Tổng Hợp Truyện Ngắn Zhihu

Chương 1-2: Sau Khi Mẹ Mất, Cha Ta Phát Điên

7

Ánh mắt tha thiết của bà ta rơi vào trên mặt phụ thân, phụ thân buông đũa xuống, nở ra một nụ cười ôn nhu: "Mất mặt sao?"

Nụ cười trên khóe môi công chúa cứng lại.

Phụ thân cầm lấy khăn trên bàn lau miệng cho công chúa, ngữ khí nhẹ nhàng:

"Công chúa của ta ơi, nàng trước khi kết hôn thất đức, mọi người đều biết, người bên ngoài đều nói ngươi là một ả đàn bà không biết xấu hổ, bây giờ tổ chức một hôn lễ lớn chẳng phải là để cho người ta chê cười nàng lần nữa sao?"

Ánh mắt công chúa đỏ lên, nước mắt trào ra, phụ thân khẽ chậc một tiếng, trong mắt có vài phần ý cười:

"Khóc cái gì? Ta thích loại hàng không biết xấu hổ như nàng, thủ đoạn trên giường của công chúa so với những kỹ nữ thanh lâu thấp hèn kia tốt hơn nhiều, nam nhân thích chuyện này, nàng nên lấy đây làm vinh dự mới phải."

Công chúa nhào vào trong lòng phụ thân nức nở khóc: "Chàng nói bậy!"

Khóe môi phụ thân cứng ngắc dừng một chút, thả lỏng người, nhẫn nại nói:

"Được rồi, ta biết nàng thương tâm, chẳng phải chính nàng sai tỳ nữ hạ dược cho ta sao? Bây giờ khóc cái gì?"

"Sau này nàng có hài tử, ta sẽ vì nàng làm hôn lễ thật lớn, đến lúc đó nàng nở mày nở mặt, mọi người tự nhiên sẽ hâm mộ nàng, cũng không ai dám nói bậy nữa."

Công chúa thút thít ngồi dậy, nàng vuốt bụng mình, lại ủy khuất: "Thái y nói là con trai, ngày đó chàng cũng không đến thăm ta, ta suýt nữa đau chết."

Phụ thân ôn hòa, ý cười dạt dào dỗ dành nàng: "Ta đây không phải là vì muốn tốt cho nàng sao? Bệ hạ hôm nay để cho ta làm giám sát bộ binh, nàng sinh cho ta một đứa con trai, ta ở trên triều đình vì nó cố gắng thăng tước vị, sau này, cái gì cũng là của nó."

Công chúa lúc này mới cao hứng, nàng lệnh cho thái y bắt mạch kê đơn thuốc cho nàng, nàng muốn sớm ngày vì phụ thân sinh con trai.

8

Bà ta thừa dịp phụ thân không có ở nhà, đưa ta vào trong phòng, dùng móng tay thật dài bóp mí mắt ta, nhổ lông mi của ta.

Bà ta nói đôi mắt này của ta và mẫu thân rất giống nhau, về sau nhất định sẽ giống tiện nhân đi cưới chồng người khác, bà ta sớm muộn cũng phải đem đôi mắt này của ta móc ra cho chó ăn.

Ta đau quá, nhưng ta không khóc, còn rất ngoan ngoãn đứng trước mặt bà ta, mặc cho bà ta ngược đãi, mắng chửi.

Ta cố gắng kìm nén nước mắt.

Ta không muốn ở trước mặt bà ta khóc lóc, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bà ta ở trước mặt ta khóc cho ta xem, phải đau khổ đến rơi lệ gào khóc, ít nhất, phải đau khổ hơn ta bây giờ."

Có một ngày, ta lỡ không nhìn nổi, bà ta dùng nến nhỏ vào mắt ta, ta đau đến không thể chịu đựng được, ta nhớ rõ ta rõ ràng rất cố gắng nhịn rồi, nhưng chất lỏng vẫn ồ ồ rơi xuống.

Ta rất hận chính mình, ta thật không có tiền đồ, ta làm sao có thể khóc trước mặt bà ta chứ.

Sau đó ta ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng lại cao hứng lên, thì ra là máu.

