Tổng Hợp Truyện Ngắn Zhihu

Chương 5-2: Cố Nhân

6.

May mà lúc ấy, tiểu hoàng tử nắm lấy ngón tay ta. Tay trẻ con rất nhỏ, chỉ nắm vừa ngón tay út của ta, hai má búng ra sữa, miệng cười chúm chím.

Trông vậy, ta không biết phải làm sao, muốn rút tay ra mà không dám.

Ta đành cố gỡ gạc: "Tiểu hoàng tử đáng yêu thật, sau này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn."

Gỡ gạc bằng một câu không ăn nhập gì với nhau! Hoàng hậu nương nương phải bật cười: "Quả nhiên vẫn còn là một tiểu cô nương, sau này có con rồi ngươi sẽ hiểu."

Nói xong, không biết hoàng hậu chợt nhớ ra gì đó, người không cười nữa.

"Chắc ngươi cũng mệt rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị trà, nghỉ ngơi một lát đi."

Hoàng hậu như vậy cũng phải, ta cũng ngượng cơ.

Bởi vì hồi ấy, hoàng hậu mới vào cung chưa lâu, người thấy ta lúc nào cũng theo hầu hoàng thượng, được hoàng thượng tín nhiệm. Nên người mới hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và hoàng thượng.

Có lẽ thấy ta không có danh phận gì khá đáng thương nên người bèn thỉnh hoàng thượng nạp ta vào hậu cung.

Khi ấy ta hoảng loạn vô cùng, quỳ sụp xuống. Còn hoàng thượng vẫn điềm tĩnh, chỉ hừ rồi chêm thêm một câu:

"Chỉ là một nô tỳ mà thôi."

Chỉ là một nô tỳ mà thôi.

Ta không trông thấy vẻ mặt của ngài, nhưng trong giọng nói kia chứa đựng vẻ khinh thường, rẻ rúng không thể lẫn đi đâu được.

Ta không lấy làm lạ.

Người sinh ra ở hoàng gia, từ bé tính ngông đã ăn sâu vào cốt tủy. Trước nay ngài vẫn luôn khinh thường ta, ta biết.

Còn hoàng hậu, đến nay người vẫn nghĩ rằng ta là cái bóng quanh quẩn bên hoàng thượng, không danh không phận.

Ít ngày sau, tuyết đầu mùa rơi, đó cũng là thời điểm bước sang năm mới.

Theo thường lệ sẽ có rất nhiều bậc trọng thần triều đình dẫn theo gia quyến vào cung dự yến tiệc tất niên, vì lẽ ấy, một bữa tiệc vốn để chào mừng năm mới bỗng chốc biến thành một trận đấu tranh giành quyền lực.

Song, ta không cần quan tâm đến những thế lực ấy. Năm nay chính ra ta còn nhàn hơn mọi khi. Vì Lý Bá tuổi cao, ông có vết thương cũ giở giời lại đau nên không thể làm việc được. Hoàng thượng đặc cách cho ta về đón Tết với Lý Bá.

Ta đến ngự thiện phòng lấy mấy món Lý Bá thích, kèm thêm một đĩa bánh chẻo.

"Không lấy rượu cho ta à?" Ông quan sát thấy ta chỉ bày đồ ăn lên bàn.

"Lý Bá à, người phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ, sau này uống ít rượu thôi." Ta không dằn lòng được.

"Hừ, bây giờ ngươi lý sự với cả ta nữa?" Nói xong, ông giả vờ như định cốc đầu ta.

Ta vội nói: "Hoàng thượng dặn thế đấy!"

Lý Bá dừng tay: "Lại còn dám lấy hoàng thượng ra làm lá chắn. Thôi vậy, ta già rồi, sau này không đánh ngươi nữa."

"Thật ư?" Ta hí hửng hỏi lại.

"Nhanh ăn đi!" Lý Bá mất kiên nhẫn.

Mặc dù toàn những món Lý Bá thích, nhưng vẫn không ngăn được tiếng ông thở dài. Ta biết ông ấy đang nghĩ gì.

