13.
Từ San San không ở lại Bắc Kinh mà nhanh chóng đến khách sạn của Tống Minh nhậm chức, đó là một thành phố rất xa.
Chưa tới nửa năm, hai người này lại kết hôn!
Lúc nhận được thiệp mời tôi không thể tin được, nhưng nghĩ đến việc Từ San San rất muốn làm giàu, Tống Minh lại là đồ háo sắc, trong nguyên tác, anh ta luôn nói đỡ cho Từ San San, cũng là chó con của cô ấy nên diễn biến này cũng không có gì bất ngờ.
Lâm Việt đi làm phù rể, Từ San San mời tôi làm phù dâu.
Nửa năm nay cô ấy thường xuyên qua lại với tôi, nói thật là cô ấy không có bạn bè, đám người như Lâm Tĩnh mắt cao hơn đầu, thấy gia cảnh cô ấy sa sút thì không để ý tới cô ấy nữa.
Có lẽ trong vòng bạn bè của cô ấy, tôi là người duy nhất đối xử tử tế với cô ấy.
Hôn lễ tổ chức rất long trọng, sau khi hai người kết hôn, Từ San San sinh một cô con gái.
Có một hôm cô ấy đột nhiên khóc lóc gọi điện thoại cho tôi, nói không chịu nổi nữa, muốn ly hôn.
Hóa ra là vì gia đình cô ấy phá sản, gả vào nhà họ Tống lại không có địa vị gì, dù có cung phụng cha mẹ chồng như thế nào cũng không được họ đối xử tốt, Tống Minh còn nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc cô ấy mang thai. Lúc đầu cô ấy còn làm loạn, nhưng như thế sẽ bị đánh.
Cô ấy muốn sinh đứa con trai để nối dõi tông đường cho nhà họ Tống, nhưng cuối cùng lại sinh ra con gái.
Vì thế Tống Minh thậm chí còn không đăng ký kết hôn với Từ San San, ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lúc cô ấy ở cữ cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa họ cũng không trả nợ cho nhà cô, còn rất nghiêm khắc về vấn đề tiền bạc, sợ cô ấy trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Tôi đã đoán trước kết quả này: "Vậy chị dẫn con gái qua đây đi, nhà em có rất nhiều phòng trống, chị thích ở phòng nào cũng được."
Cô ấy bối rối một lúc: "... Tâm Nhu, chị chỉ kể khổ với em thôi, chứ chị còn làm gì được? Aiii, tình huống của chị như vậy sao có thể ly hôn với anh ấy? Làm sao chị nuôi con gái được?"
"Chẳng lẽ chị không đi làm sao? Em thuê một bảo mẫu chăm con cho chị, sau này kiếm được tiền, chị chỉ cần trả em tiền thuê nhà với tiền thuê bảo mẫu là được."
"Có lẽ cả đời chị còn không khá lên được, chị cũng không tìm được việc làm, bây giờ khó xin việc lắm..."
"Mấy ngày nay người đại diện của Lâm Tĩnh đang muốn từ chức, chị tới dẫn dắt cậu ấy đi."
Cô ấy vẫn lấy lý do từ chối tôi, khóc lóc nói đi nói lại mất câu đó, không ly hôn được, không tìm được việc làm, không thể nuôi nổi con.
Tôi đặt vé máy bay bay thẳng đến đó, trò chuyện với cô ấy cả buổi chiều:
"Chị biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này không? Bởi vì chị đặt hy vọng lên người đàn ông, cảm thấy chỉ cần có đàn ông thì mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt mà không có lý do. Chị xem chị gả đến nhà anh ta, nhìn thì có vẻ làm phu nhân nhà giàu, nhưng chị sinh con, làm việc nhà, lo liệu mọi thứ mà không được một xu nào. Lương hàng năm của người giúp việc nhà em cộng thêm tiền thưởng đã là 20 vạn rồi, em có dám mắng chửi gì dì ấy đâu? Chỉ có dì ấy mới mắng em."
