Evan thoáng khựng, quả thật… bất kể mình thích Avery đến mấy, anh cũng không thể trở thành một ông bố tận tụy, Avery đi theo anh cũng không thể có được tình yêu thương và gia đình trọn vẹn. Trước khi Avery hoàn toàn dựa dẫm vào mình, Evan phải tìm được gia đình nhận nuôi phù hợp cho nó, như thế… mới giảm thiểu được tối đa tổn thương đối với Avery.
Sáng sớm ngày hôm sau, Evan dậy sớm hơn bình thường mười phút, vì anh nhớ Avery muốn ăn giăm bông rán và bánh trứng. Giăm bông rán rất đơn giản, nhưng bánh trứng lại khiến một đặc vụ FBI như Evan đau đầu. Trứng gà bị đánh lỏng, nhưng đổ vào chảo thì chín rất mau, cơ bản là không kịp rắc cà rốt và hành tây lên.
Evan đổ sản phẩm hỏng ra, đập một quả trứng khác, cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào.
“Giờ phải đổ thêm chút dầu vào chảo!”
Chẳng biết Avery đến từ bao giờ. Nó kiễng chân, đổ dầu vào chảo một cách thành thạo, đảo đều, như thế toàn bộ đáy chảo đều dính một lớp dầu mỏng, sau đó đổ trứng đã đánh vào chảo y như một đầu bếp. Cổ tay nó không khỏe bằng người lớn, hai tay mới cầm chắc được cán chảo, lắc nhẹ một cái, trứng bèn trải kín đáy chảo. Do dầu chưa sôi hẳn, nên trứng gà không chín ngay, Avery cầm cà rốt và hành tây thái rắc vào, đậy nắp chảo, chờ bánh trứng chín.
Evan đứng bên cạnh nhìn trố cả mắt, còn Avery thì vỗ lưng anh như một ông cụ non, “Con sẽ chăm lo cho chú.”
Việc này khiến Evan dở khóc dở cười.
Evan đi làm, Avery chưa tìm được trường học thích hợp ở Washington, lúc Evan vắng mặt, Louise phụ trách chăm sóc Avery ở nhà.
Khi Evan về nhà, nhìn thấy Louise đang dọn dẹp nhà cửa, cả căn hộ như trời long đất lở.
“Xảy ra chuyện gì thế? Avery đâu?”
“… Avery tự nhốt mình trong phòng ngủ của anh. Hôm nay tôi chỉ hỏi dò xem nó có muốn gặp vài cặp vợ chồng bằng lòng nhận nuôi nó hay không, tôi bảo Evan cũng hy vọng em được gia đình hoàn chỉnh nhận nuôi. Có lẽ là câu này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, khiến nó tưởng rằng anh muốn vứt bỏ nó cho người khác, nó bèn mất kiểm soát hoàn toàn, đập phá phòng khách rồi…” Louise tỏ vẻ áy náy.
“Không sao, tôi đi xem thử.” Evan thở dài, đến gõ cửa phòng ngủ, “Avery, chú là Evan, chú về rồi.”
Tiếng bước chân khe khẽ vọng ra từ trong phòng ngủ vẫn luôn im lìm, cửa được mở ra một khe nhỏ, Avery đi chân trần, ngửa đầu nhìn Evan bằng ánh mắt uất ức.
Evan mở cửa, ôm chầm lấy Avery, “Sao lại nổi nóng thế? Louise là một quý cô, nổi nóng với quý cô là hành vi không lịch thiệp chút nào.”
“Xin lỗi… Evan… cháu không cố ý…” Avery nức nở.
“Được rồi mà, cháu có thể nói cho chú biết nguyên nhân cháu nổi cáu là gì không?”
“Cô Louise bảo chú không thể làm bố của con, chú muốn vứt con cho người khác… Không phải thế đâu đúng không?” Trong mắt Avery tràn ngập mong chờ.
Evan cũng từng nghĩ, mình nên an ủi Avery bằng lời nói dối như những người lớn khác, bảo mình sẽ mãi mãi ở bên cậu bé, nhưng anh không muốn nói dối, càng không muốn nói dối Avery tràn ngập mong đợi dành cho mình.
“Louise nói sai, không phải là vứt cháu cho người khác, mà là hy vọng giao cháu cho một gia đình đáng tin cậy.”
