Vào ngày tôi qua đời, đám cưới của chị gái vẫn được diễn ra như bình thường.
Chị ta mặc váy cưới, kết hôn với bạn trai tôi.
Mẹ tôi gọi nhiều cuộc điện thoại mà không ai nghe máy, tức giận mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa.
Em trai gửi tin nhắn trách cứ: “Chị đúng là đồ hẹp hòi, chuyện hai năm trước mà còn nhớ đến tận bây giờ?”
Người cha xưa nay kiệm lời thì lạnh lùng nói: “Con nói với nó, nếu hôm nay không về nhà, chúng ta coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”
Bọn họ không thật sự hi vọng tôi về nhà, chỉ là không muốn hôn lễ của chị gái không đủ hoàn hảo vì thiếu đi sự chúc phúc của tôi.
Thế nhưng, tôi đã c.hết rồi.
***
1
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình không được yêu thích trong gia đình này.
Mẹ đi công tác nước ngoài, lúc trở về mang theo hai món đồ chơi mới, chia cho Hứa Trạch và Hứa Kiều.
Chia xong, bà ấy định rời đi thì bị tôi chặn lại, khe khẽ nhắc nhở: “Mẹ, con nữa.”
“Con cũng muốn à?"
Mẹ tôi nhíu mày, không kiên nhẫn nói, “Đắt lắm, mẹ không mang đủ tiền nên không tính thêm phần của con.”
Khi đó tôi mới năm tuổi, nhưng đã mơ hồ nhận thức được cảm xúc của người khác.
Huống chi, người đó là mẹ ruột của tôi.
Mà hiện tại.
Ở hiện trường đám cưới của chị gái, sau khi mẹ tôi chào hỏi khách sáo với mấy người họ hàng xong, bà ấy đi đến một góc, quay lưng lại, gọi điện thoại cho tôi hết lần này đến lần khác.
Không có ai nghe máy.
Khi gọi đến lần thứ ba thì trực tiếp bị cúp máy.
Bà ấy giống như bị người ta b.óp c.ổ, không dám tin mà trợn to hai mắt: “Hứa Đào, tao là mẹ của mày đấy!”
Hứa Trạch đi tới, vỗ nhẹ lưng bà ấy trấn an:
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, Hứa Đào không đáng. Mẹ còn không biết sao?! Chị ta lúc nào cũng như vậy.”
Tâm trạng vừa tức giận vừa tủi thân của mẹ tôi rốt cuộc cũng tìm thấy sự giải thoát từ thằng con trai cưng mà bà ấy yêu thương nhất.
“Trong ba đứa các con, đứa mà mẹ dốc lòng nhiều nhất chính là Hứa Đào, lúc trước sinh ra nó, rõ ràng là thai long phượng, ngay cả bác sĩ cũng nói do nó cướp dinh dưỡng của anh trai con nên mới sống sót...”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe bà ấy lặp đi lặp lại những lời này vô số lần.
Và đến cuối cùng, thường là tôi bị phạt, bị nhốt trong phòng, nhìn gia đình bốn người bọn họ ra ngoài giải sầu.
“Mẹ đừng giận, yên tâm, hôm nay cho dù có phải trói thì con cũng sẽ trói chị ta về cho mẹ.”
Hứa Trạch an ủi mẹ, vừa quay đầu liền gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
“Hứa Đào, tốt nhất chị nên xuất hiện trong vòng một giờ.”
“Sao chị lại ích kỷ như vậy, thừa biết tim của mẹ không khoẻ, còn cố tình chọc giận bà ấy.”
“Một gã đàn ông chẳng đáng để chị ghi hận đến hôm nay, huống hồ, không phải chị ấy cũng là chị gái của chị sao?”
Sau khi gửi những câu này, ngón tay của nó dừng lại trên bàn phím.
Vài giây sau, nó thu lại điện thoại, quay đầu phụ giúp tiếp khách.
Phải rồi, chắc là ngay cả chính nó cũng không tin.
Hứa Kiều là chị gái tốt của nó, là con gái cưng của ba mẹ tôi.
Làm sao có thể là chị gái của tôi được?
2
Tôi bay lên lầu, nhìn thấy Hứa Kiều ngồi trong phòng trang điểm.
Thợ trang điểm đang đ.ánh phấn mắt cho chị ta.
Chị ta nắm chặt tay ba, ánh nước trong mắt lờ mờ.
