Hạ Sâm là thái tử gia của giới thượng lưu ở Bắc Kinh, giỏi uống rượu, tán gái, đua xe và đánh nhau.
Nhưng sau khi hẹn hò với tôi, hắn từ bỏ hết tất cả.
Hắn chiều tôi đến tận xương tủy.
Nhưng hắn không biết, tôi đã xem lịch sử trò chuyện của hắn rồi.
"Chơi với cô ta chán rồi, quen nhau bảy năm rồi, gặp cô ta thôi cũng đã thấy chán rồi."
"Người tôi thích bây giờ là em, tiểu hoàng yến."
1
Chờ cửa hàng váy cưới thiết kế váy cưới xong, lúc ấy trời nắng chói chang, Hạ Sâm cầm theo chiếc ô của bảo mẫu và tự mình che cho tôi.
Là thái tử của Bắc Kinh, hắn luôn được người khác hầu hạ mọi lúc mọi nơi.
Sau khi ở bên tôi, hắn ngược lại trở thành người hầu hạ tôi.
Lúc đầu, bạn bè của hắn nghĩ rằng hăn chỉ muốn chơi đùa tôi mà thôi.
Tôi yêu hắn bảy năm hắn càng ngày càng đối xử với chỉ có tốt hơn chứ không giảm.
Điều đó làm cho đám bạn của hắn kinh ngạc vô cùng.
Người nhân viên đến phục vụ tôi có chút ghen tị trong giọng điệu: "Hạ tiên sinh thật sự rất tốt với Mạnh tiểu thư."
Nghe vậy, hắn như đang cố tình nhìn tôi thưởng thức trò cười mà hắn tạo ra.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi chua xót trong lòng.
Phớt lờ ánh nhìn của hắn, tôi bước thẳng vào phòng thay đồ.
Hạ Sâm đã đặt mua tổng cộng mười lăm bộ váy cưới mới nhất, tất cả đều do hắn đích thân lựa chọn từng bộ một theo sở thích của tôi.
Lúc tôi trang điểm, hắn dựa vào thành cửa nhìn tôi, ánh mắt tập trung đến nỗi chỉ thấy mỗi mình tôi.
Lần lượt nhìn từng thứ một.
Cuối cùng tôi hơi mất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn tập trung nhìn vào, thậm chí còn đề xuất sửa đổi với nhà thiết kế.
Chỉ để đạt được kết quả mỹ mãn nhất.
Các nhân viên cửa hàng vây quanh tôi, giọng điệu có chút ghen tị:"Mạnh tiểu thư, người đàn ông đến thử xem váy cưới trước đó đã nghiêm túc nhìn thiết kế, nhưng về sau anh ta đã không còn kiên nhẫn. Hạ tiên sinh là người đàn ông đầu tiên tôi từng thấy tập trung xem từ đầu đến cuối như vậy."
"Mạnh tiểu thư, cô thật có phúc, Hạ tiên sinh rất yêu cô."
Yêu tôi?
Tôi quay đầu nhìn về phía Hạ Sâm cách đó không xa, trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, hắn nở nụ cười dịu dàng.
Sự dịu dàng giống như nước.
Hắn là người thừa kế họ Hạ, vô cùng tàn nhẫn và lạnh lẽo nhưng giờ này trước mặt tôi lại như hai con người khác nhau.
Đây là sự nuông chiều của hắn dành cho tôi.
Nhưng nếu yêu thật lòng, tại sao sau lưng tôi lại nuôi một người phụ nữ khác ở căn biệt thự ngoại
thành?
Hắn gọi cô ta là "chim hoàng yến nhỏ".
Một cái tên đầy thân mật lại có chút ý vị.
2
Mọi người ở Bắc Kinh đều biết rằng Hạ Sâm yêu tôi.
Trước khi ở bên tôi, hắn là đại ác ma trong giới thượng lưu Bắc Kinh, đi câu lạc bộ, uống rượu, tán gái và đánh nhau không cái nào là không biết.
Nhưng từ khi yêu tôi, hắn bỏ tất cả.
Chỉ vì câu nói “tôi không thích mùi rượu” của tôi mà hắn không còn la cà quán bar, xã giao cũng không uống một giọt rượu.