“Thế tức là chú muốn vứt bỏ tôi! Chú muốn vứt bỏ tôi! Các người đều giống nhau! Đều giống nhau!” Avery gào khóc lùi lại, Evan chỉ có thể ôm chặt nó.
“Avery, cháu nghe chú nói này… Cháu nhìn chú xem, ngay cả rán bánh trứng chú còn không biết làm, thậm chí chú không ở nhà thời gian dài, ai đưa cháu đi học đây? Lúc cháu bị người khác bắt nạt ở trường, có lẽ chú là người cuối cùng hay tin…”
“Kiếm cớ! Đấy chỉ là kiếm cớ thôi! Con biết rán bánh trứng! Con còn biết làm bít tết nữa! Con có thể tự đi học! Con có thể tự bảo vệ bản thân, những tên ngốc ở trường cơ bản là không bắt nạt được con! Chú chỉ không muốn con thôi!”
“Không phải đâu, Avery à! Chú là một đặc vụ FBI! Ngày nào chú cũng phải xử lý các vụ án nguy hiểm, rất có thể một ngày nào đó… một ngày nào đó chú không còn trên thế giới này nữa, Avery à… Chú không thể có gia đình được…” Vẻ mặt Evan rất đau khổ, “Avery… Lần đầu tiên nhìn thấy cháu đá bóng một mình, chú đã nghĩ đến con mình…”
“Con chú? Chú có con ư?” Biểu cảm của Avery cực kỳ ngạc nhiên.
“Suýt thì có. Bạn gái Lydia của chú mang bầu, cô chú dự định kết hôn vì đứa con này, vào cái đêm chú đeo nhẫn đính hôn lên tay cô ấy, một vụ án xảy ra, chú vội vàng về Cục, cả đêm ấy trôi qua, vụ án không có manh mối. Chú về đến nhà mình, mới phát hiện ra Lydia bị siết cổ đến chết trong phòng khách, hung thủ vụ án đó muốn ra oai với FBI, còn Lydia thì trở thành vật hy sinh… Chú đã đánh mất tất cả, dù cho chú bắt được hung thủ thì chú vẫn đánh mất tất cả… Nếu đứa bé đó đến thế giới này, nó cũng sẽ như cháu, nó sẽ gọi chú là bố, sẽ đá bóng cùng chú… nhưng chú không có khả năng bảo vệ hạnh phúc…”
Evan biết kể việc này, Avery vẫn còn là trẻ con không thể hiểu được, nhưng mọi thứ đã qua sắp đè bẹp anh, anh muốn tìm một người, bất cứ ai, để thốt ra nỗi đau của mình, hạnh phúc mà anh không thể cứu vãn.
Avery nhắm nghiền mắt trong lòng Evan, “… Được thôi… nhưng con muốn tự chọn gia đình nhận nuôi… Nhưng trước khi con chọn được, con muốn sống ở đây… Con không muốn đến trung tâm trẻ em…”
“Đương nhiên rồi…” Evan ôm chặt Avery, chỉ cần đứa trẻ này không bướng bỉnh thế nữa, Evan sẽ yên tâm hẳn.
Có điều biết được Evan đồng ý điều kiện của Avery, Louise hơi bực dọc, bởi Avery sẽ liên tục từ chối mọi gia đình bằng lòng nhận nuôi nó, để được ở lại căn hộ của Evan mãi.
Thời gian như thoi đưa, Avery đã ở nhà Evan được một tháng. Louise rất bất mãn, nhiều lần tìm đến văn phòng FBI thảo luận việc này với Evan. Một mặt Evan thấy áp lực, mặt khác anh quả thật không biết nên bàn chuyện gia đình nhận nuôi với Avery ra sao, anh sợ lại chạm vào vết thương lòng của thằng bé.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, anh nhớ đến một người, dẫu cho anh chẳng muốn gặp lại hắn chút nào. Dù do dự, anh vẫn gọi cho Caesar.
“Chào, Caesar… đã lâu không gặp.”
“Sao, anh muốn mời tôi ăn bánh táo à?” Giọng Caesar tràn ngập ý cười, dường như đã đoán trước Evan sớm muộn gì cũng gọi cho mình.
“Phải… bánh táo…”
“Muốn thảo luận những điều tâm đắc khi nuôi con với tôi à? Tôi khuyên anh tốt nhất nên dẫn theo cả Avery, nếu không nó biết tôi và anh ăn tối cùng nhau mà không kể cho nó, nó sẽ ghen tị đấy.”