“Ba, Đào Đào không đến thật sao? Em ấy là em gái con, ngày quan trọng nhất của con, thật sự hi vọng có thể nhận được sự chúc phúc của em ấy.”
Người cha xưa nay luôn nghiêm khắc và lạnh lùng trước mặt tôi lại nhẹ nhàng vỗ vai chị ta, an ủi nói: “Không đâu, để ba bảo A Trạch liên lạc với nó, sẽ không để cho con lưu lại bất kỳ sự tiếc nuối nào.”
Ông ấy tìm được Hứa Trạch ở hành lang, lạnh mặt nói: “Con nói với Hứa Đào, nếu hôm nay không đến, chúng ta coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”
“Ba, chị ta căn bản không muốn trả lời tin nhắn của con, đến cả mẹ gọi mà chị ta cũng không thèm nghe máy.”
Hứa Trạch nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, “Con biết ngay mà, loại người như chị ta, sinh ra đã không có lương tâm. Từ đầu thoả hiệp với chúng ta chính là cố ý cho chúng ta hi vọng, muốn khiến chị gái không thoải mái trong ngày quan trọng nhất.”
Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Hứa Kiều.
Chị ta mặc váy cưới, kết hôn với người đàn ông mà chị ta yêu hai năm, Tống Phi.
Hai năm trước, khi tôi đưa Tống Phi về nhà, Hứa Kiều đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc chị ta nhìn thấy Tống Phi, đôi mắt liền sáng lên, buổi tối tìm một cái cớ, hẹn tôi ra ngoài tản bộ.
Chị ta mua cho tôi một ly trà sữa, nắm lấy cánh tay tôi lắc lư.
“Đào Đào, chị thật sự rất thích kiểu con trai như Tống Phi, em giỏi giang như vậy, nhất định có thể tìm được một người tốt hơn, vậy nên, em nhường Tống Phi cho chị có được không?”
Tôi từ chối.
Nhưng sau khi trở về trường học không lâu, Tống Phi liền đề nghị chia tay với tôi.
Tôi hỏi đi hỏi lại lý do, có lẽ anh ta cảm thấy tôi phiền phức, dùng một tay hất tay tôi ra.
Tôi ngã ngồi dưới mặt đất, lòng bàn tay bị mặt đất thô ráp cào xước, truyền lên cảm giác đau nhói.
Còn anh ta thì hờ hững, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét.
“Còn muốn giấu tôi sao? Ngay cả người nhà của cô còn không nhìn nổi, nói cho tôi biết hết rồi.”
Một buổi sáng, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi ra ngoài mua thức ăn với bà ấy.
Em trai tôi, Hứa Trạch, lôi kéo Tống Phi, nói cho anh ta biết một ít “sự thật” về tôi.
Nhân phẩm bại hoại, trộm tiền trong nhà, bắt nạt bạn học.
Quấy rối mối quan hệ của người khác, lúc học trung học còn từng phá thai.
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Trạch chính nghĩa thở dài:
“Hứa Đào là chị gái của em, em rất muốn bênh vực chị ấy, nhưng mà… em không thể trơ mắt nhìn anh rơi vào hố lửa.”
Lòng bàn tay còn đang đau đớn, tôi ngồi dưới mặt đất, ngửa đầu nhìn Tống Phi, nghe câu chuyện được kể lại từ miệng anh ta.
Khi từ cuối cùng vừa nói hết, tôi đột nhiên bật cười.
Anh ta nhíu mày: “Cô còn muốn biện minh cái gì?”
Tôi lắc đầu, cười nói: “Bọn họ nói đúng hết.”
Tống Phi đối với tôi, vốn cũng không có tình cảm sâu nặng bao nhiêu, huống hồ, người nói với anh ta rằng tôi tồi tệ cỡ nào, là người nhà của tôi.
Những người thân yêu nhất của tôi, gia đình.
Khi tôi còn sống, bọn họ không quan tâm.
Sau khi c.hết, đương nhiên cũng không ai biết.
3
Trong lúc nói chuyện, Tống Phi tới.
Anh ta mặc vest, làm kiểu tóc đặc biệt, có vẻ càng đẹp trai hơn rồi.
Anh ta hôn lên má Hứa Kiều, dịu dàng hỏi: “Hứa Đào vẫn chưa đến sao?”
Hứa Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu.