Càng về sau bữa cơm tất niên càng thêm quạnh quẽ.

Năm xưa khi còn ở vương phủ, dịp này có ta, Lý Bá, tiểu thị vệ Thập Thất, nô tài tạp vụ A Thành và tỳ nữ cùng vào làm với ta - Thư Gia, cũng là tỷ muội thân thiết duy nhất của ta. Năm người quây quần bên bàn đầy đồ ăn nóng hổi, vừa ăn bánh chẻo vừa trò chuyện. Kỳ vương điện hạ dự cung yến về ghé lại bắn pháo hoa với bọn ta.

Còn nay, A Thành mất rồi. Huynh ấy chết trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực của các hoàng tử.

Không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng trong cuộc chiến ấy. Chỉ biết có 3 vị hoàng tử qua đời, còn nào ai biết,

ai quan tâm đến một tên nô tài nghèo hèn.

Sau khi hoàng thượng đăng cơ, Thập Thất nhận ân chỉ, tòng quân trấn ải biên cương Tây Bắc, chưa biết ngày trở lại.

Mùa đông Tây Bắc lạnh hơn kinh thành nhiều, không biết ở nơi đó, huynh ấy có đang ăn bánh chẻo không?

Thư Gia bằng tuổi ta. Nàng là nô tỳ nhanh nhẹn, hoạt bát nhất vương phủ. Nàng xinh đẹp, lại khéo léo.

Khắt khe như Lý Bá còn phải khen nàng lanh lợi, không chậm chạp ù lì như ta.

Lý Bá nhặt ta về, khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong vòng tay Thư Gia. Nàng lau mặt cho ta, cười dịu dàng bón cháo cho ta.

Sau này, ta tận mắt chứng kiến nàng nằm trong vòng tay ta trút hơi thở cuối cùng.

Hai ta cùng theo chân hoàng thượng vào cung, nhưng một đêm nọ, nàng đã mở cánh cửa bước vào tẩm điện của hoàng thượng.

7.

Phải 2 tháng sau ta mới biết chuyện. Ta vội chạy đến, khi đến nơi nàng đang thở hắt, máu trào ra.

Hoàng thượng ban cho nàng một ly rượu độc.

Thư Gia khóc, ánh mắt nàng ăm ắp niềm hối hận: "Thư Nhiên, ta sai rồi, ta hối hận."

Ta ôm chặt lấy nàng, nhưng người nàng cứ lạnh dần.

"Thư Nhiên, ta sai rồi, ta muốn về nhà...ta muốn về nhà..."

"Ta sẽ đưa nàng về."

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất ta hành xử tùy tiện ngay trước mặt hoàng thượng.

Ta chất vấn ngài tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này!

"Nàng ta không an phận, dám suy tính những điều không nên suy tính."

"Ta từng cho nàng cơ hội, giữ lại cho nàng một con đường sống. Nhưng nàng ta được nước lấn tới, tưởng rằng lấy con cái ra là uy hϊếp được ta ư?"

Ta quỳ dưới nền nhà lạnh lẽo, nhìn con người kia đứng trên bục điện, lòng y lạnh ngắt, lời y vô tình. Ta thấy lạnh rùng cả mình, cố siết chặt tay giữ bình tĩnh.

Y khoan thai bước đến trước mặt ta, y không ngồi xuống như trước đây mà chỉ hất ánh mắt chiếu xuống người ta.

"Thư Nhiên, ngươi nhất định không được học theo nàng ta, không được quên thân phận của mình."

Ta lau khô nước mắt, đáp lại đúng phép: "Vâng."

Ăn xong, ta dìu Lý Bá ra ngoài mái hiên ngắm pháo hoa.

Phía xa xa bên kia cung điện, các ca kỹ đang nhảy múa. Còn bên này, Lý Bá đau đáu nhíu mày.

"Những vị triều thần kia chắc hẳn đang ngầm đấu đá, đêm nay bệ hạ còn phải đau đầu."

