Tổng Hợp Truyện Ngắn Zhihu

Chương 3-1

Sau khi xuyên thành thế thân của ánh trăng sáng, tôi tẩy não tổng tài bá đạo.

"Nếu anh coi em là cô ấy, vậy chụp một bức ảnh cơ bụng cho em xem nào."

"Ngay cả em anh còn không quyến rũ được thì làm sao quyến rũ được cô ấy?"

1.

Tôi xuyên thành nữ chính trong truyện ngược.

Trong cuốn truyện này, tôi là thế thân của ánh trăng sáng, bị tổng tài bá đạo khinh thường, thế mà còn hết lòng hết dạ cống hiến cho anh ta.

Tôi phải làm việc nhà, nấu cơm, làm ấm giường cho anh ta, còn phải chịu đựng bạn bè anh ta mỉa mai nữa.

Cuối cùng ánh trăng sáng trở về, ra sức bắt nạt tôi.

Mà anh ta lại đuổi tôi đi để làm vui lòng cổ, cuối cùng sau khi tôi chết vì bệnh ung thư, anh ta mới thấy hối hận.

Tôi chỉ là chết vì bệnh, còn anh ta mất đi tình yêu!

Tôi quyết định đi theo con đường chưa bao giờ nghĩ đến.

Trước mắt cốt truyện vừa mới bắt đầu, Lâm Việt cho tôi 30 vạn mỗi tháng để làm thế thân.

Diện mạo của Lâm Việt cũng không tệ, phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo:

"Sau này cô sẽ ở đây, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi, mỗi ngày đợi tôi về."

"Em còn phải đi học."

"Nghỉ học."

Nữ chính ban đầu nghỉ học thật, toàn ý làm bảo mẫu cho Lâm Việt, tách rời xã hội nên không có lối thoát.

Tất nhiên tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của cô ấy:

"Lâm tổng à, cho em hỏi nhé, anh chọn em là bởi vì em giống ánh trăng sáng Từ San San của anh sao?"

"Nếu anh thích cô ấy như vậy, không thể quên được cổ, vậy anh tìm người thay thế cổ làm gì? Thế không phải là làm bẩn tình yêu của anh sao?"

Người đàn ông đang định đẩy tôi xuống ghế sô pha sửng sốt: "Đây không phải việc của cô."

"Món quà tốt nhất của người đàn ông dành cho vợ mình trước khi cưới chính là sự chung thủy, trinh tiết trong sạch."

"Chị Từ chỉ ra nước ngoài thôi chứ đâu có chết. Nếu chị ấy về, biết anh từng có nhân tình thì thất vọng biết bao!"

"Thứ cho em nói thẳng, trong nhóm con gái bọn em, tình huống như của anh sẽ bị gọi là dưa chuột thối, thấp hèn, rẻ tiền. Vốn đã có hy vọng gương vỡ lại lành, nhưng giờ thì hết rồi."

Lâm Việt không kịp đề phòng đã nghe xong khóa học về đạo đức nam giới.

"Anh đừng nghĩ sẽ lừa chị ấy, trên đời này không có bức tường nào là không lọt đâu." Tôi nghiêm túc lắc ngón trỏ.

"Hơn nữa quan hệ của chúng ta có liên quan tới tiền bạc, nếu như xảy ra quan hệ, anh sẽ là người đi chơi gái, đây là thuộc phạm vi hình sự rồi, không tốt cho hình tượng cá nhân của anh và giá cổ phiếu của công ty anh đâu."

"Vậy sao cô còn nhận tiền nhanh như vậy." Anh khẽ liếc tôi một cái, cẩn thận đứng dậy buông tôi ra.

"Em đang muốn cứu anh. Nếu như em có gương mặt của người anh hằng mơ ước, em có thể an ủi trái tim thất tình của anh, tấm lòng nhân đạo không cho phép em chối bỏ trách nhiệm này. Nhưng đương nhiên không phải dùng hình thức bán thân."

"Cô không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, vậy cô muốn an ủi thế nào?"

"Em có thể giúp anh tập theo đuổi chị ấy." Tôi đổi tư thế ngồi.