Hắn cũng hay hỏi ý kiến
của tôi khi đi tụ tập bạn bè, thậm chí hắn còn tránh mặt những cô gái chơi thân với mình.
Chỉ vì hắn sợ tôi không vui.
Trong một bữa tiệc, một người phụ nữ giàu có thích hắn đã chế nhạo tôi, và hắn đã đuổi cô ta ra ngoài ngay lập tức với khuôn mặt lạnh lùng.
Tôi đã không gặp cô ta kể từ đó.
Mãi sau này tôi mới biết rằng cô gái trẻ đó đã bị Hạ Sâm và gia đình hắn đuổi ra khỏi giới thượng lưu ở Bắc Kinh.
Vì lý do này, Hạ Sâm đã tìm đến cha mình để nhờ giúp đỡ. Cái giá hắn phải trả là từ bỏ mọi cuộc chơi để kế thừa sự nghiệp Hạ gia.
Lúc này, mọi người cuối cùng đã nhận ra rằng Hạ Sâm không phải chỉ là chơi đùa với tôi.
Tuy nhiên thân phận hắn là Thái tử của giới thượng lưu còn tôi thân phận chỉ là tình nhân.
Địa vị và đẳng cấp rất khác nhau.
Tôi cũng sợ thái độ của bố mẹ của hắn đối với tôi, nhưng khi tôi đến nhà hắn lần đầu tiên, giọng điệu của mẹ hắn rất dịu dàng và đối xử với tôi rất tốt.
"Sâm nhi nói với dì, nó rất thích con, cả đời này nó sẽ chỉ cần con, người khác tốt như thế nào nó cũng không cần, nó còn nói với dì không nên làm khó dễ con, nếu không nó sẽ không bao giờ trở về nhà."
"Thương Thương, dì muốn cảm ơn con, nếu không phải có con, con trai dì không biết bao lâu giờ mới có thể thay đổi được."
Tôi ngại ngùng và xúc động.
Cảm động trước mọi thứ Hạ Sâm đã làm cho tôi.
Đêm đó, hắn ôm tôi hôn nhẹ lên trán, giọng trầm ấm dịu dàng:"Thương Thương, anh yêu em."
Tôi ôm chặt lấy hắn, ngỡ như mình đã có được ánh sáng của cuộc đời mình.
Nhưng chỉ bảy năm ngắn ngủi, khi người đàn ông nói yêu tôi nói về tôi với những người phụ nữ khác với giọng điệu coi thường.
"Tôi đã yêu đương với cô ta trong bảy năm và tôi thực sự mệt mỏi với điều đó."
"Nếu mẹ tôi không thích cô ấy, tôi đã chia tay từ lâu rồi, nhưng bà ấy thích cô ta rất nhiều, nếu tôi chia tay, cô ta nhất định sẽ phát điên mất, hahahaha."
"Tôi hiện tại thích em nhất, chim hoàng yến nhỏ của tôi."
Mỗi lời như một nhát dao đâm sâu vào trái tim tôi.
3
Sau khi chọn váy cưới, trời đã tối.
Hạ Sâm đưa tôi về nhà.
Hắn pha cho tôi một cốc nước đường nâu để làm ấm bụng, trong phòng khách lời nói của hắn hình như có chút mơ hồ: “Thương Thương, anh phải đến công ty giải quyết cuộc họp hôm nay, chắc sẽ hơi muộn. Anh sẽ trở về, em đi ngủ trước đi, đừng chờ anh đi."
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn:"Anh có thể không đi được không?"
Hắn sững người một lúc, và tôi để ý thấy hắn xoay nhẹ bàn tay trái, đó là hành động nhỏ trong lúc hay suy nghĩ của hắn
Nhưng cuối cùng, hắn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Cuộc họp này rất quan trọng, anh phải đi."
Tôi quan sát hắn một lúc lâu, cố gắng xem hắn có cảm thấy tội lỗi với tôi dù chỉ một chút hay không.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy điều gì trên khuôn mặt hắn.
“Thương Thương, sau khi anh xong việc thì mau chóng trở về bên em, được không?”. Hắn ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tôi giấu đi sự chua xót trong mắt và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
"Được rồi đi thôi."