"Nhưng chị không chắc mình có thể làm tốt không... Chị chưa từng đi làm."
"Bên ngoài là rừng cây, nhưng nơi đây là địa ngục, sống trong địa ngục, chị không có giá trị và phẩm giá của một con người đâu."
Vào lúc đó, ánh mắt Từ San San rõ ràng là xúc động.
Tôi cũng không nói thêm gì, sau khi vào nhà liền nói tôi muốn đưa cô ấy và con gái tới chỗ chúng tôi du lịch.
Ba mẹ Tống cũng biết tôi từ lâu, đối xử rất khách sáo với tôi, cũng không muốn nói nhiều với cô con dâu này nên dễ dàng đồng ý.
Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ là một chiếc vali, sau đó ôm con gái cùng tôi bay về trong ngày.
Tôi thu xếp cho cô ấy một căn nhà, tìm bảo mẫu tốt tới chăm sóc bé gái, sau đó nhờ người đại diện của Lâm Tĩnh tới bàn về công việc với cô ấy, dẫn dắt cô ấy, hôm sau đưa cô ấy tới công ty làm việc.
Cùng tối hôm đó, Từ San San nhắn tin cho tôi:
"Hôn qua chị còn nghĩ mình sẽ như vậy đến hết đời, tuyệt vọng đến mức muốn ôm con tự sát. Không ngờ sang ngày hôm sau, chị lại biến thành con người hoàn toàn khác."
Những gì tôi trả lời cho cô ấy là một đoạn văn trong "Giới tính thứ hai" ——
"May mắn lớn nhất của người đàn ông cả khi trưởng thành hay thơ ấu là anh ta phải bước trên con đường cực kỳ khó khăn,nhưng đây lại là con đường đáng tin nhất.”
"Bất hạnh của người phụ nữ là dường như không thể cưỡng lại được cám dỗ vây quanh, cô ấy không được khuyến khích vươn lên mà chỉ bị cổ vũ trượt xuống để có được hạnh phúc. Khi phát hiện ra mình bị lừa thì đã quá muộn, bởi vì sức lực cô ấy đã cạn kiệt trong cơn mạo hiểm."
Từ San San biết mình không có đường lui nên rất nỗ lực, cũng học tập chăm chỉ, sau khi người đại diện từ chức, cô ấy đã tới giúp tôi.
Từ San San và Lâm Tĩnh là đôi bạn thân trong nguyên tác, sau khi dằn vặt nhau một thời gian, sau đó bởi vì Lâm Tĩnh quá kiêu ngạo và độc đoán, bị sập phòng một lần nên Từ San San chiếm quyền chủ động, cuối cùng không bị Lâm Tĩnh khinh thường nữa.
Tôi nghiêm túc dẫn dắt cô ấy một năm, giao công ty cho cô ấy, để cô ấy tự do tài chính, con gái của cô ấy thì gọi tôi là mẹ nuôi.
Sau khi Lâm Việt biết chúng tôi ở cùng nhau thì rất khϊếp sợ, cũng bối rối, sau đó nhận ra chúng chỉ hợp tác làm ăn với nhau, không hề liên quan tới anh, cũng không có hứng thú với anh thì mới yên lòng.
Nhưng anh vẫn không dám gặp mặt Từ San San, lần duy nhất bọn họ gọi điện thoại cho nhau là Từ San San tìm tôi để thảo luận về hợp đồng.
Sau khi anh nghe máy, cô ấy nói: "Sao cậu lại tùy tiện nghe điện thoại của người khác vậy."
Lâm Việt tức phát điên: "Tại sao tôi không thể nghe điện thoại của cô ấy?"
Nhận thức của Từ San San với Lâm Việt từ đây biết thành "người đàn ông đó", cũng giống như bao người bạn thân khác, cô ấy cảm thấy Lâm Việt không xứng với tôi.
Lại nói đến Tống Minh, sau khi thấy Từ San San bỏ trốn, lại thấy cô ấy phát triển khá tốt, trở thành chị đại tỏa sáng hoạt bát thì lại tới quấy rầy.
