Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 19: Bươm bướm vỗ cánh (10)

“Ngài thanh tra, đây vẫn chỉ là giả thiết của các anh mà thôi. Trừ phi các anh chụp được chính xác động tác đổi que gỗ của Lilliane!” Luật sư nói.

“Đúng là băng ghi hình không chụp được trực tiếp. Hơn nữa tôi đoán Lilliane đã chuẩn bị rất lâu vì khoảnh khắc này. Cô luyện tập không ngừng nghỉ, điều chỉnh vị trí, khiến động tác nhỏ của mình né tránh ống kính.”

Nghe thấy Evan nói vậy, biểu cảm của Lilliane trở nên điềm tĩnh: “Vậy nên tất cả vẫn chỉ là câu chuyện các anh bịa ra mà thôi.”

“Không, nó không phải một câu chuyện. Mặc dù ống kính không quay được cô trực tiếp, nhưng vẫn quay được mặt bàn kim loại trước mặt cô. Nó đã phản chiếu mọi thứ cô làm. Chắc hẳn cô từng xem phim truyền hình kiểu “Đội điều tra hiện trường CSI” rồi chứ?” Evan ngoảnh mặt sang nhìn vào mắt Lilliane, dường như từ các góc độ khác nhau, ánh mắt của anh có thể tiến vào các mặt khác nhau trong tư tưởng của cô.

Ngón tay Lilliane vần vò nhau, cô rất căng thẳng.

“Giám định viên có thể xử lý miếng kim loại đấy để tái hiện việc cô đã làm hôm ấy. Tiện thể nói một câu, dù cho trước mặt cô không có tấm biển kim loại đó, màn thể hiện của cô cũng không hoàn hảo đâu. Lúc cô đến bàn bê món, trên bàn chỉ còn một cái que gỗ thôi. Nếu cái que đó là do nhà bếp dùng để cố định burger, thế thì lúc cô đi về phía John Hightower, que gỗ trên burger ở đâu ra? Vả lại giám định viên đã xét nghiệm rồi, trên que gỗ để lại trong đĩa của John Hightower vẫn còn bơ lạc.”

Luật sư ngoảnh mặt nhìn Lilliane, còn Murphy bên cạnh thì lên tiếng: “Hì, bây giờ chúng tôi đang xử lý băng ghi hình, nếu có kết quả, chúng tôi sẽ tố cáo cô ta tội gϊếŧ người cấp độ một, cô ta sẽ ở tù cả đời không được ra ngoài. Nhưng nếu trước khi có kết quả, cô ấy thẳng thắn thừa nhận tội của mình, đấy sẽ là đầu thú, sẽ được giảm án đáng kể. Ngài luật sư, tôi nghĩ dù là gà mờ non đến mấy thì cũng hiểu được khác biệt trong đó.”

Luật sư gật đầu, quay mặt thì thầm vài câu với Lilliane.

Nước mắt của cô trào ra từ trong hốc mắt: “Là tôi đã gϊếŧ John Hightower, tôi nhận tội.”

“Cô đã thừa nhận mưu sát John Hightower, có thể tiện đà nói cho tôi biết, ai đã sát hại Anita không?”

Lilliane trợn to mắt nhìn Evan.

“Đừng ngạc nhiên thế, Lilliane. Tôi biết mục tiêu đích thực của cô không phải John Hightower, cậu ta là mục tiêu của đồng phạm với cô, đúng không?”

“Anita… không phải bị Mason sát hại ư?” Lilliane tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đây là một “trò chơi hoán đổi”. Cô căm hận Anita và Mason. Bởi hai người họ đã hợp tác phá huỷ danh dự của cô, tương lai của cô và cuộc sống của cô. Nhưng cô lại đặt mục tiêu vào John Hightower. Bởi có một người khác sẽ giải quyết Anita và Mason thay cô.”

“Anh… anh đang nói bậy gì thế?”

“Tôi không nói bậy. Chắc hẳn cô biết Anita, Mason, John và Mike sống chung. Mike chết trong tai nạn ô tô, nhưng thực tế là bị sát hại. Kẻ sát hại Mike đã nhận tội, thực ra đối tượng ông ta căm thù là John Hightower. Bởi có người sẽ giải quyết John thay ông ta, nên ông ta đã lợi dụng thuận tiện của mình để xử lý Mike.”

Lilliane trố mắt.