Hắn dỗ tôi thật lâu, hôn nhẹ lên má tôi rồi mới đi, bị tôi tránh mặt.
Hắn tưởng tôi tức giận nên cười bất đắc dĩ.
Sau đó quay người rời đi không chút do dự.
Tôi nhìn về hướng hắn đi, một lúc sau, tôi cầm chìa khóa xe và lái xe đi theo.
Điểm đến là một biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.
Tôi trốn trong góc nhìn thấy hắn ta đang nhập mật khẩu, sau đó một người phụ nữ đã lao vào vòng tay anh ta.
Người phụ nữ mặc bộ đồ hầu gái bằng lụa đen, giọng nói mềm mại và quyến rũ.
"Chủ nhân, ngài rốt cục đã tới rồi."
Trong mắt Hạ Sâm tràn đầy du͙© vọиɠ, hắn cúi đầu hôn người phụ nữ đó, sau đó không kiên nhẫn bế cô ta đi vào trong biệt thự.
Đêm đó, tôi đứng bên ngoài biệt thự rất lâu.
Mãi đến khi toàn thân lạnh ngắt, tôi mới xoay người rời đi.
4
Trên thực tế, chuyện Hạ Sâm đi hoàn toàn nằm trong kế hoạch của tôi.
Không có gì bất ngờ.
Cuộc trò chuyện của anh ấy với con chim hoàng yến nhỏ của anh ấy bắt đầu từ ba năm trước:
"Anh Hạ, cảm ơn anh đã đưa tôi về, lần đầu tiên anh đã cho tôi được trải nghiệm cảm giác ngồi ở ghế lái phụ của tổng giám đốc rồi."
"Không có gì."
Cuộc trò chuyện kết thúc ngày hôm qua:"Tiểu Quế Nhi, ngày mai tôi cùng cô ta đi chọn đồ cưới, buổi tối tôi sẽ qua chỗ của em, em mặc bộ đồ này chờ tôi đến."
"Đã hiểu, chủ nhân ~"
Bức tranh vẽ một người phụ nữ đang quỳ gối trong bộ trang phục hầu gái bằng lụa đen.
Tôi chỉ còn chút kỳ vọng cuối cùng dành cho Hạ Sâm.
Tưởng rằng hắn sẽ ở lại khi tôi níu kéo.
Nhưng, hắn đã không làm như vậy.
Một chút tội lỗi cũng không có.
5
Khi Hạ Sâm trở về nhà, tôi đang ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.
Tôi không đợi hắn trở về. Chỉ là trái tim tôi bị tắc nghẽn và tôi thực sự không thể ngủ được.
Hắn nhẹ nhàng bước vào phòng để không làm tôi thức giấc. Nhưng khi quay lại thì thấy tôi đang nhìn hắn không chớp mắt. Hắn sửng sốt một chút, thấy sắc mặt tôi uể oải, hai mắt thâm quầng, hắn rất đau lòng: “Thương Thương, sao em còn chưa ngủ?
“Anh đã nói em không cần đợi anh sao?"
Hắn nắm lấy tay tôi, phát hiện đầu ngón tay tôi lạnh ngắt, trên mặt lộ ra một tia tức giận: "Thượng Thượng, sao em không nghe lời? Tay em lạnh như vậy, lại không bật điều hòa, em muốn phát bệnh sao? Em muốn bệnh chết hay sao?"
Lần đầu tiên hiếm khi hắn mắng tôi.Còn dùng lý do quan tâm đến sức khỏe cho tôi.
Lúc này, trái tim tôi dường như bị chặn lại bởi sự chán nản.
Lên xuống không được.
Đặc biệt là mùi nước hoa trên hắn không thể tiêu tan.
Tôi không muốn nhớ lạii những gì hắn đã làm ngày hôm nay và tiếng cười ngọt ngào của người phụ nữ kia.
Nó giống như một nhát búa đập vào tim tôi hết lần này đến lần khác. Đạp đén máu thịt chảy đầm đìa.
Tôi đột nhiên, không muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chính tôi là người bị tổn thương, và chính tôi là người bị phản bội.