Ta cười an ủi ông ấy: "Hoàng thượng là thiên tử, triều thần sao mà làm gì ngài được, Lý Bá cứ yên tâm."

Lý Bá coi hoàng thượng như con cháu trong nhà. Dĩ nhiên, ta nghĩ vậy chứ không thể để cho người khác biết được.

Ông ấy không có con cái, nên ông luôn coi hoàng thượng là người thân trong nhà. Nhưng vì bản thân là nô bộc thấp kém, nên ông không dám mơ tưởng thêm, chỉ đành cung kính tận tụy, hầu hạ hoàng thượng.

Cũng từng có lúc ta coi hoàng thượng là người một nhà. Song, sau mỗi lần thấm thía sự vô tình của bậc đế vương, sau mỗi lần chứng kiến những mưu mô thủ đoạn của ngài, ta không xứng với sự tôn quý của ngài, ngài không xứng với tình cảm chân thành của ta.

Lý Bá già rồi, không thức khuya được nên đi ngủ trước.

Cũng chẳng bao lâu sau, hoàng thượng kết thúc yến tiệc, cho các đại thần về nhà đón giao thừa với người thân.

Ta đứng dưới mái hiên, nhìn cửa cung điện ở phía xa, từng người từng người y phục là lượt đi ra.

Người đầu tiên bước ra là hoàng thượng và hoàng hậu. Cung nữ phía sau hoàng hậu đang bế tiểu hoàng tử.

Đi ngay phía sau là Hiền phi và Thục phi. Có vẻ hôm nay Lệ phi nương nương không đến dự yến tiệc. Xưa nay, nàng thân thiết nhất với Thục phi nương nương, hai người bao giờ cũng đi cùng nhau.

Uyển quý nhân đi kế tiếp, ta hơi bất ngờ khi thấy nàng. Với thân phận của nàng lẽ ra không phải ở vị trí này.

Nhưng theo lý cũng phải theo tình, dạo này nàng đang được hoàng thượng sủng ái, tính thích ra oai, nên nàng nào có để ý gì đến quy củ.

Xa hơn là Nhu quý tần, Huệ tiệp dư, Thuận tần, Nghi tần... Có lẽ là vì đứng xa quá, vả lại thường ngày ta cũng không mấy khi gặp họ nên ta không phân biệt được rõ tất cả các phi tần.

Nhiều nữ nhân đến vậy, ắt hẳn hoàng thượng cũng không nhớ hết. Đời này, có lẽ ngoài người thân ra, có lẽ không còn ai thương nhớ những bông hoa ấy nữa.

Hoàng hậu nương nương phải về cho tiểu hoàng tử ngủ nên người xin cáo lui trước.

Hiền phi cũng cung kính cáo lui về cung nghỉ ngơi.

Hiền phi là trắc phi do tiên đế ban cho Kỳ vương khi ngài còn tại vị. Hiền phi được chọn theo đúng tiêu chuẩn hiền-lương-thục-đức. Ta cũng tiếp xúc với nàng khá nhiều.

Cùng thời điểm ấy, Kỳ vương còn nạp thêm một trắc phi khác, do đích thân ngài chọn. Sau này, nàng trở thành An chiêu nghi. Ta biết nàng, nhưng bây giờ nàng đang ở trong lãnh cung.

Nguyên cớ gì nàng lại bị đày vào lãnh cung… ấy là một câu chuyện cũ.

Về Thục phi… Thục phi ra khỏi cung điện thì đi luôn, thậm chí còn không cáo lui. Trước nay người vẫn vậy.

Còn hoàng thượng, ta đoán ngài đã đến cung Chiêu Nguyệt của Lệ phi.

Năm nay không ai đón giao thừa với ta, ta lặng lẽ ngắm pháo hoa rồi về đi ngủ.

8.

Ta đang lơ mơ ngủ thì có người gõ cửa.

"Thư Nhiên cô cô..."

"Ừm?" Ta đáp lại trong cơn mê.

"Thư Nhiên cô cô?"

Ta cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu, hỏi: "Ai đấy?"