Trong nguyên tác nói khi tôi nhìn lên, trông sẽ càng giống cô ấy.

"Anh đừng coi em là thế thân, anh phải có lòng tin, từ giờ trở đi em chính là chị Từ. Tưởng tượng nào, nếu bây giờ chị ấy ở đây, anh sẽ làm gì."

Lâm Việt hút thuốc, ánh mắt đã có chút mê ly: ".... Cô ấy chưa từng tới đây."

Aizz, con chó vô dụng này.

"Nhìn nè, không phải em đã tới rồi sao." Tôi cười dịu dàng, "Anh sẽ làm gì bây giờ đây, hửm?"

Lâm Việt say mê với dung mạo dưới ánh đèn của tôi, đưa sườn mặt qua hôn.

Tôi đập cho anh một cái.

"Hôn một cô gái khi chưa có sự cho phép của cô ấy là hành vi bỉ ổi."

Ánh mắt tôi trở nên sắc lẹm, khẽ hất cằm lên, "Đi vào phòng vệ sinh, làm ướt áo sơ mi, để lộ cơ bụng đi."

Lâm Việt vẫn chưa thoát ra khỏi cái tát vừa rồi, vẻ mặt hết sức kinh hãi.

Tôi mạnh mẽ kéo anh dậy, đẩy vào phòng vệ sinh chụp cơ bụng.

Tôi còn tỉ mỉ chỉnh sửa cho anh, cố tình cài nhầm một nút áo, đường nhân ngư ẩn dưới thắt lưng màu đen, quần tây và giày da đen mang lại cảm giác cấm xúc mà dâʍ đãиɠ.

Chị Từ mà nhìn thấy sẽ đồng ý ngay.

Tôi ném điện thoại cho anh: "Gửi cho chị ấy đi."

Ánh mắt Lâm Việt dao động: "... Tôi không làm được."

"Anh chưa từng theo đuổi cô gái nào sao? Chưa yêu đương bao giờ hả?"

Trong mắt Lâm Việt lóe lên chút bối rối và bực bội.

Tôi liếʍ khóe môi:

"Hay là thế này, em sẽ là đối tượng luyện tập hẹn hò độc quyền của anh, bắt chước cách cư xử của chị Từ. Em sẽ dạy cho anh biết làm thế nào mới được các cô gái thích."

"Sau khi anh trau dồi được kỹ năng và kinh nghiệm yêu đương thì lúc tỏ tình với chị Từ, ít ra anh sẽ biết cách xoay xở."

"Hơn nữa hợp đồng giữa chúng ta chỉ đơn giản mang tính chất thương mại, không trộn lẫn chút tình cảm nào, cũng không tiếp xúc cơ thể, không hề ảnh hưởng tới sự trong sạch của anh."

Lâm Việt cân nhắc: "Được."

"Vậy giờ em phải về, anh lái xe chở em đi."

"Cái gì cơ?"

Tôi nhìn đồng hồ: "Đã mười một giờ rồi, trời đã muộn, con gái về nhà không an toàn, anh phải chở em.... Hơn nữa bây giờ em chính là chị Từ, anh không được để tài xế đưa em về cho có đâu đấy."

Lâm Việt nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng cũng lấy chìa khóa xe đưa tôi về trường học.

Tôi đã đổi tài khoản WeChat của mình cho giống với Từ San San, gửi tin nhắn cho anh: Hôm nay ngoan lắm.

Lâm Việt: Ngủ ngon.

Trai đểu ai cũng vậy.

Bạn trả giá vì anh ta, còn mất tình yêu, nhưng anh ta chỉ cảm thấy bạn đê tiện.

Nếu bạn thiết lập quy tắc trò chơi có lợi cho mình, lập qua quy tắc, sau đó thản nhiên kiếm tiền từ anh ta, anh ta sẽ rất lịch sự với bạn.

Thậm chí còn biết ơn bạn cơ.

2.

Hôm sau tôi chủ động nhắn chào buổi sáng với anh, Lâm Việt cũng nhanh chóng trả lời, hẹn gặp tôi buổi trưa.

