《Phiên ngoại Hạ Thần Dật》
Trầm Tinh Dao lừa tôi.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, cô ấy đã không thấy đâu nữa.
Chủ nhà nói nửa đêm cô ấy lái xe đi, đi đâu cũng không biết.
Tôi điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, cô ấy lại giống như bốc hơi khỏi thế giới này, ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Lúc báo cảnh sát, tôi giống như một người chồng nóng nảy cãi nhau với vợ.
Vừa mắng chửi, vừa khai báo chuyện xảy ra trong lần cuối chúng tôi gặp mặt nhau.
Nói xong, tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bên tai vang lên lời nói lộn xộn tối qua của cô ấy.
"Còn có một chỗ tôi còn chưa đi, chỉ còn một chỗ..."
Hình như tôi biết Trầm Tinh Dao đi đâu rồi.
-
Trên đường đi Hải Nam, tôi đã liên lạc với cảnh sát trước, báo vợ tôi mất tích.
Vì vậy, gần như ngay sau khi xuống máy bay, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.
Tôi cứ tưởng họ đã tìm được Trầm Tinh Dao rồi.
Kết quả.
"Người ch.ết đã nhận định là tự sát, thi thể chúng tôi đang vớt, xin nén bi thương."
Khi tìm được tủy thích hợp, tôi đã thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với cô ấy, cô ấy cười với tôi, còn nói sau này phải ở cùng nhau.
Mọi thứ rõ ràng đang đi theo hướng tốt.
Là ác mộng sao, chân tôi mềm nhũn đến đứng không vững.
Cảnh sát đỡ tôi, thấy tôi đứng vững, đưa bùa hộ mệnh và điện thoại cho tôi.
Nói rằng chỉ tìm thấy hai thứ này trên bờ biển.
Bùa hộ mệnh đã cũ kỹ, bị nước biển xối ướt một góc.
Đó là do cô ấy leo núi mấy lần, trên trán còn để lại một vết sẹo.
Lại bị tôi tiện tay ném trên kệ, chưa bao giờ đeo qua.
Phải, là tôi không tốt với cô ấy.
Lúc trước Khương Vũ Hòa mang theo tên bạn trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh rêu rao khắp nơi, tôi ghen tị đến nổi điên, liền vô sỉ lợi dụng cô ấy.
Cô ấy lại rất vui vẻ, giống như không thèm để ý.
Mỗi ngày đi theo phía sau tôi không ngừng kêu "A Thần" "A Thần", cả người tràn ngập sức sống, dường như không biết mệt mỏi.
Phân loại thuốc, tên thuốc khó đọc và công dụng cô ấy cũng đều ghi nhớ được, ngay cả bác sĩ cũng giật mình.
Lại giống như dỗ trẻ con, mỗi lần uống thuốc, cô đều cười hì hì đưa cho tôi một viên kẹo: "Giỏi quá, có phần thưởng!"
Cô ấy sẽ nghiên cứu thực đơn, chuẩn bị quần áo dày mỏng thích hợp, kéo tôi đi dạo.
Cô ấy cũng không cố ý nhắc tới vấn đề bệnh tim mà tôi kiêng kị, nhưng luôn có thể chăm sóc tôi chu đáo.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trái tim tôi bắt đầu bất an.
Lúc nào cũng bồn chồn.
Nhất là khi cô ấy cười với tôi, vừa ngọt ngào vừa khó chịu.
Bây giờ, cô ấy sẽ không bao giờ cười với tôi nữa.
Vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy, tôi cố ý nói muốn dẫn Khương Vũ Hòa tới bờ biển tổ chức hôn lễ.
Khương Vũ Hòa nhất định đã nói cho cô ấy nghe.
Lúc ấy tâm trạng cô ấy thế nào?
Chắc là buồn lắm.
Cho nên cô ấy một mình đến Hải Nam, lựa chọn ch.ết ở dưới biển, là trả thù tôi đúng không?
Trầm Tinh Dao, sao em có thể đối với tôi như vậy?
Sao em có thể làm thế với chính mình?
……
Vừa ra khỏi sở cảnh sát, tôi nhận được một cú điện thoại.
"Xin hỏi là Hạ Thần Dật Hạ tiên sinh sao?"
"Xin chào, tôi là bên studio áo cưới mà Khương tiểu thư lúc trước liên hệ, nhân viên công tác của chúng tôi đều đã tới nơi chân trời góc biển, xin hỏi ngài cùng vợ ngài khi nào thì..."