Luật sư quay sang Lilliane, thì thoà khuyên cô: “Để đảm bảo quyền lợi lớn nhất của cô, chi bằng làm kẻ chỉ điểm làm chứng chống lại bên kia, tốt hơn là bị đối phương làm chứng. Bây giờ tốt nhất là cô hãy nói hết mọi thứ cô biết đi.”

Lilliane hít vào một hơi, cô che mặt mình, như đang đắn đo rốt cuộc nên kể chuyện này ra sao.

“Việc sát hại cả John, Mike, Mason và Anita được lên kế hoạch trong một phòng trò chuyện. Một ngày nọ, có người gửi tin nhắn qua mạng cho tôi, hỏi tôi có hận Mason và Anita hay không, nếu có thì hãy tham gia phòng trò chuyện này. Nên tôi bèn tham gia. Trong phòng trò chuyện tổng cộng có ba người. Tên tôi dùng trong đó là Megaera.”

Murphy gật đầu: “Cô dùng nữ thần báo thù làm tên trên mạng, đúng là rất hợp.”

“Để cô ấy nói tiếp.”

“Tên mạng của một người khác là Thợ Săn, chắc hẳn ông ấy là một người đàn ông, lời lẽ của ông ta có vẻ u uất và đau khổ, vì John Hightower đã khiến ông ta mất con gái.”

Evan gật đầu, “Thợ Săn” này chắc là ông Hunter làm việc ở đại lý ô tô.

“Còn có một người khác, tên là “Bươm Bướm”. Tôi không phân biệt được “Bươm Bướm” này là nam hay nữ, bởi số lần người đó phát biểu ý kiến rất ít, nhưng cuộc gϊếŧ người thay này là do y đề xuất. Y nói, nếu chúng tôi ra tay với mục tiêu mình căm thù, thì sẽ trở thành đối tượng tình nghi của cảnh sát. Cách tốt nhất chính là tìm người ít điểm giao nhất trong bốn người này để ra tay, hơn nữa phải cố gắng ngụy trang thành tai nạn. Hơn nữa y chắc chắn biết thân phận thực sự của tôi và “Thợ Săn”. Bởi y biết tôi làm thêm ở quán ăn đó, cũng biết John Hightower thích burger quán ăn này, chính y đã dạy tôi cắm que gỗ dính bơ lạc vào burger và né tránh ống kính máy quay.”

“Chính vì cuộc đối thoại trong phòng trò chuyện, cô bèn to gan thực hiện vụ mưu sát này? Cô không lo tất cả chỉ là có người đang trêu cô à?” Murphy cảm thấy không thể tin nổi.

“Ban đầu tôi cũng lo thế. Nhưng “Bươm Bướm” bảo tôi trong phòng trò chuyện, “Thợ Săn” đã sắp xếp xong rồi, Mike sẽ gặp tai nạn ô tô và chết, tiếp theo phải tùy thuộc vào tôi! Tôi chỉ cười thôi, nhưng không ngờ đến ngày hôm sau tôi lại nhận được tin Mike chết trong tai nạn xe thật! Anh có tưởng tượng được tâm trạng lúc ấy của tôi không?” Lilliane ôm ngực mình, hỏi Evan và Murphy.

“Dĩ nhiên là tôi tưởng tượng được. Cô rất phấn khích, vì kế hoạch là thật. Cô chỉ cần làm theo kế hoạch trong phòng trò chuyện, xử lý John, thì sẽ có người tống khứ Anita và Mason thay cô.” Evan nói.

Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, dường như tất thảy mọi điều Lilliane từng cân nhắc đều đã bị anh nhìn thấu.

Lilliane lặng mất hai giây, cô hít mạnh một hơi: “Tôi không biết “Bươm Bướm” là ai. Nhưng y đã hoàn thành lời hứa với tôi và “Thợ Săn”. Anita đã chết, Mason trở thành kẻ tình nghi duy nhất.”

Evan không nói gì, còn Murphy thì gọi điện bảo đồng nghiệp lần dấu IP của mọi người trong phòng trò chuyện đó.

Evan biết, gần như không có khả năng tìm ra “Bươm Bướm” là ai bằng việc truy dấu IP. Kẻ này rất thông minh, nhất định sẽ dùng rất nhiều máy chủ trung gian.

Tình cờ đến giờ ăn trưa, Evan nhận được cuộc gọi từ Caesar.