Tại sao tôi phải chịu đựng nó.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cắt ngang lời hắn: “Hạ Sâm, tôi nhìn thấy rồi. Lịch sử trò chuyện của anh với cô ta."
6
Thực ra hôm đó tôi không cố ý kiểm tra điện thoại của Hạ Sâm.
Chúng tôi yêu nhau đã bảy năm, tôi tin hắn rất yêu tôi, và tôi sẵn sàng dành tất cả niềm tin của mình cho anh ấy.
Nhưng đêm đó tôi đột nhiên tỉnh giấc vì một lý do nào đó, Hạ Sâm đã tăng ca đêm qua và đang ngủ say, tôi thấy điện thoại di động của hắn nhấp nháy.
Tôi lo lắng rằng đó là vấn đề công việc, vì vậy tôi đã mở nó ra và xem, và thứ hiện ra là:
"Anh à, anh có hài lòng với dịch vụ tối qua không?"
Sau đó là một số bức ảnh cực kỳ rõ ràng.
Tôi sợ đến mức tay như trở bàn tay, đầu óc trống rỗng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là không tin nổi—
Tôi không tin rằng Hạ Sâm sẽ phản bội tôi.
Tuy nhiên, với đôi tay run rẩy, tôi lướt qua các bản ghi cuộc trò chuyện, từ trên kéo xuống dưới, từ dòng tin nhắn này sang dòng tin nhắn khác.
Tần suất trò chuyện khá nhiều, tôi phải mất hơn một giờ để kéo lên phần đầu——
Đó là ba năm trước.
"Anh Hạ, cảm ơn anh đã đưa tôi về, lần đầu tiên anh đã cho tôi được trải nghiệm cảm giác ngồi ở ghế lái phụ của tổng tài rồi."
"Còn nữa, cảm ơn tổng tài đã dành thời gian đến nhà tôi dùng bữa."
Thời gian là 9:10 tối ngày 25 tháng 3.
Tôi nhớ, hôm đó là sinh nhật tôi.
Nhưng Hah Sâm đã đến muộn.
Tôi đã đợi hắn ta suốt ba tiếng.
Lúc đó hắn nói rằng đó là vì công việc của công ty và liên tục xin lỗi tôi.
Tất nhiên tôi không trách hắn, thậm chí tôi còn an ủi và cảm thấy có lỗi với hắn ta lúc đó.
Đến bây giờ tôi mới biết——
Hóa ra hôm đó hắn đưa nữ nhân viên về nhà, rồi ở lại nhà cô ta ăn tối.
Vào lúc ấy.
Tôi đoán bầu không khí phải rất vui vẻ.
Vui vẻ đến mức Hạ Sâm có thể quên rằng tôi đang đợi sinh nhật hắn ở nhà.
Quên hết những lời hắn đã hứa với tôi.
Chọn ở cùng một người phụ nữ khác.
7
Kể từ ngày đó, Thẩm Ngọc được chuyển đến bên cạnh hắn, trở thành trợ lý riêng của hắn.
Cho dù hắn ở bên cạnh tôi ngày đêm.
Cuộc trò chuyện trực tuyến giữa hai người không bao giờ dừng lại.
Từ sự trao đổi ban đầu về các vấn đề công việc, dần dần liên quan đến những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống, và cuối cùng phát triển thành một ngọn lửa mơ hồ giữa nam và nữ.
Hạ Sâm sẽ đưa cô ta về nhà trước khi đón tôi tan làm. Sẽ giúp cô ta giải quyết các công việc lặt vặt trong công việc và sa thải người đàn ông đã quấy rối cô ta.
Khi hắn mua quà cho tôi, hắn cũng sẽ mua một cái y chang cho Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc chỉ phàn nàn về việc tốn thời gian đi làm và tan làm đi về, và Hạ Sâm đã mua cho cô ta một căn nhà gần công ty.
Thẩm Ngọc rất vui và ngỏ lời cảm ơn Hạ Sâm.
Sau đó cả hai đã có lần quan hệ đầu tiên.
"Anh à, em ở đây đợi anh."
"Được."
Địa điểm là một khách sạn không xa nhà của chúng tôi.
Lúc đó tôi đang làm gì. Tôi nghĩ lại.