Từ San San nói: "Tôi bận lắm, anh hẹn thời gian với trợ lý của tôi trước đi."
Sau đó được hẹn trước tận hai năm.
Tống Minh làm loạn ở công ty, tới nhà cô ấy gây chuyện nhưng không có giấy đăng ký kết hôn nên không được coi là tranh chấp gia đình, bị bắt tạm giam.
Ngày anh ta được thả ra, Lâm Việt còn mắng cho một trận, nói anh ta khốn nạn, nhân phẩm thấp kém! Không giống một người đàn ông.
Sau đó anh ta sống thành thật hơn nhiều. Tống Minh rất sợ Lâm Việt không để tâm tới mình nữa, cảm giác như anh ta gay vậy.
Tôi nói với Từ San San: "Chị đúng là cô gái được trời chọn, số mệnh của chị không có giấy kết hôn nên cũng không cần thời gian chờ ly hôn, trước khi sự nghiệp bắt đầu cũng sinh con xong rồi."
Bây giờ Từ San San cũng có cái nhìn lạc quan hơn về vấn đề này: "Mặc dù Tống Minh là tên cặn bã nhưng lại cho chị một đứa con xinh đẹp thông minh, trong người cũng chỉ có nhiễm sắc thể X là dùng được thôi."
Sau đó, Từ San San cặp với một tiểu chó săn trong công ty.
Cô ấy dẫn dắt chó săn để cậu ta trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cậu ta khóc lóc nói phải để cô ấy sinh cho mình một đứa con, nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng.
Tôi mới nói, hai người mau tới với nhau đi, chấm dứt hợp đồng rồi sang năm tôi không dám đọc báo cáo tài chính nữa đâu!
Thế là hai người họ sống cùng nhau.
Sau khi Lâm Việt biết chuyện thì ghen tới mức vặn vẹo:
"Tại sao tới bây giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng kết hôn với em sao?"
"Người ta chỉ sống chung thôi mà."
"Nhưng chúng ta còn không sống chung với nhau!” Lâm Việt càng nói càng tủi thân, "Sao lại như vậy? Em như vậy thật sự khiến anh không có cảm giác an toàn, mỗi ngày anh đều bận rộn tới mức mệt mỏi, về nhà phải lái xe nửa tiếng đi tìm em, có lúc em không có nhà, anh cũng không biết em đang ở đâu, ở với ai. Em còn không thèm trả lời tin nhắn của anh!"
"Vậy anh có thể dọn tới đây."
Tôi cảm thấy gần đây anh có chút lo lắng về chuyện này, có lẽ là do mọi người hay hỏi khi nào tôi mới gả cho anh, anh thấy trong công ty tôi có nhiều chó con như vậy, hẳn là rất áp lực.
Ở chung một khoảng thời gian, tinh thần của anh đã tốt hơn, có hôm nằm trên giường, anh hỏi tôi khi nào sẽ kết hôn.
Tôi nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh: "Chế độ hôn nhân đã lỗi thời rồi, không phù hợp với xã hội hiện tại nên mới có nhiều người không muốn kết hôn nữa. Chúng ta như thế này không tốt sao? Hợp thì ở chung, không hợp thì giải tán."
Sau đó vậy mà anh lại khóc.
"Anh mặc kệ, anh không cần biết chế độ hôn nhân có lỗi thời hay không, anh chỉ muốn kết hôn thôi. Em như vậy khiến anh cảm thấy em không hề quan tâm đến anh, không thèm để ý đến cảm xúc của anh. Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau mười năm rồi, là mười năm đấy! Ở bên ngoài anh vẫn chỉ là bạn trai em, tên tiểu bạch kiểm họ Bạch kia chịu được, nhưng anh bắt đầu với em từ con số 0 mà! Đường Tâm Nhu, em đã nói anh muốn gì em cũng đều thỏa mãn, anh muốn tờ giấy đó."
