Sao Băng

Chương 3

5.

Tôi tìm một tiệm chụp ảnh, muốn chụp di ảnh.

Vốn không có ý định này, chụp di ảnh giống như là dự cáo trước khi ch.ết, tôi theo bản năng muốn trốn tránh.

Nhưng đêm trước đã xảy ra một t.ai nạn.

Nửa đêm thức dậy uống nước, tôi bị ngã.

Đầu gối bị trầy xước, m.áu chảy không ngừng.

Làm ướt đẫm cả áo ngủ, dính đầy ra trên cả sàn nhà.

Chân tay đau như bị xé toạc, tôi không đứng dậy nổi.

Chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nằm trên sàn nhà cả một đêm.

Người trong bức ảnh treo trên tường, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn tôi, trong ánh mắt hình như có vẻ bi thảm, buồn bã.

Chịu đựng đến hừng đông, tôi mới có sức lực đứng lên, chuẩn bị đi chụp di ảnh.

Khi treo trên tường, tôi muốn nhìn trông được một chút.

Lúc đánh răng theo thường lệ lại là miệng đầy m.áu.

Thật đúng là kỳ lạ, rõ ràng cũng không có hóa trị, nhưng tóc của tôi lại rụng từng nắm từng nắm, lông mày cũng không còn, cả người giống như chỉ còn xương bọc da.

Dù đã trang điểm nhẹ, nhưng vẫn xấu muốn ch.ết.

Nhϊếp ảnh gia vừa nghe tôi muốn chụp di ảnh, lại xác nhận một lần nữa: "Di ảnh, cô chắc chứ?"

Tôi gật đầu.

Nhìn dáng vẻ tôi thê thảm, trong mắt anh ta có chút thương xót, dẫn tôi vào studio.

Phòng chụp ảnh bên cạnh cũng đang chụp, có vẻ đang chụp ảnh cưới, nhìn rất náo nhiệt, tiếng cười liên tiếp truyền đến, lộ ra bầu không khí vui vẻ.

Quá trình rất nhanh.

Trong ảnh khóe miệng tôi cong lên, mặt mày đều là ý cười, nhưng quá gầy, làm lộ ra một loại cảm giác mệt mỏi nói không nên lời.

Son môi cũng không giúp được gì, tôi không khỏi tiếc nuối.

Cầm tấm ảnh rời đi, tôi đi qua studio bên cạnh, không khỏi dừng bước.

Cửa không đóng chặt, tiếng nói chuyện truyền ra.

"Oa, Vũ Hòa, cái này cậu mặc so với người mẫu còn đẹp hơn, tuyệt!"

"Đợi lát nữa Hạ Thần Dật tới, bảo đảm mê muội cho xem!"

"Đã đợi gần hai giờ rồi, Hạ Thần Dật sắp tới rồi."

Cách khe cửa, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Vũ Hòa, bị một đám chị em vây ở chính giữa.

Cô ta trang điểm tinh xảo, nhìn qua tâm tình tốt vô cùng, mặc chiếc váy cưới thật dài, xoay vòng trước gương.

Chân như nhũn ra, tôi cố vịn tường đứng vững, cổ họng lại nổi lên một trận buồn nôn.

Bùa hộ mệnh bị tôi nắm thật chặt.

Ký ức trong nháy mắt bị kéo xa.

Phòng studio này, là bạn của hắn mở.

Mặc dù nằm ở khu phố cổ, nhưng đã hoạt động rất lâu, cộng thêm cha truyền con nối, tay nghề của nhϊếp ảnh gia và thợ trang điểm đều rất tốt, cho nên nổi tiếng gần xa.

Đã từng, tôi cũng đã từng hy vọng xa vời sau này có thể ở chỗ này chụp ảnh cưới.

Lúc đó, luôn cho rằng thời gian còn rất nhiều.

Một lần tình cờ, hắn bị bạn bè kéo đi làm mẫu ảnh.