Chảy máu cũng tốt, chảy máu vẫn tốt hơn là rơi nước mắt.

Ta mỗi khi bị bà ta đánh chịu không nổi, sẽ lại tự nói với mình: Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cái đau này, chỉ có nhớ kỹ đau, mối hận bà ta gϊếŧ mẫu thân ta mới sẽ không phai nhạt. Lớn dần theo thời gian ta lớn lên.

Ta rất sợ, rất sợ quên đi cảm giác cả người lạnh lẽo, đau đến không thể hô hấp nôn khan kia.

Ta hận trí nhớ của ta, mẫu thân đối với ta tốt như vậy, ta vậy mà đã có chút quên mất dung mạo mẫu thân.

Ta không thể quên, ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân của ta.

Và mối thù ngày đó.

9

Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ ở một mình trong phòng chờ vết thương bình phục.

Ta không nói cho phụ thân.

Phụ thân có cách báo thù của phụ thân, ta có cách báo thù của ta, ta không muốn dựa vào ai hết.

Phụ thân bề bộn nhiều việc, hắn ở nhà ngày càng ít, mỗi lần trở về đều là mang theo một đống người đi thư phòng trao đổi sự tình.

Xuân đi thu đến, ta nhìn người phụ thân mang về, từ tiểu quan thất phẩm đến đại quan tam phẩm, rồi đến cẩu quan Đông xưởng nổi danh tàn ác cùng với nhϊếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.

Màu sắc thượng quan bào của phụ thân cũng thay đổi, hắn càng lúc càng trở nên xu nịnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh đi, bóng lưng cũng gầy gò đi.

Phụ thân ta vốn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mẫu thân luôn khẩn trương ngượng ngùng, không biết từ bao giờ đã trở nên mạnh mẽ trong vòng quan trường tối đen.

Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ đau lòng lén rơi nước mắt.

Mẫu thân ta chính là người mà chỉ cần biết phụ thân ta có chút va chạm nhỏ thôi cũng sẽ nhắc tới rất lâu, biết phụ thân bây giờ gầy gò như này, mẫu thân nhất định ngủ không ngon giấc.

10

Bốn năm sau, công chúa lại mang thai, bà ta cao hứng, Bảo Mã Hương Xa vô cùng kiêu ngạo trở về cung, đợi đến đêm mới trở về phủ.

Lúc đi xe ngựa trống trơn, lúc trở về lại chất đầy vàng bạc tài bảo.

Bà ta đắc ý rêu rao ngoài cửa, giống như một con khổng tước hoa.

Nhìn thấy ta đang đọc sách, một cước đạp vào ngực ta, đưa tay căm hận nhấc ta lên, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt mặt ta nâng lên.

Bà ta lạnh mặt siết chặt tay hận không thể bóp chết ta:

"Ngươi thật sự là giống hệt con mẹ tiện nhân của người, đều khiến ta chướng mắt.

Bà ta ngày xưa tra tấn ta, còn có chút ít e ngại, bây giờ có đứa nhỏ này, bà hạ thủ không hề có điều cố kỵ.

Thị nữ Bích Lan ngăn nàng lại: "Công chúa, mẹ nó làm chậm trễ người và phò mã ở cùng nhau, lúc ấy để cho cô ta chết như vậy, bây giờ nhớ tới thật sự là quá nương tay rồi."

Bây giờ giữ mạng tiểu tiện nhân này chậm rãi tra tấn, thay thế mẹ nó chuộc tội cho người."

Công chúa buông lỏng lực bóp ta, Bích Lan dán vào tai công chúa thấp giọng nói:

"Người hiện tại mới có thai, phò mã gia vừa cứu trợ thiên tai trở về, chắc sẽ được thăng quan, tiểu tiện nhân này chết không đáng tiếc, nhưng không thể để cho nó làm ảnh hưởng vị trí của ngài trong lòng phò mã được."

"Về sau người sinh hạ thế tử, phò mã có nhi tử, không sợ ngài ấy không ghét bỏ tiểu tiện nhân này."

Công chúa vui vẻ nở nụ cười, hất ta ra đất, nói với ta:

"Tạm để ngươi sống thêm vài ngày, lúc khác sẽ tìm ngươi tính sổ."

