn hiện tại có thai trong người, vạn sự nên cẩn thận mới đúng.” Ôn Hinh chính là không tiến vào, dù Lý thị thật sự mượn cơ hội phát tác, nàng cũng sẽ không vào đình.
“Thật to gan, nói năng lỗ mãng, bất kính phạm thượng, vậy quỳ đi.” Trong lòng Lý thị có chút tiếc hận, Ôn thị thật đúng là có điểm thông minh, cư nhiên không chịu mắc mưu.
Nhưng liền như vậy buông tha nàng ta, nàng tự nhiên nuốt không trôi tức giận này.
Một cách cách nhỏ cũng dám đoạt sủng ái của nàng, dù là bút tích của phúc tấn thì sao?
Nàng không thể đem tức giận phát trên người phúc tấn, chẳng lẽ còn không trị được một cách cách nho nhỏ?
Vân Linh sau lưng Ôn Hinh tức giận muốn tiến lên lý luận, Ôn Hinh lại nghiêng người ngăn trở nàng, không chút do dự quỳ xuống.
Vân Linh vừa thấy cắn răng cũng quỳ theo.
Lý thị ngồi trong đình trên cao nhìn xuống Ôn Hinh, đắc ý trong mắt không nhịn được liền hiện ra.
Thời tiết tháng bảy canh giờ này đúng thời điểm mặt trời lên, chỉ trong chốc lát, trên trán Ôn Hinh phủ một tầng mồ hôi, y phục phía sau lưng cũng chậm rãi thấm ướt.
Lý thị dùng trà, uống xong một ly trà lúc này mới vịn tay Chu mama tay đứng lên, cũng không lệnh cho Ôn Hinh đứng dậy, đỡ tay Chu mama mang theo người mênh mông cuồn cuộn nghênh ngang rời đi.
Lý thị chưa nói thời điểm kết thúc, Ôn Hinh vẫn phải quỳ.
Một canh giờ trôi qua, hai đầu gối sớm đã không cảm giác được đau đớn.
Đây là lần đầu tiên nàng xuyên qua đến Thanh triều, phải chịu tội như vậy.
Nàng nhớ kỹ!
“Cách cách, vẫn không thể vẫn quỳ mãi như vậy, nô tỳ đi cầu xin phúc tấn.” Vân Linh cắn răng nói.
Lý trắc phúc tấn chính là cố ý, cố ý không nói canh giờ khiến cho cách cách quỳ, liền tính là chủ tử gia hỏi tới, nàng cũng không thể nói cách cách tính tình bướng bỉnh tự nguyện quỳ lại không thể ngăn cản.
Thủ đoạn giày vò người như vậy tại Nội Vụ Phủ nàng thấy nhiều. Không thể nói thật sự lợi hại, nhưng thực âm độc.
Nếu thật sự quỳ nửa ngày, chân cách cách còn dùng được hay không?
“Không vội, nên ổn định.” Ôn Hinh nhàn nhạt nói.
Nàng quỳ lâu như vậy, phủ Tứ bối lặc dù lớn nhưng nàng cũng không tin chính viện không biết.
Phúc tấn hiện tại không ra mặt, cũng chỉ là nương tay Lý thị nhân cơ hội chỉnh nàng, nói cho nàng biết không có chính viện che chở, nàng ở trong phủ có bao nhiêu gian nan.
Dù sao nhiều nhất lại qua nửa canh giờ, người chính viện nên tới.
Phúc tấn hiện tại còn phải dùng nàng, tự nhiên sẽ không thật sự mặc kệ.
Vân Linh nhìn cách cách trầm ổn, trong lòng cũng chậm rãi yên tĩnh theo.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng ghi tạc trong lòng, sẽ có một ngày đòi lại.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Ôn Hinh, lúc La mama đến Ôn Hinh quỳ một thêm một nửa canh giờ.
“Cách cách mau đứng lên đi.” La mama bước nhanh đi tới, tự mình nâng Ôn Hinh dậy, thở dài giống như có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Khiến cho cách cách chịu ủy khuất, chỉ là phúc tấn cũng không thể lập tức đánh thể diện trắc phúc tấn.”
“Mama nói chuyện này nô tỳ biết phúc tấn khó xử, không dám có chút bất mãn. Mama có thể tới, là nô tỳ mang thêm phiền toái cho phúc tấn.” Ôn Hinh vẻ mặt cảm kích nói.
La mama thở dài: “ Tính tình Trắc phúc tấn xưa nay là như vậy, cách cách về sau tránh một chút mới tốt.”
Ôn Hinh nhẹ nhàng gật đầu, cùng La mama cáo từ, vịn tay Vân Linh trở về.
Chủ tớ hai người đi lại khập khiễng, nhìn bóng dáng cũng có vài phần đáng thương.
La mama nhìn chằm chằm Ôn Hinh nhìn một lúc lâu, lúc này mới trở về chính viện.
“Ôn thị đã trở về? Còn nói cái gì?”
“Ôn cách cách đối với giúp đỡ của phúc tấn rất cảm kích, ít nhất trên mặt nhìn không ra oán giận với ngài, nô tỳ nhìn Ôn cách cách lúc này sợ đã hận Lý trắc phúc tấn.” La mama nhẹ giọng nói.
“Lý thị kia cũng chỉ là ỷ vào có hài tử chống lưng, tính tình như nàng ta nữ nhân trong phủ chúng ta không thiếu, nếu không sao có thể có ngày hôm nay.” Phúc tấn mở miệng nói, nhưng chính là Lý thị có vận khí này, không chỉ có vận khí, còn có thể sinh, đó là phúc khí của nàng ta.
Không giống như là nàng, gả cho Tứ gia chỉ sinh được Hoằng Huy, hiện giờ còn……
Lại nói tiếp Tứ gia cũng không phải không tới nơi này của nàng, chỉ là thân mình không biết cố gắng, mấy năm nay lại không hoài thai.
Trong lòng La mama lúc này cũng cảm khái Lý trắc phúc tấn có vận khí, đang lúc xuất thần liền nghe phúc tấn phân phó: " Mang chuyện hôm nay truyền đến tiền viện, tốt nhất lại làm chủ tử gia hôm nay đi Thính Trúc Các.”
Ánh mắt La mama sáng lên, Ôn cách cách hôm nay tổn thất nặng, thấy chủ tử gia tất nhiên muốn cáo trạng.
Niềm vui mới ân ái cũ cùng đánh vào nhau, liền xem chủ tử gia phân xử như thế nào.
Mặc kệ nghiêng về ai, chính viện chỉ xem náo nhiệt là được.
Vừa lúc cũng có thể thăm dò tâm tư chủ tử gia đối với Ôn cách cách, thử một lần thủ đoạn của Ôn cách cách, nhìn xem rốt cuộc tính tình ra sao.