“Bỏ đi, đừng quan tâm tới cô ta nữa.” Sắc mặt Tống Phi trầm xuống, “Loại người này, có đến cũng sẽ làm bẩn hôn lễ của chúng ta. Kiều Kiều, hôm nay em là cô dâu, đừng vì người không đáng mà rơi nước mắt.”
Hứa Kiều thuận thế ôm cổ anh ta, ngửa mặt lên, vẻ mặt buồn bã: “Cho dù như thế nào, Đào Đào cũng là em gái của em.”
Diễn xuất của chị ta luôn luôn có vẻ thành thật.
Giống như ba năm trước, tôi là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, nhà trường đề xuất, hi vọng trong ngày tốt nghiệp ba mẹ tôi có thể có mặt, lên sân khấu để nói vài câu, cũng thuận tiện cho các trường học chụp ảnh tuyên truyền.
Tôi đã chuẩn bị câu nói và tập lại nhiều lần, gọi điện thoại về nhà, cẩn thận đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Mẹ tôi đồng ý.
Nhưng ngay sáng hôm đó, bà ấy gọi cho tôi nói rằng bà ấy và ba tôi không thể đến.
“Kiều Kiều bệnh rồi, ba mẹ không yên tâm khi để nó ở nhà một mình.”
Trong video, gương mặt Hứa Kiều trắng bệch, áy náy nhìn tôi:
“Thật sự xin lỗi, Đào Đào, cơ thể của chị có chút không thoải mái…. Em vẫn luôn rất độc lập mà, ba mẹ không đi, em chắc chắn có thể xử lý tốt.”
“Đào Đào, tốt nghiệp vui vẻ.”
Tốt nghiệp vui vẻ.
Làm sao tôi có thể vui vẻ được?
Vào ngày tốt nghiệp của tôi, tôi xin lỗi giáo viên, xin lỗi trường đại học, xin lỗi giảng viên và nhân viên trong bộ phận hoạt động.
Khi đi ngang qua máy quay phim, tôi tình cờ nghe thấy ai đó phàn nàn:
“Quy trình đã diễn tập xong hết, lần này lại phải làm lại lần nữa. Loại rác rưởi gì đây, vậy mà cũng tốt nghiệp loại xuất sắc nữa.”
Khi buổi lễ kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kiều đăng trên vòng tròn bạn bè.
“Thật ra chỉ là cảm nhẹ, nhưng ba mẹ đều rất quan tâm chăm sóc tui, hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống ~.”
Đính kèm là một bức ảnh chụp chung của gia đình ba người bọn họ.
Bối cảnh là trong phòng ngủ của Hứa Kiều.
Họ thậm chí còn không đến bệnh viện.
Thật là một căn bệnh nghiêm trọng.
4
Tiếng đàn piano du dương vang lên trong sảnh tiệc.
Hứa Kiều mặc một chiếc váy cưới có đuôi cá thật dài, ôm một bó hoa hồng trắng lớn đi về phía Tống Phi.
Sau khi ba mẹ phát biểu xong, đến lượt Hứa Trạch.
Nó đứng ở trên đài, đùa giỡn vung nắm đ.ấm với Tống Phi:
“Em chỉ có một chị gái này thôi, chị ấy là con cưng của cả nhà, nếu anh dám đối xử tệ bạc với chị ấy, cả nhà chúng ta sẽ không tha cho anh.”
Tống Phi nhìn chăm chú vào mặt Hứa Kiều, ngữ điệu cực kỳ thâm tình: “Anh sẽ không nỡ đâu.”
Tiếng vỗ tay vang lên dưới sân khấu.
Trên sân khấu ai nấy đều vui mừng.
Linh hồn tôi đứng trên bó hoa bên rìa sân khấu, nhìn họ một cách đờ đẫn.
Tôi tưởng rằng mình sẽ đau lòng.
Nhưng, có thể là trước khi c.hết đã trải qua hết nỗi đau của cả đời này rồi.
Chỉ là tôi thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả, trong lòng trống rỗng, như thể có gió thổi qua.
Ở bàn nào đó, có người đang xì xào bàn tán: “Ủa, tôi nhớ nhà họ có ba đứa con mà, sao Hứa Trạch lại nói chỉ có một chị gái?”