Tôi trang điểm nhẹ rồi bước lên chiếc xe Bentley.

"Hôm nay biểu hiện của anh rất tốt. Trả lời tin nhắn rất nhanh, còn chủ động hẹn em, chiếc xe này cũng cho em thể diện nữa, nhưng mà..." Tôi mỉm cười đánh giá Lâm Việt.

"Nhưng mà sao?"

"Tóc của anh cần được chỉnh lại." Tôi nhìn đủ lâu rồi lịch sự quay sang chỗ khác.

Lần đầu tiên Lâm Việt cảm nhận được "sự im lặng của phụ nữ", hơi sợ hãi sờ lên tóc mình, cả buổi sau đó đều vô thức nhìn gương chiếu hậu, xem rốt cuộc kiểu tóc của mình có vấn đề gì.

Thật ra ánh mắt chính là một loại quyền lực.

Ánh mắt đàn ông luôn nhìn phụ nữ rồi đặt ra các quy tắc, chẳng hạn như thế nào là đẹp, thế nào là gợi cảm.

Tôi thẳng thắn xoi mói Lâm Việt chỉ vì muốn nói cho anh ta biết, giữa chúng tôi ai mới là người làm cha.

Sau đó lúc ăn cơm, tôi vẫn giữ nguyên trạng thái này:

"Nhà hàng này được lắm, đồ ăn ngon mà anh cũng rất ga lăng, nhưng em cảm thấy anh không giỏi làm cho các cô gái vui vẻ lắm. Lúc ở chung với chị Từ, anh cũng ít nói như vậy sao?"

Lâm Việt càng lo lắng ho khan một tiếng: "Tôi không biết nên nói chuyện gì với con gái."

"Khen em." Tôi rướn người về phía trước, nhìn vào mắt anh.

Lâm Việt hơi bối rối, sắc mặt ửng hồng: ".... Hôm nay cô rất đẹp."

"Tiếp đi."

Anh quay đầu: "Quần áo cô mặc rất đơn giản, trong sáng."

"Khen chi tiết hơn một chút thì tốt hơn là nói chung chung, còn gì nữa không?"

Anh nhịn hồi lâu: "Màu son của cô đẹp lắm."

Tôi thấy anh không nói được gì nữa, cúi đầu cắt miếng bít tết, hỏi: "Sáng nay anh có bận không?"

"Không bận lắm."

"Nói chút chuyện trong ty cho em nghe đi, em rất muốn biết, em chưa gặp tổng tài bao giờ, anh là người duy nhất mà em quen."

Tôi ôm má, cực kỳ chân thành nhìn vào mắt anh.

Lâm Việt bắt đầu nói về công việc của mình, tôi phụ trách việc dẫn dắt và khen anh, bất giác, chúng tôi đã trò chuyện rất lâu.

Cuối cùng, tôi chỉ điểm: "Thấy chưa, anh phải dẫn dắt người kia nói về vấn đề của họ, sau đó liên tục khen họ, họ sẽ sẵn sàng chia sẻ với anh, từ đó hai người sẽ hiểu nhau nhiều hơn."

Lâm Việt suy một ra ba: "Vậy sáng nay cô làm gì?"

"Nhớ anh đó." Tôi đáp ngay.

Ánh mắt anh khẽ lóe lên, xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

Tôi nhắm mắt lại, ung dung cắt bít tết: "Chút kỹ xảo nói chuyện thôi."

3.

Đối với buổi hẹn hò này, tôi cũng tương đối hài lòng, trong nguyên tác, thế thân chưa từng hẹn hò với Lâm Việt, thậm chí còn không xứng ăn một bữa cơm đoàng hoàng với anh.

Đây không phải là vấn đề Lâm Việt có yêu tôi hay không, mà là ở trong lòng anh, tôi có tôn nghiêm làm người cơ bản hay không, có đáng để anh coi trọng hay không.

Nghĩ đến đây, tôi bắt anh xách túi cho mình, nói xa nói gần ám chỉ anh không tinh tế.

Đường đường là tổng tài mà lại xách túi vải cho tôi, vậy mà vẫn thấy đẹp.