Sau đó tôi nghĩ, cũng đúng nhỉ, thôi không sao.
Mặc dù tôi không phải là người quá đạo đức, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm gia đình, trước đây đồng ý yêu Lâm Việt là vì cảm thấy anh khá tốt, ngủ với anh cũng không sao.
Nhưng vì thái độ chơi bời của tôi mà anh bị tra tấn về mặt tinh thần, tôi cũng cảm thấy hổ thẹn.
Hơn nữa mấy năm nay anh cũng tiến bộ rồi, so với nguyên tác như hai người khác nhau, cách đối nhân xử thế cũng khác đi, không những là người bình thường, mà tiêu chuẩn còn cao hơn người bình thường rất nhiều.
Nhân phẩm của anh phải đứng số một số hai trong số những người đàn ông tôi từng gặp, anh có thể tiếp thu những cách suy nghĩ mới, cũng sẽ nhìn mọi thứ từ góc độ của phụ nữ chúng tôi, hoàn toàn không giống những người đàn ông bình thường.
Tôi cảm thấy đây cũng không phải vấn đề lớn.
Nếu sau này không tốt thì vẫn có thể ly hôn.
Pháp luật bảo vệ người có tiền, mà tôi lại là người có tiền.
Tôi hành động rất nhanh, sáng hôm sau liền dẫn anh tới cục dân chính, anh cầm giấy chứng nhận thành khẩn nói với tôi: "Sau này nếu anh bị bệnh cần làm phẫu thuật thì em có thể ký tên rồi."
"Anh không sợ em rút khí quản của anh sao?"
"Con người em, sát tâm quá nặng, vừa mới kết hôn đã muốn gϊếŧ chồng mình." Lâm Việt lắc đầu, bây giờ đổi lại đến lượt anh giảng đạo đức cho tôi.
Hôn lễ của chúng tôi rất hoành tráng xa hoa.
Tôi hoàn toàn không muốn làm như vậy.
Nhưng Lâm Việt kiên quyết: "Anh đã thất bại ở điểm này thì phải đứng dậy ở đây. Anh phải làm thật hoành tráng, nói cho mọi người biết, cuối cùng Lâm Việt cũng đã thành công."
"Đừng khiêm tốn như vậy, em xấu hổ lắm, theo luật pháp bây giờ anh đã là chồng của em, anh nói chuyện quyết đoán hơn đi."
"Vậy tối nay cho anh ngủ nhé."
Tôi thật sự muốn chết cười với anh.
Nhưng kết hôn đúng là phiền phức thật, chúng tôi đều đã hơn 30 tuổi, không có những du͙© vọиɠ trần tục ấy, đêm hôm đó, chúng tôi chỉ lặng lẽ dựa vào chiếc ghế ngoài vườn hoa.
Ánh trăng đầy sao, anh dịu dàng hỏi tôi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ, bây giờ em thật lợi hại."
Tôi gần như đã thay đổi số phận của tất cả các nhân vật trong câu chuyện này.
Tôi để mình đứng đỉnh cao, biến những xung quanh trở thành người tốt, dù họ có thật lòng hay không.
Tôi cũng cố gắng hết sức giúp đỡ những người gọi là nữ phụ xấu xa đang bị mắc kẹt trong ngõ cụt, không làm tổn thương họ chút nào cho dù tôi không cần làm vậy.
"Đó là đương nhiên." Lâm Việt gật đầu, "Sau này thì sao, em có mong muốn gì cho tương lai không?"
Tôi suy nghĩ.
"Em hy vọng thế giới sẽ không còn truyện ngược nữa."
"Em hy vọng tất cả phụ nữ đều hãy bước ra ngoài xã hội và đấu tranh."
"Hy vọng mọi người có thể nhận ra giá trí của công việc nội trợ và việc làm mẹ."
Lâm Việt nhìn tôi thật lâu, không nhịn được dựa vào người tôi thấp giọng nói: "Anh cũng rất thích dáng vẻ này của em."
Anh chính là tín đồ của tôi.