Trẫm Bị Một Con Mèo Bao Nuôi

Chương 24: Tại sao lại có con sói như vậy?

Giờ khắc này, Hề Niệm Tri cảm thấy vô cùng may mắn vì mình chỉ là một con mèo.

Nàng ở giữa không trung duỗi chân, lúc rơi xuống mượn lực lăn ba vòng trên bãi cỏ mềm mại, mặc dù không tránh được đau đớn, nhưng không bị nội thương.

Ánh mắt chỉ trích phẫn nộ của các dân làng giống như một mũi tên nhọn bắn về phía nàng, Hề Niệm Tri nhanh chóng trốn vào trong lùm cây gần đó. Xuyên qua kẽ hở, nàng cảnh giác nhìn khung cảnh trước mắt.

Nhân cơ hội này, sói xám chạy xa. Dân làng không để ý tới nàng nữa, tức giận đuổi theo sói xám, tất cả bọn họ dường như nếu không gϊếŧ được sói xám sẽ không bỏ qua.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng sấm vang lên, mưa tầm tã trút xuống.

Giọt mưa to như hạt đậu từ trên trời rơi xuống như sợi chỉ đứt dây, đám cỏ yếu ớt uốn éo, mặt suối như bị ném ngàn vạn viên đá vụn nhỏ, từng đợt gợn sóng lăn tăn.

Quần áo của mọi người trong chốc lát bị mưa xối ướt. Cố Niệm đi theo mấy cậu bé, bọn họ lớn tiếng thương lượng tìm một chỗ tránh mưa trước.

Nhưng rừng rậm thì làm gì có chỗ che gió che mưa?

Quan trọng nhất là sấm sét không ngừng, nhỡ không may bị đánh trúng thì không biết làm sao. Dù sao con sói xám kia cũng đã hấp hối, không cần bọn họ dùng đao, trận giông bão này có lẽ cũng có thể lấy mạng sói của nó.

Nghĩ đến đây, mấy nam nhân cao lớn thô kệch đuổi theo đều quay trở về, đi theo từng nhóm, hùng hổ xuống núi.

Muội muội Thạch Bảo bị áo mưa bọc lấy, Trương Bảo Toàn sợ nàng bị ướt, bèn đem cả áo khoác trên người mình khoác ở trên người nàng.

Mọi người đều đi rất nhanh, không ai nhớ Hề Niệm Tri ở đâu. Chỉ có Thạch Bảo nhớ tới.

Thằng bé kéo ống tay áo của mẫu thân, muốn nói Tiểu Hoàng không đi cùng. Nhưng mẫu thân lại gạt tay của thằng bé ra, ánh mắt hung tợn trừng mắt, giận dữ lên tiếng nói: “ Cái gì? Trở về sẽ xử lý con.” Thạch Bảo nghe vậy liền trầm mặc.

Đưa mắt nhìn thấy mọi người đã đi xa, Hề Niệm Tri do dự trong chốc lát, sau đó dầm mưa to đuổi theo sói xám.

Nàng có thể không còn cách nào trở về thôn Hồng Gia nữa.

Thời khắc mấu chốt, nếu không có một trận kia của nàng, chắc có lẽ bọn họ đã thành công gϊếŧ chết sói xám rồi.

Lòng người khó đoán, nếu gặp phải người có ý định muốn trả thù, sẽ chém chết nàng.

Nhưng nàng không cảm thấy hối tiếc, cũng không cảm thấy hối hận.

Mặc dù việc đó khiến nàng có chút lo lắng khi thu thập manh mối chậm trễ, nhưng tận đáy lòng của Hề Niệm Tri vẫn nói cho chính mình, không sai, nàng không làm sai. Nàng có thể xác định, sói xám đã cứu đứa trẻ mới sinh.

Trong thôn trang có trứng gà và gia cầm sống, nếu đã quen trộm như vậy, không cần phải vì đoạt thức ăn từ trong tay gấu đen mà mạo hiểm tính mạng chứ?

Thật là kỳ quái, tại sao lại có con sói như vậy?

Nếu nó tốt, tại sao nó lại trộm gia súc thường xuyên như vậy, nhưng nếu nói nó ác, thì tại sao nó lại có thể vì cứu một đứa bé mà lên núi đao xuống biển lửa.

Mưa càng lúc càng lớn, Hề Niệm Tri đang mê man suy nghĩ nên cả người bị ướt.

Lông bám sát vào da, cản trở bước chân nàng chạy.

Tầm mắt nàng cũng không tốt, hạt mưa rơi như một bức rèm, trong rừng rậm tối đen như mực, vừa lạnh ẩm ướt như vậy, phảng phất làm cho người ta giống như đang ở địa ngục.

Nếu nói không sợ thì là giả, nhưng Hề Niệm Tri cố gắng vượt qua sợ hãi, vừa đi vừa ngửi.

Nhưng mà tệ nhất chính là gió to mưa to đã thổi bay mùi máu tanh, nàng không cách nào ngửi thấy tung tích của sói xám.

Làm sao bây giờ?

Tìm một chỗ trú mưa cho khô lông, hay là tiếp tục tìm kiếm?

Thời tiết khắc nghiệt như vậy, vết thương của sói xám rất nhanh sẽ chuyển biến xấu, nó chắc chắn sẽ chết.

Nàng vất vả tranh giành sự sống cho nó như vậy, chẳng lẽ bây giờ lại để cho nó sống chết cực khổ như vậy sao?

Không được, Hề Niệm Tri dừng lại tại chỗ, dùng sức ngửi mặt đất.

Sau đó nàng đặt mình vào hoàn cảnh của sói xám để suy nghĩ toàn bộ sự việc.

Vết thương nặng như vậy, nó căn bản không đi được quá xa. Hơn nữa, nó đối với vùng này nhất định là rất quen thuộc, cho nên nó nhất định là muốn tìm một hang động gần đó có thể tránh mưa dưỡng thương?

Cũng không nhất thiết phải là hang động, có thể là dưới một tảng đá lớn.

Trong mắt phát ra tia sáng, Hề Niệm Tri hận không thể vỗ tay vì sự thông mình của chính mình.