Bà ta cẩn thận vuốt ve bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng thỏa mãn, gióng trống khua chiêng rời đi.

Bà ta đâu biết trong bụng mình chẳng phải hài tử của phụ thân.

Phụ thân chán ghét bà ta muốn chết, sao có thể chạm vào bà ta được.

Những đêm đó, trong phủ mê hương lượn lờ, người ăn nằm cùng công chúa là ăn mày hay là tử tù trong ngục căn bản không biết được.

Phụ thân ta âm thầm tìm được mấy tên lưu manh cưỡиɠ ɖâʍ sát hại mẫu thân ta, bọn họ quỳ gối trước mặt phụ thân, cầu xin cho tha cho họ một con đường sống.

Bọn họ nói với phụ thân, công chúa nói cho bọn họ biết, nữ tử công chúa muốn bọn họ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ là một kỹ nữ đê tiện, bọn họ có thể tùy tiện chơi đùa.

Phụ thân sau khi nghe xong, ngồi yên một lúc sững sờ, thế nhưng không ông lại không tức giận.

Sau khi phục hồi tinh thần, ông bỗng nhiên cười ha ha, trong miệng lẩm nhẩm hai chữ "đê tiện" kia, đến khi không cười nổi nữa, ôm đầu quỳ xuống đất thở dốc, nước mắt đầy mặt.

Ngày hôm sau, trong gian phòng bên cạnh từ đường mẫu thân, phụ thân lột da năm người đó trước mặt ta làm thành đèn l*иg mỹ nhân.

Thời điểm lột người thứ nhất, đứt đoạn liên tục, phụ thân tay vững vàng, ánh mắt sắc bén đáng sợ, máu phun mỏng bắn lên mặt ông.

Phụ thân thật sự rất đáng sợ, giống như là lệ quỷ đòi mạng trong địa ngục.

Ánh mắt lúc nhìn về phía ta lại mang theo nụ cười, bọn họ nói không sai, phụ thân ta điên rồi.

Ông vẫy tay với ta, cười hỏi ta có sợ hay không.

Ta lắc đầu nói không sợ. Ta là con của phụ thân, ta làm sao có thể sợ ông được?

Phụ thân điên rồi, ta làm sao có thể là người bình thường đây?

Đêm hôm đó, trong từ đường của mẫu thân, dưới xà nhà có thêm năm cái đèn l*иg quái dị.

Tôi biết, đó mới chỉ là khởi đầu.

Phụ thân thật sự điên rồi, ông không thể quay đầu lại được nữa.

11

Ta lấy thuốc mỡ ra xoa lên chỗ da bị đứt và chảy máu, nhặt cuốn « Chiến Quốc Sách » rơi dưới đất lên tiếp tục đọc.

Phụ thân không cần ta học cầm kỳ thi họa nữ công, mà mời phu tử tốt nhất dạy ta tứ thư ngũ kinh quân tử lục nghệ.

Ta biết ý đồ của ông, cũng hiểu được ông muốn làm cái gì, ta không thể khiến phụ thân vướng chân vướng tay được.

Thật đáng tiếc, ta là nữ nhi của mẫu thân, lại không di truyền được nửa điểm thiện lương cùng sự mềm lòng của người, ngược lại ta lại giống như phụ thân tâm ngoan thủ lạt.

Đêm hôm đó, công chúa ở trong phủ mở tiệc lớn, phụ thân rất khuya mới trở về.

Công chúa vui vẻ chia sẻ với phụ thân tin mình có thai:

"Bùi lang, hơn bốn tháng rồi, thái y nói xem tướng mang thai tám chín phần mười là con trai."

Trên mặt phụ thân hiện ra nụ cười, hắn rất gầy, khuôn mặt càng thêm góc cạnh.

Phụ thân cho dù là cười nhạo, cũng có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo.

"Vậy sao?" Phụ thân hướng bà ta nâng chén, cười nói, "Chúc mừng."

Đang cười, phụ thân ta đột nhiên vui sướиɠ cười rộ lên, uống liền vài chén, hai gò má công chúa phiếm hồng, vui vẻ cực kỳ: "Chàng vui như vậy sao?"