"Cút."
"..."
"Tôi nói, cút cho tôi, cút!!"
Nương theo tiếng điện thoại đô đô cúp máy, trái tim tôi lại một lần nữa co rút đau đớn.
Ngẫm lại đời này thật hoang đường, ảnh cưới duy nhất, lại là cùng Khương Vũ Hòa chụp.
Mẹ tôi rất thích Trầm Tinh Dao, luôn thúc giục tôi nhanh chóng kết hôn, sau đó sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp.
Tôi lại luôn cảm thấy là Trầm Tinh Dao ở sau lưng cùng mẹ tôi thổi gió bên tai.
Thậm chí vì thế mà gấp gáp cảnh cáo với cô ấy: "Trầm Tinh Dao, cô đừng tưởng rằng tôi không biết là cô giật dây mẹ tôi. Trầm Tinh Dao, cô gấp như vậy muốn gả cho tôi?"
Cô ấy cắn môi, lắc đầu như trống bỏi: "Không phải em."
Tựa hồ nhớ tới cái gì đó, cô ấy như có chút thất thần: "Em không thể cùng người khác chụp ảnh cưới..."
Giọng nói quá nhỏ, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa.
Cô lắc đầu, nói không có gì.
Trước khi Hiểu Đông kết hôn, cô dâu thử áo cưới, chọn phù dâu cô ấy cũng theo tham gia náo nhiệt.
Chờ rèm vén lên, cô ấy giống như chim cánh cụt nhỏ bước ra.
Trong giây lát, tôi như bị tước mất hơi thở.
Thắt lưng tinh tế, những viên kim cương rực rỡ trước ngực càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô ấy, đôi mắt đen như mực của cô ấy nhìn tôi, giống như đang chờ đợi cái gì.
Kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, tôi mạnh miệng: "Chuyện vui của người ta, cô ham náo nhiệt cái gì, trang phục phù dâu nhăn nhúm kia mới là của cô."
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, ánh sáng trong mắt cô ấy lập tức vụt tắt.
Cô ấy chui vào phía sau rèm, hơn nửa ngày không chịu đi ra.
Hiểu Đông liếc mắt nhìn tôi: "Cậu cũng thật mạnh miệng, ánh mắt đều nhìn cô ấy chằm chằm, còn giả bộ nữa!"
Đúng, tôi rõ ràng vui mừng muốn ch.ết, lại mạnh miệng.
Tôi rõ ràng đối với cô ấy tim đập điên cuồng, lại không cam lòng, cùng Khương Vũ Hòa dây dưa cùng một chỗ.
Trầm Tinh Dao, tôi sai rồi......
Ngực như đè một tảng đá lớn, tôi đau đến không thở nổi, bóng đen trước mắt càng lúc càng nhiều.
Đau đớn từ l*иg ngực trái nổ tung, tôi không kêu cứu, thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Có lẽ đó là sự sắp đặt tốt nhất của số phận.
Xuống dưới đó, tôi nên trực tiếp hối lỗi với cô ấy.
Bên tai có tiếng khóc nức nở, tôi mở mắt ra, tiếc nuối phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Mẹ tôi đang ngồi bên giường lấy tay gạt nước mắt, nhìn tôi tỉnh lại, nước mắt lại rơi xuống: "Con thằng nhóc này, hù ch.ết mẹ rồi, may mắn phát hiện sớm..."
"Mẹ, cô ấy đâu?"
"Con hôn mê bảy ngày rồi, Dao Dao... còn chưa tìm được."
Mẹ tôk thấy vẻ mặt tôi không thích hợp, không nói tiếp, chỉ chỉ phía sau, "Đây là bạn đại học của Dao Dao, hai đứa nói chuyện chút đi."
Lúc này tôi mới phát hiện, phía sau bà còn có một người đang đức.
Mí mắt đều khóc đến sưng lên, nhìn thật lạ mặt.
"Tôi là Lý Thanh, bạn cùng phòng đại học của Dao Dao, lúc trước cậu đã liên lạc với chúng tôi, tôi đến thăm Dao Dao."
Tôi nhớ ra rồi.
Vốn đã hẹn trước, cho Dao Dao một niềm vui bất ngờ.
Cô ấy luôn vây quanh tôi, không có bạn bè thân thích.
Bây giờ chỉ còn lại tôi.
Lý Thanh đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Lúc học đại học, Dao Dao ở ký túc xá luôn nhắc tới cậu, luôn nói đợi thời cơ chín muồi, sẽ dẫn người cô ấy yêu nhất và bạn tốt nhất gặp mặt một lần. Không ngờ..."