Sau khi về ký túc, Lâm Tĩnh đón đầu hắt nước vào mặt tôi: "Đường Tâm Nhu, nghe nói cậu trèo lên người anh tôi rồi, cậu đúng là không biết xấu hổ."

Lâm Tĩnh là em gái của Lâm Việt.

Phía sau mỗi nữ chính trong truyện ngược đều có một cô em chồng cực phẩm cùng anh trai mình bắt nạt nữ chính.

Từ San San là bạn thanh mai trúc mã của họ, tôi không cùng cấp bấc với họ.

Cô ta cảm thấy tôi trèo cao lên anh trai mình, trong nguyên tác động tí là mắng chửi, sỉ nhục tôi.

"Cậu tưởng mình giống chị San San thì may mắn lắm sao? Cậu chỉ làm thế thân cho người khác, cả đời không ngóc đầu lên được!"

Tôi lau nước trên mặt rồi gọi điện thoại cho Lâm Việt.

Không khóc, cũng không làm loạn, tôi hỏi tối nay anh có rảnh không.

"Rảnh. Muốn đi ăn ở đâu?"

"Ra ngoài ăn không có thành ý chút nào." Tôi liếʍ giọt nước trên môi, làm trò trước mặt Lâm Tĩnh, "Tối nay em tới nhà anh, anh nấu cho em ăn nha."

Nói xong, tôi cúp máy.

Lâm Tĩnh như được bật công tắc, hét lên: "Sao anh tôi lại cho phép cậu tới nhà anh ấy hả, còn nấu cơm cho cậu ăn? Anh ấy điên rồi sao? Cậu dựa vào đâu chứ?!"

Tôi nhếch môi: "Cậu đoán xem?"

"Đồ tiện nhân, cậu có tin tôi gọi một cuộc điện thoại thì cậu sẽ không tốt nghiệp được không?"

Nhà họ Lâm đúng là gia thế lớn, rất có thế lực.

Tôi nhanh chóng bị giáo viên hướng dẫn gọi đi, ông ta phê bình tác phong của tôi có vấn đề bằng giọng điệu nghe rất chính đáng:

"Tôi chọn em là để em nghiên cứu học thuật, em lại đi núp bóng người giàu, khiến dư luận bàn tán, ầm ĩ xôn xao. Cả ngày đi đi đến đến bằng xe sang, em còn có tâm trạng học tập ư?”

Trong nguyên tác, giáo viên hướng dẫn đã giúp Lâm Tĩnh hành hạ nguyên chủ, khiến cô ấy bị mang tiếng xấu đến mức phải nghỉ học, biến thành chim hoàng yến của Lâm Việt.

"Là em không làm dự án hay em không nhớ số liệu? Có thí nghiệm nào mà em không ở lại đến khuya không?" Tôi hỏi vặn lại ông ta, "Thầy đội cho em cái mũ to như thế, làm tay chân cho nhà họ Lâm tốt lắm sao thầy?”

Giáo viên hướng dẫn là người kiểm soát tương lai của học sinh, có bị nói như vậy qua giờ. Ông ta nổi giận đùng đùng đuổi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Trời đã vào cuối thu, thời tiết rất lạnh, tôi đứng trên hành lang, chợt nhận ra quần áo mình vẫn còn ướt.

Phó giáo sư Từ ở phòng bên cạnh thấy tôi đáng thương nên bảo tôi vào trong ngồi, tìm cho tôi một bộ quần áo sạch: "Em thay đi."

Nhìn khuôn mặt hiền lành trong sáng của bà ấy, tôi mang máng nhớ ra tên bà là Từ Tri Thu, là một trong số ít nhân vật phụ trong nguyên tác thể hiện lòng tốt với nữ chính.

Tiếc là không được nhắc đến nhiều lắm, tôi chỉ biết bà ấy luôn dậm chân ở chức Phó giáo sư, không thể thăng tiến hơn.

"Nếu làm phật lòng giáo viên hướng dẫn, em sẽ không lấy được bằng đâu." Bà ấy pha cho tôi một ly trà sữa nóng.