“Dẫn theo Avery? Không phù hợp lắm nhỉ?” Mình vốn muốn thảo luận chuyện về Avery với Caesar, cho thằng bé ngồi nghe bên cạnh, Caesar chập mạch rồi à?
“Tôi giỏi nói chuyện với nó hơn anh. Sáu giờ tối nay, gặp ở chỗ cũ.”
Điện thoại cúp máy, Evan đoán chỗ cũ mà tên này nói chắc là chỉ nhà hàng nhỏ mình dẫn hắn đi ăn bánh táo lần trước. Đưa Avery vừa tan học đến điểm hẹn, Evan mới bảo nó rằng Caesar cũng tới.
Trong mắt Avery tràn ngập vẻ thất vọng, thậm chí còn hơi sợ hãi.
“Sao thế?” Evan quẹt mũi Avery, buồn cười hỏi.
“Con… con không thích chú Lindemann…”
“Tại sao?” Evan thấy ngạc nhiên, “Rất ít người ghét Caesar, rất nhiều trẻ con đều thích bám lấy anh ta nói chuyện mà, tại sao cháu lại ghét anh ta?”
Avery cúi đầu, miễn cưỡng nói: “Không biết tại sao, chỉ là con cảm thấy chú Lindemann rất đáng sợ…”
Lúc này, có người bước vào phòng khách, thẳng thừng kéo ghế bên cạnh Evan và ngồi xuống, “Hai người đang nói xấu tôi đấy à?”
Là Caesar, hắn vẫn mặc âu phục, đơn giản nền nã, nom có vẻ vừa tham gia một hội thảo.
Vốn muốn thảo luận về chuyện Avery, chỉ dăm ba câu Caesar đã chuyển chủ đề sang vụ án mà Evan đang giải quyết, hơn nữa còn sắc bén chỉ ra chi tiết mà Cục điều tra bỏ sót, cho Evan rất nhiều gợi ý quan trọng.
Bữa tối đang dang dở, điện thoại Evan đổ chuông, hình như là vì phát hiện ra xác chết dưới một cây cầu, Evan phải chạy tới ngay. Nhưng dẫn theo Avery đi làm nhiệm vụ thì chắc chắn là không phù hợp, Evan bèn khó xử.
“Tôi có thể đưa anh bạn nhỏ này về.” Caesar hiếm khi chủ động đề nghị giúp đỡ.
“Thế thì cảm ơn anh quá!” Evan như được trút bỏ gánh nặng, vỗ vai Avery, “Sau khi về phải ngủ ngoan nhé, nếu cháu thấy sợ thì chú có thể gọi Louise đến ở với cháu.”
Chẳng chờ Avery nói gì, Caesar bèn ra dấu “đi mau đi”, “Yên tâm, tôi sẽ trông coi anh bạn nhỏ này.”
Evan nhặt áo khoác lên, vội vã đi mất.
Avery ngoảnh đầu, đến khi bóng anh biến mất.
“Làm sao đây? Giờ chỉ còn ta và mi thôi.” Caesar chống cằm, đảo dĩa tới lui trong đĩa.
Avery im lặng không nói gì.
“Mi giống mẹ thật đấy. Evan đi mất, mi cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa, ta đưa mi về nhé. Mi có thể về xem hoạt hình hay gì đó.”
Avery gật đầu.
Caesar không chu đáo cài dây an toàn cho nó như Evan, mà ra hiệu cho nó tự cài.
“Hình như bữa tối nay, Evan không nói một câu nào với mi nhỉ.” Caesar buồn cười liếc nhìn Avery, “Mi có biết không, lần đầu tiên ta gặp Evan, ta đã biết anh ấy là kiểu người cống hiến mọi thứ của mình cho công việc.”
Avery giả vờ không hứng thú với lời nói của Caesar, nó ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bởi công việc có thể giúp anh ấy lãng quên quá khứ, lãng quên đau khổ. Còn mi, lại khiến anh ấy không ngừng nhớ tới cô vợ và đứa con đã mất.” Caesar nói bằng giọng nhẹ nhàng, trong xe lan tràn vẻ chế giễu.
“Tại sao hả chú Lindemann? Chú cứ nói những lời tàn nhẫn dễ dàng như thế?” Cuối cùng Avery cũng lên tiếng.