Cô ấy nghẹn ngào không nói nổi nữa, ôm mặt lại khóc.
Tim lại đau dữ dội, tôi ôm ngực, chờ cơn đau mãnh liệt dần dần rút đi.
Hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng.
Khi trở thành hộ lý của tôi, cô ấy đang học năm tư, ngoại trừ hộ lý, còn đồng thời làm vài công việc vặt.
Có lúc tôi không gặp được cô ấy, bực quá, dứt khoát lái Bugatti đến cổng trường chặn người.
Sau khi liên tiếp đuổi vài cô gái tới bắt chuyện, cửa ghế phụ đột nhiên bị mở ra.
Một người được bao bọc chặt chẽ, chui vào.
Không đợi tôi nói cái gì, cô ấy đột nhiên cởi khăn quàng cổ xuống, lộ ra một đôi mắt hạnh: "Đừng la, là em!"
Tôi không hiểu tại sao: "Cô làm gì vậy, thần kinh à."
Bên cạnh xe có người đi qua, cô ấy lập tức che kín lại: "Không được không được, quá lộ liễu, em sợ ngày mai trường học sẽ truyền ra tin đồn em được bao dưỡng!"
Đầu đầy tiền!
Tôi bị chọc cho tức giận không nhẹ, hỏi cô ấy: "Vậy cô cảm thấy dùng cái gì đón cô mới không ảnh hưởng đến danh dự cao quý của cô?"
"Thật ra không cần." thấy sắc mặt tôi không đúng, cô ấy lập tức bổ sung, "Không cần đắt tiền như vậy, xe đạp là được, giản dị lại lãng mạn!"
"Không biết tốt xấu."
Lần sau lúc tới đón cô ấy, tôi đẩy xe đạp đứng ở trước cổng trường.
Cô ấy kỳ quái nhìn tôi: "Sao lại đẩy như thế?"
Rồi đột nhiên mở to hai mắt: "Anh không biết đi xe đạp à?"
Tôi cay đắng gật đầu.
Cô ấy muốn cười, lại không dám cười, nghẹn đến mặt đều đỏ: "Được được, để em, em chở anh!"
Cô ấy nhanh nhẹn ngồi lên xe đạp, lại quay đầu nhìn tôi: "Đến đây đi, thiếu gia."
Tôi lười so đo, ngồi vào ghế sau.
Xe đạp nhẹ nhàng đi qua con đường nhựa ngoài trường, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, vừa mới nảy mầm.
Người trên đường đi tới đi lui không ít, cô ấy đạp rất nhanh, thiếu chút nữa đυ.ng phải người đối diện.
Cô ấy phanh gấp, tôi không tự chủ được ôm eo cô ấy.
Tinh tế, dịu dàng nắm chặt.
Cô ấy không nói gì, tôi miên man suy nghĩ cả một đường.
Sau đó thấy càng ngày càng nhiều, tôi không còn đến cổng trường nữa.
Trong l*иg ngực "bùm bùm" nhảy loạn, nhịp tim thuộc về thiếu niên động tâm, đột nhiên rõ ràng.
Rung động khi đó, giống như chồi non trên cây ngô đồng, nhỏ đến không thấy rõ.
Lý Thanh sau khi đi, lại rất nhiều người lui tới, bọn họ đều khuyên tôi, muốn tôi nhìn về phía trước.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
Tôi cũng muốn nhìn về phía trước, nhưng phía trước tôi... là một mảnh đen kịt.
Người thích nhảy nhót kia, sẽ không bao giờ bởi vì tôi đi chậm mà dừng ở phía trước chờ tôi nữa.
.....
Dưới gối là chiếc điện thoại của cô ấy.
Màn hình bị khóa và tôi đã cố gắng thử mở bằng ngày sinh nhật của cô ấy.
Không đúng.
Tôi sững sờ một lát, lại thử ngày sinh nhật của mình.
Cùng với âm thanh trong trẻo, mở khóa thành công.
Trong lòng lại dâng lên cảm giác khác thường, tôi đè ngực mình lại, chậm rãi mở xem điện thoại của cô ấy.
Gần như không có gì, ngay cả album cũng trống không.
Lịch sử cuộc gọi cuối cùng là gọi cho một dãy số xa lạ không có đặt tên, phía sau dãy số đánh dấu một con số.
2291.