Áo sơ mi trắng quần tây đen tôn lên dàng người eo hẹp chân dài, mặt lại đẹp, được treo ảnh ở trước studio để làm mẫu mời chào.

Hiệu quả cũng rất tốt, trong lúc nhất thời studio đông như trẩy hội.

Sau đó lại muốn người mẫu áo cưới, hắn đề cử tôi đi.

Tôi mặc váy cưới, từ phía sau rèm đi ra, nhịn không được oán giận: "Bóp ch.ết em rồi, bộ váy cưới này cũng quá vừa người đi..."

Hắn lười biếng dựa vào sofa, dùng tay chống mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này lại đứng lên.

Trong chiếc gương sát đất thật lớn, hắn mặc âu phục giày da, dáng đứng thẳng tắp, còn tôi một thân áo cưới trắng như tuyết.

Đứng đối diện nhau như một cặp vợ chồng mới cưới.

Tôi nhớ buổi chiều đó.

Ánh mắt hắn nóng rực, tựa hồ từ trên dán người tôi không dời đi, sau đó mới nở nụ cười: "Cô dâu nhỏ của anh."

Tôi gần như sinh ra một loại ảo giác.

Hắn sắp khóc.

Ngày đó không khéo, trời đổ mưa to, thiết bị điện ảnh lại xảy ra vấn đề, ảnh cưới không chụp được.

Có lẽ, đây là ý trời.

Tôi nhất định không có vận khí mặc váy cưới, nắm tay người mình yêu ước định cả đời.

6.

Trước cửa nhà, mơ hồ có bóng dáng một người đứng ở trước.

Chờ tôi đến gần, mới phát hiện đó là mẹ của Hạ Thần Dật, bà mặc áo khoác lông, lạnh đến chà xát hai tay vào nhau.

Bà vừa nhìn thấy tôi, vội vàng chạy tới: "Dao Dao, bác đã đợi con rất lâu, con cuối cùng đã trở lại."

Bà tỏ vẻ thân thiết muốn kéo tay tôi.

Tôi hai tay đút túi, xa cách nhìn bà: "Bác gái, bác có việc tìm gì mà tìm con ạ?"

Thấy tôi lãnh đạm, bà ngượng ngùng thu tay về.

"Dao Dao, nhiều năm như vậy, con đối với Thần Dật tốt đến không thể nói hết, bác liền xem con như là con dâu. Thần Dật tên kh.ốn kia, con biết tính tình của nó, tùy hứng lại xúc động, nhưng tâm không xấu, đối với tình cảm của con cũng không giả dối. Con xem như nể mặt bác, theo bác trở về được không?"

Mặt bà đỏ bừng vì gió lạnh, nhưng ánh mắt nóng bỏng.

Bà ấy từng thấy bộ dáng hèn mọn của tôi trước Hạ Thần Dật.

Khi đó, chúng tôi đã ở bên nhau không lâu.

Bà ấy đến đưa thuốc cho Hạ Thần Dật, còn tôi quét dọn nhà cửa.

Khi thu dọn giá sách, một quyển sách bị tôi đυ.ng vào.

Ảnh chụp bên trong rớt ra đầy đất.

Tôi đã rất sửng sốt.

Là ảnh chụp chung của Hạ Thần Dật và Khương Vũ Hòa, ước chừng có hơn mười tấm.

Giống như đã phá vỡ bí mật cấm kỵ gì đó, tôi vội ngồi xổm xuống thu dọn.

Hạ Thần Dật vừa nhìn thấy, nổi giận đùng đùng: "Trầm Tinh Dao, cô vì sao lại lục lọi đồ của người khác?"

Một khi cái gì có liên quan đến Khương Vũ Hòa, hắn đều sẽ mất khống chế.

Hắn tức giận, tôi sợ hãi: "Thật xin lỗi, em lập tức thu dọn, anh đừng nóng giận."

Hắn giật lấy tấm ảnh trong tay tôi, hét lớn: "Sao cô cứ làm tôi tức giận hoài vậy!"