Phụ thân cười nhạo: "Đương nhiên."

Phụ thân uống rất nhiều rượu, thân hình đã có chút đứng không vững, ngón tay nâng công chúa mặt, cười hỏi:

"Công chúa mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao dạo này nhìn già đi nhiều."

Nụ cười trên mặt công chúa đông lại, bà ta để ý nhất chính là gương mặt như hoa này, lời nói của phụ thân đối với nàng mà nói không thua gì sét đánh.

"Bùi lang, ta, ta già rồi sao?"

Giọng bà tq run rẩy, suýt nữa muốn khóc lên.

Phụ thân buông lỏng tay cầm mặt bà ta, sau đó túm lấy tay Bích Lan, dựa hơi men nỉ non:

"Ta sao bây giờ mới thấy bên cạnh công chúa có tỳ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước vậy."

Nói xong, phụ thân ngã xuống bàn ngủ, công chúa tức giận tát một cái vào mặt Bích Lan.

Bích Lan quỳ xuống không ngừng dập đầu chảy máu, miệng hô tha mạng.

Công chúa sai người lấy gương ra, thịt hai bên má bà ta vì nghiến răng mà run run, bà ta hậm hực nhìn chằm chằm mặt mình trong gương, nhìn trái nhìn phải, lại cầm mặt Bích Lan nhìn chằm chằm.

Giọng bà ta lạnh lẽo hỏi người bên cạnh: "Bổn cung đẹp, hay là tiện nhân này đẹp."

Thuộc hạ xung quanh quỳ xuống một loạt hô lớn: "Đương nhiên là công chúa đẹp ạ!"

Bà ta nở nụ cười, cả khuôn mặt nhìn vặn vẹo oán độc:

"Nếu phò mã gia khen ngươi dịu dàng như nước, vậy ngươi tự mình nhảy giếng đi, ngươi dịu dàng như thế, nên bị nước dìm chết, các ngươi nói xem đúng không."

Bích Lan là tỳ nữ hầu hạ bà ta lớn lên, những người quỳ trên mặt đất vội vàng cầu xin hộ cô ta, cũng là vì chính mình cầu xin.

Bích Lan là tâm phúc của công chúa còn có thể vì Phò mã nói một câu mà ban chết, sau này bọn họ nếu bị Phò mã liên lụy nữa thì... làm gì có đường sống chứ!

Công chúa đang nổi giận, nghe thấy bọn họ kéo nhéo cầu tình, biểu tình càng thêm vặn vẹo:

"Bổn cung là công chúa, nàng là một tiện tỳ! cho dù hầu hạ ta nhiều năm, tiện tỳ vĩnh viễn cũng là tiện tỳ! làm sao xứng nói chuyện tình nghĩa với ta!"

"Kéo xuống! Ném đi!"

Bà ta điên lên đánh đập các cung nữ cầm gương, Bích Lan tuyệt vọng mà ngã trên mặt đất, ai có thể nghĩ đến, một giờ đồng hồ trước, nàng vẫn là người thân cận bên công chúa cả đời như vậy phong quang vô lượng.

Bích Lan đã chết, ngày hôm sau khi phụ thân tỉnh dậy, người dưới bẩm báo, Bích Lan ngã giếng thi t.h.ể đã trắng bệch rồi.

Phụ thân ý vị không rõ thở dài: "Đáng tiếc."

Câu đáng tiếc này truyền đến tai công chúa, bà ta lại một lần nữa bị kích động đến phát điên, ném hỏng hết đồ vật, chỉ vào đám tỳ nữ trong phòng mắng hồ ly tinh.

Ngày hôm sau, trong từ đường mẫu thân đã có thêm một chiếc đèn l*иg da nữa.

Cung nữ tên Bích Lan kia, là vây cánh của công chúa khi nhục mạ mẫu thân ta, cô ta ném giày rách cho mẫu thân, nhổ nước miếng, còn ở ngoài phủ chỉ cây dâu mắng cây hòe nhục mạ mẫu thân, chà đạp thanh danh của mẫu thân.

Lần này phụ thân ta mượn đao gϊếŧ người, đòi Bích Lan phần nợ này.