Cô đã gọi 2291 lần cho số điện thoại không có đặt tên này, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ.
Một lần cũng không có kết nối.
Số này là của ai?
Tôi vô thức vuốt ve màn hình, không cẩn thận ấn vào bản ghi âm.
Lời nhắn ghi âm trong bản ghi nhớ tràn đầy.
Thanh âm của cô ấy rất ngọt ngào, như tràn đầy ý cười, tôi nghe từng cái từng cái. "Ngày mai thời tiết không tốt lắm, có thể sẽ có mưa nhỏ, nhắc nhở A Thần phải mang theo ô."
"Thanh long hôm nay mua từ siêu thị về, mình vừa tra, hoa quả chứa lượng đường cao, A Thần không thể ăn! Lần sau phải hỏi rõ ràng trước khi mua, không được lập lại sai lầm ngu ngốc này nữa"
...
Tim tôi thắt lại.
"A Thần, nhớ rõ khi còn bé anh nằm ở trên cây ngủ thϊếp đi, kêu như thế nào cũng kêu không dậy, em ngốc đến lợi hại, giống như đi.ên đem toàn bộ người lớn trong thôn đều gọi tới nói anh mất tích, ha ha, thật xin lỗi, còn có, em rất nhớ anh..."
Tôi lại liên tục nghe mấy câu, tất cả đều là chuyện khi còn bé, đi trộm dưa hấu trong ruộng người khác bị bắt, trời mưa bắt côn trùng nướng trên bờ ruộng, mùa đông nằm bò trên mặt băng dày câu cá...
Cô ấy gọi "A Thần", nhưng đều là chuyện tôi không biết rõ.
Tôi đột nhiên nhớ tới đêm đó, cô ấy nắm lấy tay tôi, mơ mơ màng màng nói, mình đã mua một căn nhà ở khu phố cũ, sau này muốn ở cùng nhau.
Tôi che mặt, nước mắt lại rơi xuống.
Dao Dao của tôi, bệnh đến trí nhớ đều rối loạn.
......
Ra viện, tôi đi đến chỗ căn nhà mà cô ấy mua ở khu thành phố cổ, quả nhiên có cây hợp hoan, cao lớn.
Chần chừ một lát, tôi mới đi vào nhà cô ấy.
Nhà không lớn, đồ dùng trong nhà bày biện cũng đơn giản, trang trí dư thừa gì cũng không có.
Cửa phòng ngủ của cô đóng chặt.
Đẩy cửa ra, trên tường tràn đầy ảnh chụp thu hút sự chú ý của tôi.
Trong lòng nhất thời phức tạp hỗn độn.
Trong sáu năm, chúng tôi đã đi qua không ít nơi, tôi vuốt ve từng tấm một.
Hẻm nhỏ Vân Nam, tiện tay lật xem một tấm đều là phong cảnh.
Bà cụ buộc bím tóc ven đường gọi chúng tôi: "Cô gái, trông đẹp như vậy, buộc bím tóc càng đẹp hơn!"
Cô ấy vừa nghe xong, mặt trắng bệch: "Không cần, con không thích."
Nói xong chạy trối chết, ngay cả tôi cũng theo không kịp.
Ngày hôm đó tâm tình của cô ấy rất sa sút, thẳng đến khi nhìn thấy núi tuyết Ngọc Long, khuông mặt mới tươi cười trở lại.
Cô ấy nói: "Cuối cùng cũng nhìn thấy núi tuyết Ngọc Long ở Thiên Tình."
Nói xong liên tục nhấn nút chụp, cô ấy chụp rất nhiều ảnh.
Tôi lấy làm lạ: "Trước đây em cũng từng tới đây à?"
Cô ấy cười không nói gì.
Nhìn một chút, ảnh chụp một người đàn ông xa lạ đập vào mắt.
Cao gầy, mắt một mí, cười rộ lên có lúm đồng tiền, là bộ dáng lưu manh đẹp trai rất được hoan nghênh.
Một tấm, hai tấm, ba tấm...
Tôi đếm qua, ước chừng chiếm cứ nửa mặt tường.
Mỗi một tấm, đều cười rất ngọt ngào, giống như tràn đầy tình yêu đối với người phía sau ống kính.
Lúc cô ấy bị bệnh tật tra tấn, vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy hắn ta.
Là ai?
Sống lưng phát lạnh, tôi do dự một lát, bấm số điện thoại của Hiểu Đông.
Hắn có công ty điều tra tư nhân, hiệu suất cực cao.