Ừm.
Tôi nhớ.
Tôi đang xếp hành lý cho Hạ Sâm.
Hắn nói với tôi rằng hắn đang làm. Nhưng tôi không thấy hắn trở về, vì vậy tôi đã gọi cho hắn.
Hạ Sâm nói với tôi rằng hắn sẽ về nhà sớm.
Bên kia đầu dây có thể nghe được hơi thở hổn hển. Chắc là lúc đó hắn cùng Thẩm Ngọc đang làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng tôi không biết gì cả. Tôi ngốc thật.
Quá ngu ngốc đến nổi không nhận thấy bất cứ điều kỳ lạ gì.
Sau đó, tôi lại tin tưởng Hạ Sâm hết lần này đến lần khác.
Đêm đó, tôi ngồi đó quên mất thời gian, đọc đi đọc lại lịch sử chat mấy lần.
Cuối cùng, tôi trả lời Thẩm Ngọc ba chữ:
"Rất hài lòng."
Sau đó để điện thoại về vị trí cũ.
8
Trong phòng khách ánh sáng mờ ảo, chiếu thẳng trên mặt Hạ Sâm.
Nó cho tôi nhìn thấy sự bối rối trong mắt hắn.
"Thương Thương, lịch sử trò chuyện gì?"
Tôi kiên nhẫn nói ra từng câu:
"Đã bảy năm rồi, chơi đã chán rồi."
"Người tôi thích là em."
"Nếu tôi chia tay với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ phát điên."
Khi tôi thốt lên từng câu, sắc mặt hắn lại tái nhợt thêm.
Cho đến cuối cùng, hắn nắm chặt cổ tay tôi, run rẩy không ngừng, cầu xin tôi:
“Thương Thương, đừng nói nữa—“
Tôi nhìn hắn, nước mắt không tự chủ được lặng lẽ rơi.
"Hạ Sâm, khi anh ở bên cô ta, anh có bao giờ nghĩ tới tôi không?"
"Nếu như anh thật sự chán, có thể nói cho tôi biết, anh nghĩ tôi sẽ quấy rầy anh sao?"
"Chúng ta yêu nhau bảy năm, thậm chí còn sắp kết hôn, anh... Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh lừa dối tôi? Anh lừa dối tôi tận ba năm...”
Những câu hỏi dồn dập và tiếng khóc nấc lên của tôi không đáng bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Nó giống như đặt trái tim của tôi trên vỉ nướng.
Máu chảy đầm đìa.
Đau quá!
Tim tôi thực sự rất đau...
9
Thực ra, tôi đã không khóc vào lúc xem nhật ký trò chuyện, khi nhìn thấy những bức ảnh khiêu da^ʍ đó hay thậm chí là khi tôi thấy hai người thân mật với nhau.
Tôi không thể khóc.
Tôi không biết tại sao đúng vào giờ phút này, những cảm xúc kìm nén chợt vỡ vụn.
Tuy nhiên, vào lúc này, nhìn Hạ Sâm quan tâm đến tôi.
Tôi biết rõ hắn yêu tôi là thật nhưng sự lừa dối của hắn khiến tôi như phát điên.
Tiếng khóc nức nở của tôi không ngừng vang vọng trong phòng khách.
Hạ Sâm thương hại ôm tôi vào lòng, thấp giọng nói với tôi: “Thương Thương, thực xin lỗi, anh bị quỷ ám, anh thề chỉ yêu mình em, anh chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, anh biết anh thực sự sai rồi, được không em?”
" Được..."
Trong quá khứ, mỗi khi hắn đã làm điều gì đó sai trái nhưng với vẻ ngoài đáng thương này, lúc nào tôi cũng mềm lòng bỏ qua.
Nhưng lần này, tôi sẽ không.
Chậm rãi nhưng dứt khoát, tôi đẩy hắn ra.
"Hạ Sâm, chúng ta kết thúc rồi."
Đôi mắt hắn lập tức đỏ hoe như trực khóc.
"Thương Thương, anh không đồng ý... "
"Hạ Sâm, đừng đυ.ng vào tôi, anh quá bẩn."