Các người thấy đấy, làm sai, sẽ phải trả giá.

12

Hạ nhân trong viện của công chúa khổ không thể tả, nhất là tỳ nữ có chút tư sắc.

Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, cho đến khi tỳ nữ trong phủ đổi hết thành người có khuôn mặt xấu xí, dáng người thô kệch, tính tình của bà ta mới khá hơn một chút.

Mấy ngày gần đây phụ thân hầu như không trở về, ông cả ngày lăn lộn với thái giám đầu lĩnh Đông xưởng, lục soát quan viên tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, ném bọn họ vào trong ngục.

Mùi máu tanh trên người phụ thân càng ngày càng nặng.

Công chúa nửa tháng không gặp phụ thân, lại biết được phụ thân vừa đi lục soát thanh lâu, bụng to cũng ngồi không yên, ném chén trà, gào lên như một người đàn bà chanh chua: "Tìm Bùi Ngọc về đây!"

Lúc phụ thân trở về, vết máu trên người còn chưa lau sạch sẽ, dưới khóe mắt còn đọng lại một giọt máu, cả người lộ ra vẻ yêu dị mê người.

Phụ thân trong hoàn cảnh như vậy, so với lúc sạch sẽ, càng thêm mê hoặc lòng người.

Công chúa khóc nhào vào trong lòng phụ thân, nức nở: "Bùi lang, chàng vì sao không trở về thăm ta, ta buổi tối ngủ không yên, ta rất sợ, có phải chàng nuôi nữ nhân bên ngoài không!"

Phụ thân cố ý đem vết máu chưa khô trên tay bôi lên mặt bà ta, hừ một tiếng: "Nghĩ lung tung cái gì."

Bây giờ phụ thân quyền khuynh triều dã, là cánh tay phải của bệ hạ, cho dù thế lực công chúa có lớn, cũng không thể cưỡng chế phụ thân như trước được nữa.

Công chúa nức nở hít vào chóp mũi đỏ hồng: "Vậy chàng đi đâu, sao lâu như vậy cũng không về nhà, chàng đang bận cái gì vậy?"

Phụ thân cười quyến rũ, nhẹ giọng trả lời: "Bận rộn gϊếŧ người đó."

Công chúa ngẩn người, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng không sao cả, chán ghét oán giận:

"Người nào còn khiến chàng tự mình động thủ, những sát thủ nuôi trong chiếu ngục đều là phế vật sao, còn để bẩn tay của chàng."

Phụ thân thờ ơ nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Công chúa không hỏi xem người ta gϊếŧ là ai sao?"

Bà ta có chút hứng thú: "Ai vậy?"

Trên khuôn mặt anh tuấn của phụ thân lộ ra nụ cười chân tình: "Phu nhân Lý Ngự Sử, muội muội Giang Thị Lang, Tiết thái phó, còn có Minh Hoa quận chúa.

Phụ thân mỗi lần nói ra tên một người, nụ cười trên mặt công chúa liền bớt đi một phần.

Những người này đều là đồng lõa năm đó giúp đỡ công chúa nhục mạ mẫu thân ta.

Giọng nói công chúa đang run rẩy: "Vì, vì sao, gϊếŧ các nàng.................."

Phụ thân thở dài: "Phụ hoàng nàng lớn tuổi, càng ngày càng trầm mê sắc đẹp, những thứ này là được tiến cung thỉnh an hoàng hậu, may mắn được phụ hoàng ngươi nhìn trúng, có hai người trong bụng đã có manh hoàng tự, ta vì bệ hạ hành sự, cũng không dám hỏi vì sao."

Phụ thân ung dung nhìn bà ta, trong mắt chứa sự hưng phấn: "Công chúa run cái gì?"

Bà ta hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn:

"Thì ra là vì chuyện này, ta còn tưởng là vì..."

Bà ta vội im miệng, không nói tiếp nữa, chán ghét nói:

"Vậy các bọn họ thật sự đáng chết, dám ở trước mắt mẫu hậu bò lên giường phụ hoàng, chết một trăm lần cũng không quá đáng, chẳng qua là làm bẩn tay của chàng rồi."

Ánh mắt phụ thân châm chọc: "Đúng là bẩn"