Tôi gửi ảnh chụp cho hắn cùng với số điện thoại lạ kia.
Quả nhiên không quá ba ngày, tư liệu được gửi tới.
Hình ảnh và điện thoại đều đến từ cùng một người - Giang Thần.
Giang Thần bằng tuổi tôi, thậm chí sinh nhật cũng cùng một ngày.
Hắn cùng Trầm Tinh Dao là hàng xóm, từ nhỏ chính là một tên tính tình phản nghịch, đánh nhau gây chuyện không ngừng.
Nhưng đối với Trầm Tinh Dao, hắn sẽ trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.
Người trong thôn đều nói, tương lai Giang Thần nhất định là một người bị vợ quản nghiêm.
Nhưng nếu ai dám nói xấu Trầm Tinh Dao một câu, ngày hôm sau lập tức sẽ bị Giang Thần đánh cho mặt mũi bầm dập, không xuống giường được.
Sau đó, trong thành có người tài trợ cho Giang Thần và Trầm Tinh Dao được đi học.
Giang Thần ở trường học lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, phía sau đi theo một nhóm lớn đàn em.
Mỗi lần gây chuyện, đều là Trầm Tinh Dao hướng giáo viên cầu tình.
Dần dần, trường học cũng truyền ra tin đồn Trầm Tinh Dao là cô vợ nuôi từ nhỏ của Giang Thần.
Không ai biết bọn họ rốt cuộc có yêu đương hay không.
Chỉ là khi Trầm Tinh Dao ở trong lớp làm bài tập học đến rất muộn, bên cạnh cô ấy luôn luôn có bóng dáng của Giang Thần.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Giang Thần bị trường học đuổi học.
Nguyên nhân là do đ.ánh nhau.
Hắn giúp một nam sinh bị bắt nạt, chọc giận cháu trai hiệu trưởng.
Nhưng khi đối mặt với quyền lực, không ai chịu đứng ra giúp hắn nói chuyện.
Ngay cả nam sinh mà hắn đã giúp.
Chỉ có Trầm Tinh Dao đứng ra nói. Nhưng ai sẽ tin chứ?
Hoặc là, ai dám tin đây?
Tất cả mọi người cảm thấy bị đuổi học, Giang Thần cả đời này xem như bỏ.
Nhưng hắn lại bán Ma Lạt Thang.
Đầu óc làm ăn của hắn rất linh hoạt, rất nhanh học được cách quản lý công việc làm ăn, giao tiếp với muôn hình muôn vẻ người.
Năm Trầm Tinh Dao thi đậu đại học, bà nội đã không còn.
Mà Giang Thần ở cửa trường học mở một quán hàng, làm ăn cũng khá phát đạt.
Tài trợ trong thành phố bị cắt đứt, Trầm Tinh Dao muốn kiếm học phí, còn phải kiếm sinh hoạt phí.
Cô bị một người bạn lừa đến hộp đêm tiếp rượu, thiếu chút nữa bị người ta xâm phạm.
Là Giang Thần.
Mang theo con d.ao lớn sáng loáng, cứu cô ấy.
Sau khi Trầm Tinh Dao lên đại học, thành tích học tập nổi bật, học bổng hàng năm đều là của cô ấy.
Cô ấy ít khi giao tiếp xã hội và làm nhiều công việc lặt vặt cùng một lúc.
Giang Thần thỉnh thoảng đóng cửa tiệm đến cổng trường đón cô ấy.
Hắn sợ trên người mình có mùi dầu mỡ, cũng không tới gần cổng trường, liền chờ từ xa.
Hắn đi xe đạp, chở Trầm Tinh Dao. Đi qua con đường trồng đầy cây ngô đồng kia.
Dùng tiền bán Ma Lạt Thang tích góp được, mang theo Trầm Tinh Dao, đi ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, hai người cũng bàn tính đi Hải Nam tổ chức hôn lễ.
Nhưng đúng lúc này, Giang Thần lại ch.ết.
Ngay bên cạnh cửa hàng Ma Lạt Năng của hắn, m.áu tươi lan tràn, nhuốm đỏ đầy đất.
Giang Thần ước chừng chịu hơn ba mươi nhát d.ao, khi được đưa đến bệnh viện, hắn đã tắt thở.
Khi còn sống hắn đã ký giấy hiến x.ác.
...
Xem đến đây, tim tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi nhanh chóng vạch trang giấy, cuối cùng ở cuối tài liệu, thấy được tên của mình.
Người được hiến tim: Hạ Thần Dật.
