Đầu của nó ngửa ra sau, canh quả dại và trứng gà thuận lợi được nó nuốt xong.
Cứ thế ăn xong một bát, Hề Niệm Tri tự liếʍ lông tẩy rửa cho mình rồi miễn cưỡng ngủ trên lá chuối.
Trời lờ mờ sáng, Hề Niệm Tri đã tỉnh dậy.
Tia nắng ban mai và sương trắng bao phủ lên khu rừng, một ngày mới toanh lại bắt đầu.
Bởi vì nhớ đến chiếc lưới đánh cá trước đó nên Hề Niệm Tri vừa mở mắt là lập tức chạy đến bên suối nhỏ không ngừng như vó ngựa.
Lưới đánh cá vẫn dựng ở chỗ đó, nước sông thì ồ ạt chảy xuôi không biết mỏi.
Cá nhỏ dài bằng ngón trỏ con người, bên trong bọc đã chồng chất thành đoàn, có lẽ nhiều bằng hai nắm đấm.
Hề Niệm Tri vui vẻ mà khua tay múa chân, lúc nàng đang muốn thu lưới đánh cá lại thì mới phát hiện nàng không có mang theo đồ đựng.
Nàng nhảy tung tăng về “căn cứ” ngậm lấy cái mắt lưới khác đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, sau đó nàng vội vã chạy đi bắt cá.
Thu hoạch khá dồi dào, chạy liên tục mấy chuyến nên Hề Niệm Tri cảm thấy mình đã đói bụng lắm rồi.
Nàng nghĩ ngợi, lúc này cặp mắt nhìn chằm chằm cá nhỏ của nàng sáng lấp lánh.
Nhưng nàng không muốn ăn sống đâu!
Thật ra ăn sống cũng không sao cả? Chỉ cần bỏ nội tạng với vẩy cá là được.
Nàng quấn quanh đàn cá nhỏ rồi giam chúng lại, nàng vùi đầu ngửi một cái, nàng quyết định rồi, ăn sống thì ăn sống!
Sau khi xử lý sạch sẽ, Hề Niệm Tri liếʍ môi, nàng thăm dò khẽ cắn một chút miếng thịt cá trắng như tuyết.
Nàng từ từ nghiền ngẫm, ồ, dường như thịt cá có vẻ ngọt? Mùi vị như nước suối, không tanh chút nào cả, mà ngược lại có sự tươi mát thấm mũi.
Đúng là cá hoang ở rừng rậm không giống chút nào, Hề Niệm Tri vừa ăn vừa nghĩ, đây chắc chắn là con cá ngon nhất mà nàng từng được ăn.
Lặng lẽ ăn xong vài con, nàng ợ một tiếng no nê.
Nàng ưỡn cái bụng tròn của mình lên mặt đất rồi nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời đυ.c vỡ tầng mây, tinh tế mà dần dần hạ xuống.
Hề Niệm Tri híp mắt, nàng thấy buồn ngủ, liền thay đổi tư thế, khi vừa định nhắm mắt thì cặp mắt của nàng lơ đãng quét nhìn, sói xám vùi mình dưới lá chuối chỉ để lộ ra một cái đầu đã tỉnh từ lúc nào không hay, nó đang mở to đôi mắt sâu thẳm để nhìn nàng.
Nàng bất thình lình rùng mình.
Đối với sói, sâu trong nội tâm của Hề Niệm Tri vẫn kiêng kỵ như trước.
Nàng sốt sắng đến nỗi bắn người lên, cặp mắt của nàng cũng không chớp để quan sát chằm chằm nó, chỉ lo câu chuyện “nông dân và rắn” xảy ra lần thứ hai.
Thực tế thì Kỳ Cảnh Thiên còn mơ màng hơn nàng.
Sao hắn lại quay lại?
Đợi đã, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Cặp mắt của hắn đầy sự hoang mang và khó hiểu, Kỳ Cảnh Thiên rất dở khóc dở cười.
Hắn vốn tưởng cuộc sống đã trở về như ban đầu, cuối cùng thì ngắn ngủi chưa được hai ngày hắn lại lắc mình thay đổi trở thành con sói hôi hám này.
Cơ thể đau đớn nhắc nhở hắn trước rằng hắn thật sự còn sống sót.
Kỳ Cảnh Thiên không kịp suy nghĩ nhiều hơn, một mùi hương khó nói rõ ở trong cơ thể trở nên hỗn độn, vẻ mặt của hắn chợt trở nên bí hiểm.
Được rồi, thay vì nói là bí hiểm thì nói là vặn vẹo, lúng túng thì đúng hơn.
Bất chấp cân nhắc tình cảnh, hắn cố gắng ngẩng đầu, chống tứ chi mềm mại và yếu ớt lên mặt đất, hắn thử đứng dậy.
Điều này hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng, hơi hoạt động một chút là lại liên lụy đến tất cả các vết thương, toàn bộ vết thương chỉ vừa kết vảy lại nứt toác, máu tươi rỉ ra từ da thịt.
Đau đến ứa mồ hôi lạnh, Kỳ Cảnh Thiên vẫn kiên trì như trước, hắn không thể từ bỏ, cũng không có cách nào từ bỏ.
Bây giờ hắn thật sự rất muốn đi vệ sinh.
Nhanh, hắn không nhịn được nữa ——
Lá chuối rơi khỏi người Kỳ Cảnh Thiên, hắn khó khăn ngắm nhìn bốn phía.
Tốt lắm, nơi cách hai mươi thước có thể lấy lùm cây che chắn.
"Meo —— Meo—— "
Đứng ngoài quan sát một lúc thì Hề Niệm Tri thật sự không thể nhịn nổi nữa, thân là đại phu, nàng chán ghét bệnh nhân tìm đường chết nhất.
Nàng vất vả lắm mới xử lý xong xuôi vết thương cho hắn, mà cuối cùng thì sao? Rõ ràng tất cả những sự cố gắng mà nàng phải trả đã lãng phí.
Quá tức giận, Hề Niệm Tri trực tiếp nhảy đến cạnh hắn rồi gào to.