Lời nói của tôi khiến mặt Hạ Sâm tái nhợt như tờ giấy, và hắn vô thức rút tay lại.
Tôi nhìn hắn thật lâu rồi cười rạng rỡ:
"Trả cái này lại cho anh, cho con chim hoàng yến bé nhỏ của anh đi. Dù sao thì tôi cũng không cần nữa."
Tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn của mình và đặt vào lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay lạnh băng...
Hắn vô thức muốn níu giữ lại, nhưng hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy hành lý đã xếp lúc nãy rồi bước ra cửa mà không ngoảnh lại.
Tiếng bước chân vội vã của Hạ Sâm đột nhiên từ phía sau truyền đến, nhưng cách tôi nửa mét thì dừng lại.
Giọng nói trầm thấp của hắn khàn khàn.
"Thương Thương, lần này em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?"
Tôi dừng lại nhưng không quay đầu.
"Hạ Sâm, tạm biệt."
10
Sau khi rời đi, tôi trở về nhà riêng của mình.
Từ khi bố tôi đột ngột qua đời, mẹ tôi tái hôn khi tôi mười tuổi và sinh ra một bé gái, năm nay con bé đã mười bảy tuổi.
Ngôi nhà này là của bố tôi để lại, mẹ tôi sang tên cho tôi khi tôi trưởng thành.
Tất nhiên bà ấy yêu tôi, nhưng bà ấy yêu em gái tôi nhiều hơn.
Bản chất con người, tôi có thể hiểu được.
Tôi không bao giờ muốn làm phiền cuộc sống mới của bà ấy.
Mối quan hệ giữa tôi và bà ấy chỉ có thể diễn tả bằng một câu:
Người thân, nhưng còn không bằng người dưng.
Tôi đã chia tay với Hạ Sâm, hủy tiệc đính hôn không phải là chuyện nhỏ.
Tôi đã hẹn với bà ấy và vài ngày sau sẽ đến nói với bà ấy.
Khi ra ngoài, tôi đã vô tình làm vỡ một bức tượng bằng đất sét trên tủ.
Tôi nhìn một lượt rồi đóng cửa lại.
Tôi giải thích lý do chia tay. Không che giấu.
Bà im lặng một lúc lâu mới nói: “Thương Thương, con ở bên nó bảy năm, con biến nó từ một kẻ ăn chơi trác táng trở thành một người đàn ông như hiện tại, con cứ như vậy để nó và những người phụ nữ khác được thỏa mãn, con cam lòng sao?"
Tôi sững người một lúc.
Bà ấy tiếp tục nói: "Bây giờ con đã bắt được nó nɠɵạı ŧìиɧ, sau này nó chắc chắn sẽ không dám tái phạm, cho dù có đi nữa, con cũng có thể lợi dụng điều này để đổi lấy lợi ích cho bản thân. Hạ Sâm không muốn chia tay với con, có lẽ vì trong lòng nó thực sự có con và chỉ thật sự đang chơi đùa với cô ta."
"Hiện tại con và nó còn chưa tuyên bố chia tay, còn có cơ hội xoay chuyển tình thế."
Bà ấy phân tích vấn đề cho tôi với vẻ điềm nhiên.
Giống như một người máy, hoặc một máy tính thông minh.
Nhưng dù sao nó cũng không bằng mẹ...
Tôi nhìn bà, đột nhiên hỏi: "Mẹ, nếu bạn trai của em gái con lừa dối con bé, mẹ sẽ thuyết phục con bé như thế này sao? Thuyết phục con bé cam chịu sự phản bội, theo đuổi lợi ích?"
"Dĩ nhiên là không..."
Bà ấy còn chưa nói xong, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.
“Thương Thương, mẹ không có ý đó...“
Tôi biết.
Tôi biết bà ấy không cố ý làm tổn thương tôi.
Chỉ là bà ấy không yêu tôi nhiều như vậy.
Vì không yêu nên tôi bình thản như vậy.
Nếu đó là em gái, bà ấy chắc chắn sẽ tức giận từ lâu.
11
Về nhà, bức tượng đất sét vỡ nát đang nằm lặng lẽ trên mặt đất.
Tôi nhặt một mảnh của bức tượng đất sét lên, trên đó có ghi: "Hạ Sâm chỉ yêu Mạnh Thương Thương."
