Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 10: Bươm bướm vỗ cánh (1)

Màn đêm buông xuống, vườn hoa sắt thép của thành phố sáng rực đèn đóm.

Evan đứng trước cửa sổ trong căn hộ, trong tay cầm một chai bia, anh ngửa đầu nhấp một hơi, lúc nhìn ra bầu trời, anh bỗng phát hiện ra màn đêm đen kịt ấy như muốn hút hết ánh sáng của cả thành phố này.

Nhắm nghiền mắt, Evan vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh mà Caesar cho anh nhìn, bất kể là tiếng thét gào đau đớn xé lòng hay thành phố lung lay chực đổ, Evan phát hiện, hiểu biết của mình về thành phố này đã bị Caesar đảo lộn.

Anh thở dài, buồn cười đặt chai bia xuống: “Không ngờ tên này lại lây truyền hết mơ tưởng hão huyền của bản thân cho mình?”

Ở đây có quá nhiều thứ mình chưa từng tưởng tượng cũng không thể hiểu nổi.

Anh chưa bao giờ tin tưởng vào sự tồn tại của ma quỷ, ác quỷ có thể nhìn rõ lòng người quả là… phi thực tế.

Nhưng nếu không tin vào ma quỷ, thì sao có thể tin vào Chúa?

Đúng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông, Evan liếc nhìn số gọi tới, bịt mắt mình: “Ôi… không phải chứ…”

Anh vừa thức trắng đêm để xử lý một vụ án liên hoàn, không thể cho anh nghỉ ngơi tử tế được sao?

“Xin chào, giám đốc.”

“Đến nhà xác của bệnh viện Saint Viktor ngay đi.” Giọng giám đốc rất trầm, xem ra vụ án rất rắc rối.

“Tôi đã hai ngày không được nghỉ ngơi rồi.” Nếu có thể, anh muốn tạm thời thoát khỏi mọi vụ hóc búa.

“Giải quyết xong vụ án này, tôi hứa cho cậu nghỉ dài một tháng.”

Dứt lời, giám đốc bèn cúp máy.

Evan bất lực lắc đầu, vụ án khiến giám đốc hứa cho nghỉ dài một tháng, ắt phải là một vố to.

Anh tiện tay đặt chai bia lên bàn, cầm lấy cà vạt bị vứt trên ghế bành, mặc âu phục vào, bước ra ngoài cửa.

Đến nhà xác của bệnh viện Saint Viktor, đã có đồng nghiệp cũ chờ ở đó.

“Ô… Evan! Evan! Cuối cùng anh cũng tới!” Sĩ quan liên lạc Murphy nhìn Evan mặc âu phục đen phẳng phiu đi trong hành lang bệnh viện, chẳng khác nào điều tra viên liên bang trong phim.

Khi anh tới trước mặt Murphy, cụp mắt nhẹ nhàng chỉnh cổ tay áo, động tác đơn giản đó lập tức khiến Murphy cảm thấy quanh người Evan toát ra sự nghiêm nghị và phong độ kỷ luật.

“Ồ, Murphy, lại là cậu à. Những vụ án tiếp nhận từ cậu thông thường đều khiến người ta nảy sinh xúc động muốn từ chức.”

Murphy nhún vai, ấn một xấp tài liệu vào lòng Evan: “Theo tôi thấy thì vụ án hôm nay đơn giản là rõ, hoàn toàn có thể khép lại trong vòng mười phút. Nhưng gia đình người chết khăng khăng đòi làm ầm làm ĩ.”

Evan vừa đọc tài liệu vụ án, vừa theo Murphy đi vào nhà xác bệnh viện.

Người chết là một sinh viên 23 tuổi, tên là John Hightower. Nguyên nhân tử vong hiện tại có vẻ là gãy xương ức và sốc phản vệ.

Evan nheo mắt búng tập tài liệu một phát: “Nguyên nhân tử vong này mơ hồ quá, rốt cuộc là gãy xương ức hay sốc phản vệ? Hơn nữa tại sao lại huy động đến Cục điều tra liên bang chúng tôi? Trong tài liệu này đâu có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là mưu sát đâu. Cục cảnh sát đã khép lại vụ án, mô tả vụ án cũng rõ ràng. John Hightower bị dị ứng với lạc, sau khi ăn nhầm burger chứa bơ lạc trong quán ăn thì xảy ra phản ứng dị ứng, ngã gục trong quán ăn. Một sinh viên y đang dùng bữa trong quán ăn bèn cấp cứu ép tim ngoài l*иg ngực cho cậu ta, vì khoẻ quá dẫn đến gãy xương ức, trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu, cậu ta đã chết rồi.”