"Thư Nhiên cô cô, Tiểu Lan đây ạ. Hoàng thượng say rượu cho gọi cô cô đến chăm sóc."

Nghe thấy hai chữ "hoàng thượng" ta tỉnh hẳn người, nhưng tâm tình buồn bực.

Phiền thật! Đêm giao thừa cũng không yên! Ngài có cả hậu cung bao nhiêu mỹ nữ giai nhân, ngủ đâu mà chẳng được gọi ta làm gì chứ?

Ta thầm kêu ca chứ không dám nói ra, Tiểu Lan vẫn còn ở đó.

Ban đầu đúng là hoàng thượng đến chỗ Lệ phi, nhưng hình như bị đuổi.

Những vị phi tần địa vị thấp hơn thấy ngài đã sợ, nếu không thì hay nũng nịu. Mệt lắm, ngài không chịu ở cùng.

Tâm trí hoàng hậu nương nương chỉ đủ để nghĩ đến tiểu hoàng tử, không rảnh tiếp đón hoàng thượng. Hoàng thượng chán nên không ở lại lâu.

Hiền phi...ừ thôi, từ lúc còn là Kỳ vương, hoàng thượng nhìn nàng đã không thuận mắt.

Hiền phi rất coi trọng quy tắc, lễ nghi. Trước đây, nàng hay thúc giục Kỳ vương phải chăm chỉ, cầu tiến. Bây giờ hay nhắc nhở hoàng thượng phải cần chính, thương dân.

Tiên đế đúng là chọn được cho con mình một thê tử giỏi. Chỉ với danh vị phi mà nàng có thể quản lý mọi chuyện đâu ra đó. Tất cả đều là minh chứng cho năng lực và lễ độ của nàng.

Tiểu Lan đưa ta đến chỗ hoàng thượng rồi lủi ngay.

"Tham kiến hoàng thượng."

Ngài ngồi lên bậc thềm trên điện, tay cầm một vò rượu. Ta lặng lẽ quan sát, dưới đất có ba vò rượu rỗng đang

nằm chỏng chơ.

Sau khi đăng cơ, ngài rất biết giới hạn thường không uống nhiều, hôm nay chẳng biết bị gì.

"Đứng lên đi, lại đây ngồi với trẫm một lát." Ngài nói và đưa tay ra vỗ vào chỗ trống ngay bên cạnh.

"Bẩm hoàng thượng, làm thế không đúng quy tắc." Ta không dám đứng dậy.

"Quy tắc?" Ngài cười: "Trước đây ngươi ít lần làm trái quy tắc lắm sao?"

"Hoàng thượng, bây giờ khác ạ."

"Ngươi nói xem khác thế nào?"

Ta hít một hơi thật sâu, tự dặn mình phải bình tĩnh, cẩn trọng.

Vậy, khác thế nào?

Thực ra vẫn luôn như vậy, ta là nô tỳ, chính ngài đã nói với ta phải biết thân phận của mình.

"Trước đây nô tỳ hành xử vô lễ, mong hoàng thượng thứ tội." Ta kiên trì theo đuổi hướng đi này.

Ngài không bắt bẻ nữa: "Trước đây khi trẫm phiền lòng, Lệ phi hay tâm tình với trẫm, bây giờ chẳng có ai trò chuyện với trẫm nữa."

Có lẽ Lệ phi là nàng phi gần gũi với hoàng thượng nhất. Nàng luôn quan tâm đến cảm xúc của hoàng thượng, kẻ nào làm hoàng thượng giận, nàng chửi kẻ đấy bất chấp đúng sai.

Nhưng bây giờ, ngài đày cả nhà người ta đến vùng heo hút đói khổ, đúng cái ngày đoàn viên này, ngài còn mong người ta đầu gối tay ấp với ngài như chưa có chuyện gì xảy ra ư?

"Nếu đã vậy, sao hoàng thượng không đến thăm Lệ phi nương nương?"

Ngài uống một hớp rượu: "Trẫm đến rồi, Thục phi đang ở đó, nên nàng không cần trẫm nữa."