Nói xong xoay người muốn ra cửa.

Khi đó trời đã tối, tôi chắn trước mặt hắn, vươn hai tay ra: "Anh không thể đi!"

Hạ Thần Dật vóc dáng cao gần một mét chín, tôi không thể không ngửa đầu nhìn hắn, lại nhỏ giọng cầu xin hắn: "Em sai rồi."

Hắn nhìn tôi vài giây rồi đi vào phòng ngủ.

Mẹ hắn ở một bên thở dài, không nói gì.

Những ủy khuất kia, bây giờ nghĩ lại, lại giống như lại ở trước mắt.

"Bác gái à, thật xin lỗi, bác về đi."

Bà vừa nghe, trong nháy mắt vành mắt đỏ lên: "Nếu không là Thần Dật trong khoảng thời gian này nổi điên, bác cũng không muốn quấy rầy con, mấy ngày hôm trước nó đua xe tới phải nhập viện, vừa có thể xuống giường liền chạy ra ngoài uống rượu, còn cùng Hiểu Đông vì khuyên nó, mà đánh một trận, cứ tiếp tục như vậy, trái tim nó làm sao chịu được..."

"Nó không nói, nhưng bác biết, nó làm những chuyện này, kỳ thật chính là muốn khiến cho con chú ý. Con coi như thương hại bác cũng được, đi khuyên nhủ nó một chút, được không?"

Nước mắt bà rơi xuống.

Nói thật, tôi có chút hâm mộ Hạ Thần Dật.

Cho dù hắn làm gì sai, vẫn có người luôn yêu hắn.

Tôi vươn ra bàn tay gầy gò, lấy từ trong túi ra một túi khăn giấy đưa cho bà ấy.

"Bác à, con đã chăm sóc anh ấy sáu năm, nếu sáu năm này vẫn không thể thay đổi anh ấy để anh ấy tạo thành thói quen bảo vệ bản thân, vậy con chăm sóc anh ấy sáu mươi năm nữa, cũng vô dụng."

"Huống chi, trái tim ở trên người anh ấy, xảy ra vấn đề, khó chịu chỉ có anh ấy."

"Thay vì thuyết phục con, chi bằng dùng nhiều thời gian hơn để khuyên nhủ anh ấy. Dù sao, bác mới là mẹ ruột của anh ấy, con với anh ấy không có quan hệ gì."

"Dao Dao, sao con lại biến thành như vậy......"

"Tạm biệt bác."

Tôi giữ lại một tia thể diện cuối cùng đi vào cửa.

Toàn thân liền ngã trượt xuống tường.

Cứ dây dưa thêm một phút nữa, tôi sẽ quỳ rạp trước mặt bà ấy như một con ch.ó không dậy nổi.

Hạ Thần Dật đi.ên cuồng tìm đường ch.ết, hắn muốn thế nào đã không quan trọng.

Tôi hiện tại, ngay cả chính mình cũng không để ý tới.

7.

Cách vài ngày, gió bắc không còn lớn nữa, tôi lấy ghế mây ra, nằm phơi nắng dưới tàng cây Hợp Hoan.

Ánh mặt trời chiếu vào.

Tôi đã có một giấc mơ dài.

Mở mắt ra lần nữa, trước mắt mơ hồ có một người đứng trước mặt tôi.

Tôi buột miệng: "A Thần..."

Bóng người trước mắt nở nụ cười, tiếng cười còn vang hơn cả chuông bạc, chấn động đến màng nhĩ tôi đau nhức: "Trầm Tinh Dao, cô tỉnh ngủ chưa?"

Lúc này tôi mới nhìn rõ người trước mắt.

Là Khương Vũ Hoà.

Cô ta ngẩng cao đầu, tầm mắt quan sát bốn phía một chút, chậc chậc nói: "Cô dọn đến nơi này rồi?"