“Còn không phải là Hứa Đào, con gái thứ hai nhà họ sao!? Chậc, học giỏi thì có ích gì, làm người quan trọng nhất chính là nhân phẩm...”
Nhờ phước của ba mẹ tôi.
Tôi ở trong lòng họ hàng hai bên, cũng là tiếng xấu đồn xa.
Thật ra khi tôi còn nhỏ, có một người cô đối xử với tôi cũng không tệ lắm.
Vào ngày Tết đến thăm người thân, cô tặng tôi một món đồ chơi là một con cá heo nhỏ nhồi bông.
Chỉ có một mình tôi có, Hứa Trạch và Hứa Kiều không có.
Hứa Trạch đã quen nghịch ngợm, đòi tôi đưa cho nó chơi, tôi không chịu, nó liền trực tiếp cầm kéo cắt nát cá heo.
Không bao lâu sau, cô đi rồi quay lại, định lấy khăn quàng cổ mà cô để quên, đúng lúc nhìn thấy mảnh vụn đầy dưới đất.
Để bảo vệ danh tiếng của thằng con trai cưng quý giá của mình, mẹ tôi nói với cô:
“Đào Đào không thích món đồ chơi này, khăng khăng cầm kéo cắt nát, nói là không muốn nhìn thấy nó.”
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, sau đó, mỗi lần đến thăm họ hàng, ngay cả phát lì xì mà cô cũng bỏ qua tôi.
Sau chuyện này, đại khái là mẹ tôi có chút áy náy, đối xử tốt với tôi hơn trong một khoảng thời gian.
Nhưng rất nhanh đã tiêu tan.
Trong gia đình chúng tôi, sự ưu ái của ba mẹ phân chia rất rõ ràng.
Năm Hứa Kiều được sinh ra, việc làm ăn của ba tôi có khởi sắc rất lớn.
Ông ấy cho rằng đây là vận may tốt lành do Hứa Kiều mang đến, nên cưng chiều chị ta nhất.
Còn mẹ tôi, yêu thương Hứa Trạch nhất, bởi vì bà ấy đã phải sinh ba lần mới có được một thằng con trai.
Còn tôi.
Sau khi sinh ra trắng trẻo mập mạp, nhưng anh trai song sinh của tôi lại không sống nổi qua 24 giờ.
Tất cả bọn họ đều cho rằng tôi không may mắn.
Lúc còn nhỏ, tôi luôn không thể hiểu được.
Vì sao khi Hứa Trạch và Hứa Kiều muốn ăn cái gì, ngày hôm sau trên bàn ăn liền có cái đó.
Mà tôi rõ ràng là bị dị ứng hải sản, vào sinh nhật của tôi, chỉ vì Hứa Kiều nói một câu muốn ăn cua, ba tôi liền đặt chỗ ở nhà hàng hải sản.
Khi tôi mười hai tuổi, có động đất ở quận bên cạnh.
Lúc ấy cả nhà đang ở nhà ngủ trưa, ba mẹ không chút suy nghĩ, một người ôm Hứa Trạch, một người ôm Hứa Kiều chạy ra khỏi nhà.
Tôi lảo đảo chạy xuống lầu dưới, nhìn trần nhà lắc lư, khóc khàn cả giọng.
Nhưng không ai đến cứu tôi.
Lúc mười hai tuổi là như vậy.
Lúc tôi bị người tài xế b.óp cổ họng rồi kéo vào một khu rừng dưới chân núi hoang vắng cũng như vậy.
5
Buổi chiều, đám cưới kết thúc tốt đẹp.
Sau khi tiễn khách xong, ba tôi lập tức trầm mặt xuống, bảo mẹ tôi tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.
Vành mắt Hứa Kiều đỏ ửng, mấy viên kim cương giả được dán ở đuôi mắt khúc xạ với nước mắt, chị ta nắm tay ba, giọng điệu như hiểu chuyện: “Thôi mà ba.”
“Đào Đào còn nhỏ, có thể là đang giận dỗi trẻ con thôi. Dù sao con cũng là chị gái của em ấy, không nên so đo với em ấy những thứ này.”
Quả nhiên, trong mắt ba tôi xẹt qua một tia đau lòng.
Hứa Trạch bất mãn nói: “Chị, chị nghĩ quá tốt về chị ta rồi đó. Chị coi chị ta như em gái, chị ta có coi chị như chị gái không?”
Hứa Kiều cắn môi, trông như sắp khóc.
Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn chị ta, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hứa Kiều lúc nào cũng như vậy.
Sự ưu ái của người nhà đối với chị ta đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, nhưng chị ta vẫn cảm thấy không đủ.
Tôi biết, đó là bởi vì chị ta căm ghét tôi.
Thực ra lúc đầu mặc dù mẹ không thích tôi, nhưng không đối xử tệ với tôi đến vậy.
Vào ngày sinh nhật của tôi, bà ấy cũng sẽ mang về cho tôi một chiếc bánh gato để chúc mừng.
Chỉ là, vừa thắp nến, tôi đang định ước nguyện thì Hứa Kiều bỗng nhiên bật khóc.
Chị ta lau nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ cười cười:
“Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra, sinh nhật hôm nay vốn dĩ là của hai người.”
Một câu nói, làm mẹ tôi thay đổi sắc mặt.
Tôi chắp hai tay lại, đang định ước nguyện, chị ta đột nhiên rút nến ra một cách thô bạo:
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Hứa Đào, mày có biết chính vì mày mà anh trai mày mới c.hết không? Mày có trái tim không?”
Tôi bị doạ sợ, ngơ ngác nhìn chị ta.
Mẹ tôi càng thêm tức giận, trực tiếp gạt bánh vào thùng rác.
Sau khi bà ấy vào phòng ngủ, mặt tôi đầy nước mắt nhìn về phía Hứa Kiều.
Không còn ai nữa, rốt cuộc chị ta cũng tiết lộ cảm xúc thật sự của mình với tôi.
Hứa Kiều mười tuổi, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, lời nói lại giống như lưỡi dao tẩm độc.
“Hứa Đào, tại sao mày lại sinh ra chứ?”
Chị ta dùng đầu ngón tay ấm áp lướt qua mặt tôi, sau đó bỗng nhiên hung hăng vặn một cái:
“Vốn dĩ ba mẹ chỉ yêu một mình tao, bây giờ mày lại chia bớt tình yêu của họ. Mày đáng lẽ nên c.hết theo em trai mới phải.”
Tôi không thể hiểu nổi, chị ta ghét tôi như vậy.
Nhưng sao sau khi Hứa Trạch ra đời, chị ta lại đối xử tốt với nó?
Năm tôi thi đại học, Hứa Trạch sắp học lớp 12.
Năm đó là quan trọng nhất, nhưng công việc kinh doanh của cha tôi bận rộn đến nỗi không thể tách rời, mẹ tôi cũng đang trong giai đoạn quan trọng về việc thăng chức.
Mẹ tôi yêu cầu tôi, nộp đơn vào trường đại học địa phương, thường ngày thuận tiện chăm sóc cho Hứa Trạch.
Tôi không đồng ý.
Bà ấy dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi: “Hứa Đào, gia đình đang trong tình huống gì, con còn không biết sao? Sao con lại không hiểu chuyện vậy?”
Sau khi tôi đi học.
Hứa Kiều đã hai mươi hai tuổi đột nhiên muốn học đàn piano.
Mẹ tôi thuê người vứt bỏ giường và tủ quần áo, đóng gói đồ đạc của tôi ném vào phòng tiện ích.
Phòng ngủ của tôi, biến thành phòng piano của Hứa Kiều.
Chị ta đăng một video trên vòng tròn bạn bè, cho thấy mình đang ngồi trước một cây đàn piano đắt tiền mới mua.
Mặt trời chiếu sáng.
Chị ta nở nụ cười điềm tĩnh.
Tôi trả lời điện thoại, mẹ tôi vẫn còn tức giận vì tôi không nghe lời bà ấy, giọng nói rất lạnh nhạt:
“Dù gì thì bây giờ cánh của mày cũng cứng rồi, tao nói cái gì cũng không nghe, mày còn không định trở về, giữ lại phòng làm gì?”
Hứa Kiều tiếp lấy điện thoại: “Đào Đào, em đừng chọc giận mẹ nữa được không? Khi nào em về nhà thì ngủ cùng phòng với chị, người trong nhà sẽ không để em không có chỗ ở.”
Mặc dù chị ta đã cật lực che giấu, trong giọng nói vẫn lộ ra một chút ý cười.
Tôi mới rời đi một tháng, chị ta đã nóng lòng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Còn mẹ tôi thì lựa chọn ngầm đồng ý, và dung túng.