Ta hiểu mà, phải là bị hai nàng phi đuổi đi mới đúng.

"Ngồi đây với trẫm một lát, trong cung trẫm chỉ có thể gọi ngươi đến thôi."

"Vâng." Hoàng thượng phân phó ta phải làm theo.

Đêm giao thừa, cuối cùng khoảnh khắc bước sang năm mới lại là ở cùng hoàng thượng.

Trong các vị phi tần, nếu nhắc đến người không sợ hoàng thượng nhất, chắc chắn phải gọi tên Thục phi nương nương.

Thục phi nương nương từng xông pha sa trường, không ngại sinh tử. Chẳng qua là vì người nhà nên nàng mới bằng mặt với hoàng thượng.

Thục phi nương nương xuất thân từ Lục gia, là dòng dõi của nhiều tướng quân anh hùng. Cả gia tộc người khảng khái quên mình vì nghĩa lớn. Tổ phụ là Tĩnh An hầu, đời sau cha truyền con nối giữ vững tước vị.

Bách tính tung hô đội quân Lục gia anh dũng thiện chiến, là người bảo hộ cho vương triều Đại Lương.

Năm xưa, quân địch xâm chiếm đất nước, phụ thân Thục phi dẫn binh xuất trận, đẩy lui quân thù, giữ vững biên cương bờ cõi quốc gia. Chỉ tiếc máu ngài đã mãi nhuộm đỏ sa trường.

Phụ thân và nhị thúc của người đều chết trong trận chiến ấy. Huynh trưởng cũng bị trọng thương, cố gắng cứu chữa nhưng cũng chỉ qua được hai ngày hai đêm.

Lục gia hi sinh mạng sống của mình để đổi lại sự an yên của Đại Lương. Song cũng vì vậy, nhà họ Lục rơi vào tình thế vô cùng éo le.

9.

Nam nhi trai tráng nhà họ Lục hầu hết đều hi sinh ngoài sa trường. Tổ phụ Tĩnh An hầu tuổi tác đã cao. Còn đệ đệ thân thể suy nhược không luyện võ được, cũng nhờ vậy mới sống được đến nay.

Bấy giờ không có ai tiếp quản đội quân Lục gia. Nhiều quan viên triều đình lăm le thèm khát. Dù là quan văn hay võ tướng, ai cũng muốn cho con cháu, đệ tử gia tộc mình đứng ra húp lấy món hời.

Nhìn tổ phụ tuổi già sức yếu, nhìn khuôn mặt mẫu thân in hằn nỗi đau, nhìn đệ đệ vừa nhỏ dại vừa xanh xao, Thục phi nén đau thương mai táng phụ thân, huynh trưởng.

Trong đại hội võ thuật do tiên đế tổ chức, người đánh bại toàn bộ đệ tử thế gia, giành lại binh phù đội quân Lục gia, vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Người dìu dắt, nâng đỡ đệ đệ kế thừa sự nghiệp. Người trấn áp cánh thổ phỉ càn quấy bấy lâu, lập nên công danh lẫy lừng, khiến cho đám quần thần chỉ biết chống chế bằng khuôn sáo lễ nghi phải ngậm miệng.

Hồi ấy, dân chúng ai nấy đều không tiếc lời ca ngợi nữ mãnh tướng Lục gia.

Lục Ngâm Ngâm, diệt sơn tặc, trừ bạo loạn, đánh Man Di.

Yếm, khăn đội đá vá trời, nữ nhi cũng chẳng kém loài bồng tang.

Đến nay, trong dân gian vẫn còn lưu truyền nhiều câu chuyện liên quan đến nữ anh hùng Lục Ngâm Ngâm.

Song, sau khi đăng cơ Kỳ vương liền hạ thánh chỉ phong người thành Thục phi, dồn người vào chốn thâm cung

này.

Tấm binh phù Lục gia người giành giật bất chấp tính mạng dễ dàng trở về tay hoàng thượng.

Từ nữ tướng trở thành cung phi, nếu không phải vì người thân, có lẽ Thục phi đã lấy mạng hoàng thượng từ lâu.