“Chào, ngài thanh tra, anh vẫn ổn chứ?” Giọng Caesar rất dịu dàng, mang chút bỡn cợt, còn có vài phần hài lòng.

Vụ án đi đến bước này, Evan đã đến đoạn bế tắc. Vẻ mệt mỏi của Evan và lười nhác của Caesar tạo thành sự tương phản rõ ràng.

Anh kể lời Lilliane nói cho Caesar.

“Anh bảo xem, tại sao y lại tự đặt tên là “Bươm Bướm”? Tên mạng của Lilliane là nữ thần báo thù, vì cô ấy muốn báo thù Mason và Anita. Tên mạng của ông Hunter là “Thợ Săn”, vì ông ta trước nay vẫn nhẫn nhịn mai phục, tìm cơ hội gϊếŧ chết con mồi của mình – John Hightower. Nhưng “Bươm Bướm” thì sao? Y và Mike có mối liên quan nào không?”

“Evan, anh chưa từng nghe nói đến “hiệu ứng bươm bướm” à? Một cánh bướm trong rừng mưa Amazon thi thoảng vỗ cánh, có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở đầu bên kia Trái Đất. Y chính là con bướm đó, nhìn thì nhỏ bé, không ai chú ý tới, nhưng hoàn toàn có thể đảo lộn cuộc sống của những kẻ nom rạng rỡ, kiêu căng như John, Mike, Mason và Anita.”

“Vậy… y hận cả bốn người đó?” Evan chau mày.

“Cũng hận cả bản thân mình.” Caesar thản nhiên đáp, “Anh nên đi ăn gì đó đi Evan. Chân tướng sẽ không chuồn mất trong lúc anh thưởng cho dạ dày mình đâu.”

Evan nhắm nghiền mắt, nhếch khóe môi.

Một tiếng đồng hồ sau, tin Lilliane mưu sát John Hightower lan truyền rộng rãi, báo chí đua nhau đưa tin.

Evan chau mày đọc tin tức trên mạng.

Murphy cũng tỏ vẻ sứt đầu mẻ trán: “Tôi bảo này Evan, giám đốc đang sốt ruột lắm, ông ấy cứ hỏi tôi có chắc chắn Lilliane đã sát hại John Hightower hay không. Tôi bảo có, nhưng tôi cũng muốn kể cho ông ấy là không hẳn…”

Evan thở dài: “Thế cũng tốt, ít nhất thì Arryn không còn là mục tiêu trút giận của dòng họ Hightower nữa. Tôi muốn đi gặp cậu ta.”

“Được thôi, anh đi đi. Vụ án có tin tức gì, tôi sẽ báo cho anh.”

Evan lái xe đến tòa nhà căn hộ của Arryn, lúc Arryn mở cửa, Evan phát hiện ra cậu ta đang thu dọn đồ đạc.

“Trời ạ! Là thanh tra Evan Lee! Mời vào! Tôi đọc được tin tức rồi! Không ngờ John Hightower đã bị cô hầu bàn đó sát hại! Ấy là thật ư?”

“Coi như là thật. Arryn, cậu định chuyển nhà à?” Evan hỏi.

Arryn mời Evan vào phòng khách, cậu ta vào bếp bắt đầu pha cà phê.

“Tôi cũng muốn thay đổi tâm trạng. Khoảng thời gian trước có rất nhiều phóng viên lảng vảng dưới căn hộ của tôi, suýt thì khiến tôi suy sụp. Tôi vừa tìm được chỗ ở mới, không ngờ vụ án John Hightower lại tìm được chân tướng!”

Arryn bưng cà phê đến trước mặt Evan: “Cảm ơn anh quá! Ngài thanh tra! Là anh tìm được hung thủ, đúng không?”

“Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.” Evan cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng thực ra còn rất nhiều nghi vấn chưa được phá giải.”

“Nghi vấn gì?”

“Không có gì, không liên quan đến cậu đâu. Nhìn thấy cuộc sống của cậu trở lại bình thường, tôi cảm thấy rất yên lòng. Sau khi chuyển chỗ ở, cậu định tiếp tục theo học trường y à?” Evan hỏi.

“Đương nhiên rồi! Có điều trước đó, tôi định đi du lịch, đến nơi nào xa một chút, ngắm nhìn thế giới.”

“Đấy là ý hay.” Evan gật đầu.