“Vậy nên, đây chắc hẳn là tai nạn, đúng không.”

“Thế nguyên nhân huy động Cục điều tra liên bang là gì?” Evan tới quầy, nhân viên kéo thi thể của John Hightower từ trong tủ lạnh ra ngoài.

Khí lạnh ùa tới, Evan cụp mắt, ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt của người chết.

Biểu cảm của cậu ta chẳng còn nhìn ra đau đớn hay không nữa, có một sự câm lặng không tên trên khuôn mặt ấy. Chẳng biết Caesar có thể phát hiện ra bí mật của người chết không?

Evan thầm thở dài bất lực, sao mình lại nhớ tới tên đó?

“Đừng bảo tôi là anh chưa từng nghe đến họ Hightower nhé?” Murphy cạn lời.

“Hơi quen tai.” Evan đeo găng tay, vừa nhìn l*иg ngực thi thể vừa đối chiếu với báo cáo khám nghiệm tử thi, ở đó đã nổi lên vết bầm sau khi bị ấn mạnh.

“Đây là một dòng họ lớn rất quyền lực, là phe ủng hộ nhiều nghị sĩ quan trọng. Bố mẹ John Hightower không chấp nhận nguyên nhân tử vong của con trai, khăng khăng cho rằng cậu ta bị sát hại. Điều quan trọng nhất là, bạn gái của người chết cũng khẳng định chắc chắn với cảnh sát rằng, bạn trai mình bị sát hại.”

“Lý do?” Evan hỏi.

“Vì bạn thân nhất cùng một câu lạc bộ với John Hightower đã chết vào tuần trước. Cô ấy cho rằng cái chết của họ có liên quan đến nhau.”

“Đã chết?” Evan hơi nhướn mày, “Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Nguyên nhân tử vong… Vụ này tôi chưa thu thập được tài liệu, suy cho cùng thì hôm nay chúng ta xử lý vụ của John Hightower. Nếu anh cần, ngày mai tôi sẽ đưa anh.”

“Bây giờ nhà Hightower phản ứng ra sao?” Evan hỏi.

“Họ đòi tố cáo quán ăn và sinh viên y đó tội ngộ sát. Nghe nói đội luật sư của họ rất cừ.” Murphy đáp.

“Cừ đến mấy cũng phải tuân thủ pháp luật.” Evan nhìn đồng hồ đeo tay của mình, “Bây giờ còn gặp được ai liên quan đến vụ án này không?”

“Giờ này không tiện ghé thăm bố mẹ của Hightower nữa, quán ăn cũng đóng cửa rồi, ngày mai các nhân viên phục vụ có mặt đều đến cục cảnh sát để thẩm vấn. Còn cậu sinh viên y, cậu ta sống ở một căn hộ cách trường không xa.”

“Thế thì ghé thăm cậu sinh viên y này vậy.”

“Hả? Vào cái giờ này?”

“Xảy ra chuyện lớn như thế, nhà Hightower yêu cầu kiện cậu ta tội ngộ sát, sao mà cậu ta ngủ nổi?” Evan mỉm cười thản nhiên, tay đút trong túi, cắp tài liệu dưới nách, đi ra ngoài.

Bước chân của anh vững chãi, vai rộng eo thon, bộ âu phục màu đen tôn lên vẻ lạnh lùng và dữ dội.

Murphy sờ mũi, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Evan, cảm thán một tiếng: “Đẹp trai quá…”

Evan lái xe đến căn hộ nhỏ mà cậu sinh viên y thuê trọ, lúc xe dừng ở ngã tư đường, màn hình khổng lồ của trung tâm thương mai đang phát thời sự.