"Lần trước ở gần studio nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm người rồi. Cô hiện tại bộ dáng này, sợ là đến A Dật cũng không nhận ra..."

Tôi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng diễm lệ của cô ta, cuối cùng nhíu mày.

"A thiếu chút nữa thì quên."

Khương Vũ Hòa từ trong chiếc túi Hermes lấy ra một tấm thiệp mừng màu đỏ, "Để tôi đưa thiệp mời cho cô."

"Thiệp cưới của tôi và A Dật."

Cô ta như là sợ tôi nghe không rõ, cố ý khom lưng nói chậm một chút, "Chúng tôi định ở chân trời góc biển Hải Nam Tam Á tổ chức hôn lễ, cô nhất định phải tới nha!"

"Không!"

Tôi đứng lên có chút nhanh, trước mắt tôi nhất thời tối đen.

Không thấy gì hết.

Nhưng tôi vẫn cắn chặt răng, hướng về phía Khương Vũ Hòa, lặp lại: "Không thể..."

"Tại sao không thể, Trầm Tinh Dao, cô cho rằng A Dật còn có thể trở lại bên cạnh cô sao?"

"Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

"Trầm Tinh Dao, cô sao vậy?"

"Này! Trầm Tinh Dao."

...

Khoảnh khắc tôi ngã xuống đất, tôi dường như thấy được sắc mặt trào phúng của Hạ Thần Dật.

Hắn nói, Trầm Tinh Dao không phải nằm mơ cô cũng muốn tổ chức hôn lễ ở Hải Nam sao?

Vậy tôi sẽ làm điều này với Khương Vũ Hòa. Tôi muốn cô nhìn tôi và Vũ Hòa ân cần, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.

Tôi sẽ làm cô hối hận.

Hối hận lúc trước đã chia tay với tôi.

Ý thức dần dần đi xa.

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Phía trên bên trái treo một túi m.áu đỏ tươi, đang không ngừng truyền vào thân thể của tôi.

Ngoài ý muốn, Khương Vũ Hòa lại đứng bên giường bệnh.

Cô ta thấy tôi tỉnh lại, mới vỗ ngực, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Làm tôi sợ muốn chết, cho rằng cô muốn lừa tôi. Bệnh bạch cầu, cô nói đi, là thật sao."

Xem ra, bệnh của tôi không giấu được.

Cô ta biết rồi.

Thấy tôi không có phản ứng gì, cô ta đặt mông ngồi bên giường, vẻ mặt có chút khẩn trương: "A Dật biết không?"

Cô ta cùng Hạ Thần Dật tình duyên gặp nhiều khó khăn, cách sáu năm trời mới gương vỡ lại lành, đương nhiên sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của cô ta.

"Nếu như anh ấy biết, cô cảm thấy, anh ấy còn có thể kết hôn với cô sao?"

Những lời này nói ra, chính tôi cũng cảm thấy không thuyết phục.

Nhưng Khương Vũ Hòa trời sinh tự tin vẻ mặt lại trầm mặc, như là bị tôi hù dọa.

Cô ta đang lo lắng cái gì chứ?

Rõ ràng trong lòng Hạ Thần Dật, tôi ngay cả một sợi tóc của Khương Vũ Hòa nàng cũng không bằng.

Khương Vũ Hòa cảnh giác nhìn tôi một cái, biểu tình có chút mất tự nhiên: "Cô...còn có thể sống bao lâu?"

Một tháng? 20 ngày?

Tóm lại, không lâu nữa.

Sau khi Khương Vũ Hòa rời đi, ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi.

Từng bông tuyết rơi trên cửa kính rồi lại tan trong nháy mắt.

Tôi không biết Khương Vũ Hòa có đem chuyện tôi sắp ch.ết nói cho Hạ Thần Dật biết hay không.

Cũng không biết Hạ Thần Dật khi biết sẽ có phản ứng gì.

Lựa chọn là ở cô ta.

Nhưng nếu tôi là cô ta, tôi sẽ không nói.