"Có sao đâu cô. Nghiên cứu sinh ra trường vẫn thất nghiệp, thời buổi này không dễ tìm việc chút nào."

"Hơn nữa em chỉ là một cô gái, nếu thật sự muốn phát triển trong giới học thuật, cảm giác đó thế nào, chắc cô Từ biết rất rõ."

Cầm ly nước trên tay, tôi đưa mắt nhìn bà ấy:

"Cô Từ, trong đầu em đang có một dự án rất có triển vọng, cũng có sẵn khách hàng luôn rồi, cô có hứng thú tìm hiểu không?"

4.

Buổi tối, Lâm Việt lái xe tới đón tôi: "Lâm Tĩnh bắt nạt cô à?"

Lâm Tĩnh đúng là thích gọi điện mách lẻo, nói xấu tôi trước mặt Lâm Việt. Nếu tôi giải thích tức là giấu giếm, giấu giếm tức là sự thật, từ đó dẫn tới việc Lâm Việt ghét bỏ coi thường tôi.

"Cậu ấy rất ỷ lại anh, thấy anh chăm sóc em như vậy, chắc là cậu ấy không nỡ, không sao đâu, chỉ là...." Tôi biết dừng lại đúng chỗ.

"Chỉ là gì?"

"Lâm Tĩnh rất muốn phát triển trong giới giải trí, thay vì chăm chỉ học hành, cậu ấy lại hay đi casting... Trước đây thành tích của cậu ấy vốn rất tốt."

Nói dăm ba câu đã khiến Lâm Việt chau mày.

Trong nguyên tác, sau này thực tế Lâm Tĩnh đã trở thành ảnh hậu.

Là đỉnh lưu, đã thế lương một ngày còn là 208 vạn tệ, sao thứ tốt toàn để cho người nhà họ Lâm hưởng hết vậy?

Tôi quyết tâm muốn thay đổi số phận của Lâm Tĩnh: "Trong lớp em, những người có gia thế như cậu ấy thường sẽ đi du học."

"Cô nói đúng." Lâm Tĩnh rất tán thành.

Mau đưa cô ta ra nước ngoài, học mất ba bốn năm gì đó, trở cổ quay lại thì cũng quá tuổi rồi, giới giải trí sẽ không chấp nhận đâu.

Chúng tôi đi siêu thị rồi trở về biệt thự ở ngoại ô của Lâm Việt.

"Con gái bây giờ ai cũng được cưng chiều, nhất là người giống như chị Từ. Anh theo đuổi chị ấy, chắc chắn không muốn chị ấy nấu cơm phục vụ anh đúng không?"

"Lúc đó tôi sẽ mời người giúp việc." Lâm Việt nói cứ như chuyện đương nhiên.

Tôi cười lạnh, mẹ nó, bây giờ anh mới biết phải mời người giúp việc sao.

Sao trong nguyên tác anh lại để tôi nấu cơm cho anh ba năm?!

"Con trai biết nấu ăn sẽ có điểm cộng rất lớn, sẽ được coi là mẫu người phù hợp với gia đình. Anh đã không tinh tế, lại vì công việc nên ít có thời gian làm bạn với chị ấy, em khuyên anh nên dành thời gian xuống bếp, nấu ăn nhiều hơn."

Lâm Việt cởi vest ra, buộc tạp dề bên ngoài áo sơ mi trắng: "Lúc đi du học tôi cũng từng nấu rồi, nhưng giờ không quen lắm."

"Em rất nóng lòng muốn thưởng thức tài nghệ của anh."

Tôi ngồi trên ghế cao ở quầy bar, hai tay chống cằm uể oải xoay người, nhìn anh bận rộn bên trong.

Chà, đúng là thời thế thay đổi!

Cuối cùng cũng đến lượt Lâm Việt rửa tay nấu ăn cho tôi, thật sung sướиɠ.

5.

Lâm Việt đã từng đi du học nên tay nghề nấu món tây của anh cũng không tệ.

Tôi khen anh: "Cả sắc lẫn hương vị đầu đầy đủ, không có gì để chê, chỉ cần anh biết chị Từ thích ăn gì, sau đó chọn món chị ấy thích ăn là được."