Thức đến giờ này là không còn cơ hội được ngủ nữa, ta bèn sai người đi chuẩn bị canh giải rượu. Năm mới hoàng thượng còn phải lên chầu với văn võ bá quan.

Làm hoàng thượng khá vất vả, vất vả cho cả người khác nữa. Chúng nô tỳ đều phải bận bịu vì ngài.

Hành lễ kết thúc, quan viên giải tán, hoàng thượng được nghỉ ngơi rồi.

Cả đêm ngài không ngủ nên giờ ngủ rất sâu. Ta đốt hương an thần cho ngài rồi khép cửa lui ra.

Dịp lễ Tết cung nhân vẫn phải làm việc bình thường, nếu không ai sẽ hầu hạ chủ tử.

Ta đã dặn trước Tiểu Lan để phần cho mình bát cháo, nhưng về mới kịp ăn một chút lại phải vội đi đến phủ nội vụ dặn dò chuẩn bị đầy đủ lễ vật để mang tặng các phi tần thay cho hoàng thượng.

Thực ra chỉ quẩn quanh mấy thứ vàng bạc ngọc ngà, trân châu trang sức, lĩnh la tơ lụa. Địa vị cao được nhiều hơn, địa vị thấp được ít hơn.

Từ tần vị đổ lên là ta phải đích thân mang lễ đến để thể hiện sự coi trọng của hoàng thượng đối với phi tử.

Lễ vật nhiều, phi tử cũng nhiều, nên ta phải gọi không ít người đến khiêng, thành thử đội ngũ khiêng đồ xếp thành hàng dài.

Mặc dù cung nhân đã dọn tuyết nhưng đường vẫn trơn trượt khó đi.

Điểm đến đầu tiên là Trường Nhạc cung của hoàng hậu, vừa bước vào gian chính hương thơm đã vấn vít quanh mũi.

Lúc này đang đúng thời gian dùng bữa trưa, ta mới kịp ăn tí cháo không đủ lót dạ. Ta nuốt nước bọt, cung kính hành lễ.

Hoàng hậu nương nương vẫn hiền hậu như mọi khi. Nương nương sai người đem tiền thưởng ra, ta vội tạ ân rồi nhận.

"Ngươi đi đường trơn vất vả quá, ở lại Trường Nhạc cung dùng bữa vậy?" Hoàng hậu nương nương cười.

"Đa tạ nương nương, tiếc là nô tỳ còn phải chúc tết các vị nương nương khác." Ta khéo léo từ chối, ta biết người chỉ mời lấy lệ thôi.

"Thế thì không làm khó ngươi nữa, nhanh đi kẻo muộn."

Gia Hòa điện của Hiền phi nương nương gần cung hoàng hậu nhất. Không hổ là Hiền phi nương nương, khi đến ta thấy người đang luyện chữ. Đúng là chăm chỉ, Tết nhất cũng không buông thả.

Chúc Tết Hiền phi là nhàn nhất vì nàng vô cùng hiểu lễ nghi. Vả lại ta và nàng cũng đã biết nhau từ lâu, nên nàng không tỏ vẻ khách sáo với ta.

Ta không cần phải quá xã giao, chỉ cần làm đúng quy củ là được.

Điểm đến tiếp theo là Chiêu Nguyệt cung của Lệ phi nương nương. Lúc ta đến, Thục phi đang dùng bữa cùng Lệ phi.

Xem ra, đêm qua người ở lại Chiêu Nguyệt cung.

Ánh mắt Thục phi lạnh nhạt lướt qua người ta. Người quay mặt đi hướng khác, rõ là không vui.

Ta biết người chưa bao giờ muốn gặp ta. Bởi vì người ghét hoàng thượng, trong mắt người, ta chính là tay sai của hoàng thượng.

Thực ra ta hơi buồn. Làm gì có nữ nhi nào không từng sùng bái nữ tướng Lục Ngâm Ngâm?

Có duyên được gặp người, nhưng người lại không muốn gặp.