Trong đầu trống rỗng, tôi vuốt ve vị trí trái tim mình.
Tiếng đạp "thình thịch" dưới l*иg ngực, thì ra là trái tim Giang Thần.
Cho nên... cô ấy luôn cẩn thận từng li từng tí với tôi, cũng không lớn tiếng khi nói chuyện với tôi, chỉ sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tôi...
Người khác đều gọi tôi là "A Dật", chỉ có cô ấy thích gọi tôi là "A Thần"...
Sau khi ở cùng một chỗ không bao lâu cô ấy liền đề xuất muốn đi du lịch, thậm chí đã lên kế hoạch trước lộ trình du lịch...
Đều là bởi vì, trái tim này....?
Tôi nhớ đến những đoạn ghi âm trong ghi chú đó.
"A Thần, về sau chúng ta muốn mua một gian phòng ở, không cần quá lớn, đủ cho anh cùng em là được, trong sân phải có một cái cây, thật cao thật to, mùa hè chúng ta an vị ngồi trên ghế mây chậm rãi lay động, đúng rồi, còn muốn buộc cái xích đu, anh đẩy em cho em chơi..."
Còn tôi, tôi là gì?
Tôi chưa từ bỏ ý định, sờ lên bùa hộ mệnh trên ngực.
Tay run rẩy dữ dội.
Tôi luôn muốn tìm cái gì đó chứng minh cô ấy thật lòng đối với tôi.
Nhưng mở tờ giấy trong bùa hộ mệnh ra, thứ tôi nhìn thấy lại là tên và ngày sinh của Giang Thần.
Trầm Tinh Dao, em... em là tên lừa đảo!!
Tôi ôm tim lao ra cửa.
Trầm Tinh Dao, em vì sao muốn gạt tôi?
Em đối với tôi tốt như vậy, đều là giả sao?
Em rốt cuộc đối với tôi có mấy phần chân thật?
Rốt cuộc em có yêu tôi không?
Trầm Tinh Dao, em sống lại cho tôi...
Em nói cho tôi biết, Trầm Tinh Dao...
....
Thời điểm Khương Vũ Hòa ở bờ biển tìm được tôi, tôi đã nằm trên bờ biển như một con cá ch.ết cạn ba ngày.
Từ trong ánh mắt ghét bỏ của cô ta, tôi hiểu được bộ dáng hiện tại của tôi, nhất định chật vật đến cực điểm.
Tôi không để ý tới cô ta, cô ta tức giận lấy túi đập tôi: "Hạ Thần Dật, anh giả bộ thâm tình cái gì, lúc trước người dao động chính là anh, người cho Trầm Tinh Dao một cái tát lại cầu hôn tôi cũng là anh, hiện giờ người không còn, anh một bộ muốn ch.ết muốn sống, diễn cho ai xem?"
Thì ra tôi ngu xuẩn như vậy, ích kỷ như vậy.
Thì ra... tôi đã sớm thích cô ấy.
Khương Vũ Hòa đi rồi, tôi vuốt ve bùa hộ mệnh trên cổ, về tới căn nhà cũ của Trầm Tinh Dao.
Sâu trong ký ức, là cô ấy vì năm mươi tệ phí hộ lý mà cãi vã với một người đàn ông to lơn, là cô ấy kề sát ngực tôi nghe lén nhịp tim của tôi, là cô ấy đem bùa hộ mệnh trịnh trọng nhét vào trong tay tôi, là cô ấy mỗi ngày quan tâm tôi sao lại gầy đi, sao lại mặc ít, sao lại không nghe lời với bộ dáng linh động.
Thứ cô ấy muốn bảo vệ, có lẽ chỉ có trái tim này.
Nhưng thứ tôi muốn bảo vệ là toàn bộ con người cô ấy.
Thật đáng tiếc.
Rõ ràng, tôi có thể bắt được cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, để cô ấy yêu tôi.
Cho dù là bởi vì trái tim trong l*иg ngực này, ít nhiều gì cô cũng sẽ liếc tôi một cái.
Nếu như sớm tỉnh ngộ, kết cục của chúng tôi có phải sẽ khác hay không?
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Tôi lấy điện thoại ra, cắm điện, bấm số của cô ấy.
Tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp căn nhà cũ.
"Đáng tiếc không phải em theo tôi đến cuối cùng..."
Trầm Tinh Dao, cây Hợp Hoan kia đã nở hoa.
Màu đỏ.
Thật đẹp mắt.