"Cô ấy thích ăn cay, thích ăn đồ ăn có vị đậm đà." Ánh mắt Lâm Việt lộ vẻ hoài niệm.

Trong nguyên tác, tôi nấu cơm cho anh ba năm nhưng anh còn không nhớ khẩu vị của tôi, ánh trăng sáng vừa trở về, anh đã gọi món cá hầm ớt để tôi ăn khi đang trong kỳ kinh nguyệt.

Có thể thấy không phải trí nhớ Lâm Việt không tốt, mà là anh không dành tâm trí cho tôi.

Cũng phải thôi, ai rảnh đâu mà nhớ một người hầu thích ăn gì.

Tối khuấy bát súp gà nấm: "Nhưng món anh nấu không tốt cho sức khỏe lắm, anh phải kết hợp với chế độ dinh dưỡng. Trong lúc nấu, anh cho rất nhiều bơ và phô mai vào, lượng mỡ máu của anh có ổn không?"

"Sao cơ?" Lâm Việt hơi sửng sốt.

"Em thấy bình thường anh bận rộn với công việc không có thời gian vận động, ăn nhiều đạm, còn uống rượu nữa, kết quả kiểm tra sức khỏe của anh lần trước thế nào?"

Lâm Việt trở nên nghiêm túc: ".... Vẫn ổn."

"Anh cũng sắp ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, phải chú ý chăm sóc bản thân."

Lâm Việt ngạc nhiên, dường như chưa từng nghĩ mình sẽ bị một cô sinh viên nói là già.

"Nhưng bây giờ công nghệ sinh học rất tiên tiến, có thể giúp anh duy trì trạng thái sinh lý ở mức 25 tuổi. Trong giới nhân vật lớn ở Thâm Quyến rất thịnh hành việc có đội ngũ bác sĩ riêng và dùng các loại thực phẩm bổ sung chức năng. Có một giáo sư trong trường em đang đề cử dự án này."

Ban đầu Lâm Việt không có hứng thú, nhưng tôi biết tất cả các vấn đề của anh: ngủ không ngon, đau dạ dày, bị dị ứng....

Tôi luôn PUA anh, nói quầng thâm của anh nhìn rất rõ, cả người không có sức sống, khóe mắt có nếp nhăn, rất có thể hơi ẩm đã nhập vào cơ thể! Nói đến lúc thích hợp, tôi lại giới thiệu Từ Tri Thu cho anh.

Học viện của chúng tôi là học viện đứng đầu trong số bốn học viện lớn về vật liệu sinh học. Từ Tri Thu đang nghiên cứu thuốc và kê cho anh một số chất bổ sung, bảo anh về nhà uống.

Lâm Việt cảm giác cũng không tệ lắm, Từ Tri Thu thành lập một đội ngũ bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng riêng cho anh để theo dõi tình trạng cơ thể và trạng thái tinh thần hàng ngày, sau đó cho anh uống thuốc.

Tôi cũng không nhàn rỗi, chạy đôn chạy đáo đăng ký thành lập công ty, trong viện của chúng tôi, sinh viên muốn nhận được trợ cấp lập nghiệp thì phải được trường phê duyệt các giấy phép hoạt động.

Đợi đến khi Lâm Việt ký hợp đồng với Từ Tri Thu, tôi đã là người đồng sáng lập của công nghệ sinh học điện tử rồi.

"Gần đây tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều, ngủ ngon hơn, sáng dậy tinh thần cũng sảng khoái. Sau khi cải thiện khả năng tập trung, tôi xử lý công việc cũng nhẹ nhàng hơn, còn có thể dành ra chút thời gian tập luyện." Lâm Việt nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ.

Tôi mỉm cười với anh: "Em đã nói với anh lâu rồi, phó giáo sư Từ là người nguyên nghiệp."

"Vậy chi phí cụ thể hết bao nhiêu?" Lâm Việt nhìn bà ấy.

"Hai trăm vạn." Từ Tri Thu chậm rãi nhếch khóe môi, "Một năm hai trăm vạn."