Đó là món quà hắn đã tặng tôi trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Lúc đó là Tết Thiếu nhi, Hạ Sâm và một đám trẻ con đang chen chúc trong cửa hàng đất nặn, trông vừa xấu hổ vừa đáng yêu.
Người quen của hắn nhận ra và đã chụp một bức ảnh.
Hắn lúc đó mang tiếng xấu là thường xuyên thay bạn gái như thay áo.
Hắn còn được mệnh danh là “ông hoàng ăn chơi trác táng mới nổi của giới thượng lưu Bắc Kinh”.
Tôi thực sự không quan tâm.
Nhưng hắn để ý, lập tức liên hệ với giới truyền thông để xóa video và đích thân đăng ký tài khoản trên Weibo để tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi:
"Thương Thương là vợ tôi, và tôi là đồ chơi của cô ấy."
Trong khoảng thời gian đó, Internet sôi sục. Tôi đến gặp hắn và nói với hắn rằng hắn không cần phải hạ mình vì tôi và tôi không quan tâm đến những lời đàm tiếu đó.
"Thương Thương, đây mới là chân tâm của anh."
"Anh không muốn làm em tổn thương, huống chi để người khác? Tôi muốn em vĩnh viễn đứng trước mặt giới truyền thông một cách trong sạch, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào hất nước bẩn vào em."
Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt của hắn lúc đó.
Chân thành, nghiêm túc và đầy vẻ trìu mến.
Cho dù bây giờ là một mớ hỗn độn, tôi không thể phủ nhận rằng khi ấy, hắn thực sự yêu tôi.
12
Sau đó, khi đi phỏng vấn tại một vùng núi, tôi đã gặp phải một trận lở đất. Tôi bị kẹt ở đó một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.
Hạ Sâm đã ở bên cạnh tôi.
Thấy tôi tỉnh, hắn bình tĩnh kêu bác sĩ khám cho tôi, xung quanh tôi là các bác sĩ, thấy hắn đứng xa xa, tôi vừa tủi thân vừa sợ hãi và gọi tên hắn: "A Sâm—"
Cứ như vậy, tôi kêu đau. Hắn nắm lấy tay tôi và hôn nhẹ hết lần này đến lần khác, từng giọt từng giọt nước mắt nóng hôi hổi rơi trên mu bàn tay tôi.
"Thương Thương, em làm anh sợ muốn chết."
Trong thời gian nằm viện, hắn chăm sóc tôi rất tận tình.
Sau khi xuất viện, hắn bỏ công việc và đi theo tôi. Thư kí gọi hắn không được thậm chí còn gọi cho tôi.
"A Sâm, đừng lo lắng cho em như vậy, em thực sự không sao, về sau em sẽ hết sức cẩn thận."
"Anh hãy yên tâm mà đi làm việc."
"Hạ Sâm, em không còn là một đứa trẻ nữa, em sẽ tự bảo vệ mình."
Tôi đã dỗ dành hắn rất lâu, thậm chí còn tức giận cho đến khi hắn đồng ý quay về làm việc.
Tôi nghĩ rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Nhưng nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Hạ Sầm đang ở ban công nghe điện thoại:
"Mẹ, lúc Thương Thương được cứu ra, trên người toàn là máu, lúc đó tim con như muốn vỡ nát."
"Con ngủ không được, con sợ cô ấy sẽ biến mất rồi, mẹ à, con rất sợ mất cô ấy—"
Hắn run rẩy kịch liệt, khàn khàn nghẹn ngào. Vào lúc đó, tôi nghĩ rằng hắn không khỏi quá lo lắng. Hắn chỉ quan tâm đến tôi quá nhiều.
Và tôi thực sự đã làm tổn thương hắn.
Tôi ôm hắn và không thể ngừng khóc.
"Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi."
Hắn cúp máy và ôm chặt lấy tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Đêm đó, chúng tôi như cành cây, quấn lấy nhau thật chặt...
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng trên đời này sẽ có người yêu tôi sâu đậm như vậy sao?
Nhưng sau này hắn đã thay lòng.
Mọi thứ đã thay đổi.