"Ha ha, cái gì hoàng hoa đại khuê nữ, ta thấy Hoàng quả phụ nào có sánh ngang với hoàng hoa khuê nữ, dáng người kia đi đường uốn éo nhìn không hề giống nữ nhân bình thường khác, trên người phảng phất mùi hồ ly rất khó tả, không biết chừng…"
Kỳ Cảnh Thiên đã thay đổi biểu cảm ghê tởm trước đó, hắn mở to mắt. Kim Diễm Lang, Tiểu Kim Diễm Lang?
Chẳng lẽ là......
Tập trung nín thở, Kỳ Cảnh Thiên ẩn nấp thật kĩ, dự tính nghe được thật nhiều tin tức về "tiểu Kim Diễm Lang" từ miệng bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, sau đó bọn họ đều xoay quanh Hoàng quả phụ. Kỳ Cảnh Thiên tức giận đến trong lòng bốc hỏa, hắn hận không thể lao ra, dùng móng vuốt tra hỏi bọn họ.
Ngẫm nghĩ kỹ lại thôi.
Kỳ Cảnh Thiên kiềm chế lửa giận, hắn biết, lời bọn họ chính miệng nói ra chính là đề cập tới Lang Đại.
Chỉ cần nó hiện tại tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, sau cùng vẫn còn có cách cứu vãn.
Đáy mắt hắn loé sáng, Kỳ Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy cả người tràn ngập sinh lực. Đến giữa trưa, hai thôn dân uống sạch nước trong túi, trói đống củi lại, dùng đòn gánh gánh xuống núi.
Kỳ Cảnh Thiên lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, cách họ một khoảng rất xa.
Hắn đối với thôn trang gần đây tuy không hiểu biết nhiều nhưng thôn Phong Lâm lại ngay gần thôn Hồng gia, nên hắn vẫn biết.
Lặng lẽ ghi nhớ hướng đi và địa điểm xuống núi, Kỳ Cảnh Thiên hào hứng và phấn khích trở lại hang động.
Hắn rất hạnh phúc.
Lang Đại không sao cả.
Sau khi cho Lang Nhị và Lang Muội ăn xong, hắn cuộn mình ở một góc, bắt đầu ngủ bù.
Trong lòng hắn đã quyết, đêm nay hắn muốn xuống núi, tới thôn Phong Lâm tìm hiểu, nếu có thể cứu Lang Đại, vậy thì không thể có gì tốt hơn nữa.
Đối với việc cứu Lang Đại, Kỳ Cảnh Thiên vẫn rất tự tin, có trí tuệ của con người cộng thêm thân hình dũng mãnh của sói, dường như cứu được Lang Đại là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hoàng Ly Miêu còn đang ngủ, Kỳ Cảnh Thiên vui vẻ trở mình, tạm thời không để ý tới nó.
Hắn cho rằng mèo bị bệnh cùng người bị bệnh không khác nhau nhiều lắm, đều chỉ cần chăm sóc cẩn thận, không có gì đáng ngại, lần trước không phải hắn cũng mê man mấy ngày mấy đêm sao?
Trên thực tế, mặc dù lúc này Hoàng Ly Miêu đang say giấc nhưng Hề Niệm Tri lại không còn ở đó nữa.
Nàng đã trở về với thân thể của mình.
Triệu Thống xuống núi vẫn chưa trở về, trấn trên cách chợ hơi xa, đi tới đi lui phải mất mấy canh giờ.
Huyên Nguyệt nấu cháo rau, còn có hai quả trứng gà luộc cho nàng.
Hề Niệm Tri mất hồn mất vía, rất nhiều suy tính hoàn toàn xâm chiếm tâm trí nàng, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Cô nương, ăn không được sao?"
Huyên Nguyệt lo lắng.
"Người miễn cưỡng dùng một chút, chờ buổi chiều Triệu Thống trở về, em sẽ làm đồ ăn ngon bồi bổ thân thể cho người."
"Không phải, do ta không đói lắm thôi." Sau đó nàng đưa một quả trứng gà cho Huyên Nguyệt.
Hề Niệm Tri cười cười nói:" Triệu Thống đi lâu chưa?"
"Sương mù hơi tan, hắn liền lái xe ngựa rời khỏi thôn trang, em thấy cô nương ngủ say nên không gọi người dậy."
Hề Niệm Tri gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Huyên Nguyệt, lát nữa chúng ta ăn xong, em đi mời Hoàng đại tẩu tới đây một chuyến đi."
"Vâng, cô nương, em đi ngay bây giờ đây."
Không bao lâu sau, Hoàng đại tẩu tới. Hề Niệm Tri đặt đũa xuống, cười nghênh đón.
Hai người hàn huyên một hồi, Hề Niệm Tri liền đi vào chuyện chính: “Hoàng tỷ tỷ, tỷ có thời gian dẫn ta đi thôn Phong Lâm một chuyến không?"
Hoàng đại tẩu hiểu ý nàng, cười nói: "Cô nương muốn đi xem Kim Diễm Lang sao?"
Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu: "Không dối gạt tỷ, ta muốn tìm vị thôn dân họ Lý kia để mua Tiểu Kim Diễm Lang."
Hề Niệm Tri bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết, ánh mắt nhìn tỷ ta tràn ngập tín nhiệm cùng thân cận.
"Hoàng đại tẩu, ta không xuất thân ở nơi này, so với tỷ không thể hiểu rõ hết, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào tỷ giúp ta, sợ không hiểu quy củ lại va chạm với mọi người cho nên mới nhờ tỷ giúp ta. Ta thật sự rất muốn mua Tiểu Kim Diễm Lang."
--------------------
Hề Niệm Tri dẫn Huyên Nguyệt cùng Hoàng đại tẩu đi đến thôn Phong Lâm, vừa đi vừa trò chuyện.
“Hề cô nương, cô mua con sói nhỏ này làm gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ thanh tú gầy yếu của nàng, vẻ mặt Hoàng đại tẩu tràn đầy hiếu kỳ: “Cô không sợ sao? Nó là sói đó!”