Hình như các nhà khảo cổ học và sử học từ các quốc gia đã thành lập một đội khảo cổ, nghiên cứu di tích của một nước cổ đại đã biến mất hoàn toàn. Evan chỉ liếc mắt đã nhìn thấy bóng người mặc bộ đồ liền thân màu xanh nước biển đậm, mái tóc vàng buộc sau gáy. Dù là trong khung cảnh toàn bụi bặm, chẳng liên quan gì đến rượu vang và âm nhạc cổ điển, từng cử chỉ của người đó vẫn toát lên phong độ nho nhã quyến rũ. Phóng viên đang phỏng vấn hắn, hắn ăn nói rất lôi cuốn, hóm hỉnh hấp dẫn, trong dòng người đang đợi đèn xanh, có không ít người đều ngẩng đầu ngước nhìn vị giáo sư trẻ tuổi tuấn tú này.

Đèn xanh sáng, Evan lái xe đi mà không hề lưu luyến.

Theo địa chỉ Murphy cho, anh đến căn hộ của sinh viên y đó.

“Xin chào, xin hỏi cậu có phải Arryn Hughes không?”

“Là tôi… xin hỏi anh là…”

Arryn Hughes nom trẻ hơn cả độ tuổi ghi trong tài liệu, mái tóc ngắn màu nâu lạnh, trên người mặc một chiếc sơ mi sọc nhạt màu sạch sẽ. Mắt cậu ta rất to, trong ánh mắt nhìn Evan mang chút nghi ngờ, suy cho cùng thì một người đàn ông mặc âu phục màu đen phẳng phiu đến tìm mình vào cái giờ này vốn đã là chuyện kỳ quái.

Còn điều mà Evan chú ý đến hơn cả là vẻ tiều tụy trên mặt Arryn Hughes.

Cậu sinh viên y trẻ măng này vốn chỉ muốn cứu người mà thôi, nhưng lại khiến bản thân bị cuốn vào một rắc rối khổng lồ.

“Tôi là đặc vụ liên bang phụ trách vụ án John Hightower – Evan Lee.” Evan giơ phù hiệu của mình cho đối phương xem.

“À… xin chào… mời vào…”

Evan bước vào. Đây là một căn hộ rất hẹp, nhưng rất ngăn nắp. Mặt bàn được lau sáng bóng tựa đá cẩm thạch, trên ghế bành bằng vải bày gối dựa, lúc ngồi xuống cực kỳ thoải mái.

“Tôi không ngờ Cục điều tra liên bang lại điều tra vụ án này… Xem ra tôi đã tự dây vào rắc rối không nhỏ…”

Arryn cố tỏ ra bình tĩnh, tự chế giễu, nhưng động tác rót cà phê cho Evan suýt rớt ra ngoài của cậu ta đã chứng tỏ nỗi bất an của bản thân.

“Tôi đến đây, chỉ là muốn biết, từ góc độ của cậu, cái chết của John Hightower rốt cuộc là thế nào thôi.”

Trong giọng Evan có vẻ điềm tĩnh và khách quan, việc này khiến Arryn thả lỏng hơn.

Cậu ta đẩy cà phê ra trước mặt Evan, hít một hơi sâu, nhớ lại khung cảnh lúc ấy: “Ngày hôm đó tôi từ Học viện y trở về, băng qua quán ăn đó. Tôi ngồi vào chỗ, chờ phục vụ mang cà phê và bánh chuối cho mình. Đúng lúc ấy, một thanh niên bỗng ngã gục xuống đất, cậu ta ôm chặt cổ họng mình, không thở được… Tôi vốn chẳng nghĩ ngợi gì, xông thẳng lên. Tôi tách đám đông ra, bảo họ nhường đường, cho cậu ta chút không khí…”

Sau đó, biểu cảm của Arryn nom méo mó và đau khổ, cậu ta ngoảnh đầu đi.

Evan kiên nhẫn chờ cậu ta ổn định cảm xúc của mình, mấy chục giây sau, Arryn hít một hơi, nói tiếp: “Tôi chú ý đến vòng tay trên tay cậu ta, trên đó viết cậu ta dị ứng với lạc. Vậy nên phản ứng đầu tiên của tôi là tìm thuốc dị ứng của cậu ấy, nhưng mọi người xung quanh đã mở cặp của cậu ta, tôi cũng lục tung túi áo và ví tiền của cậu ta mà không tìm được. Cậu ta càng lúc càng khó chịu, tôi biết tôi cần adrenaline nhưng tôi không có! Đã gọi cấp cứu rồi, nhưng xe cấp cứu chưa tới! Sau đó… cậu ta không giãy giụa nữa… tôi vô thức cấp cứu cho cậu ta. Nhưng tôi sốt ruột quá… ấn gãy xương sườn của cậu ta…”